Đừng Quay Đầu Lại

Chương 1

Cuộc họp tối nay đã bị hoãn.
Chính xác là tất cả mọi kế hoạch của anh và cô đã bị hoãn lại.
Anh định đưa cô đi may thêm vài bộ sườn xám mới, anh định mua thêm đồ trang sức cho cô, sợi dây chuyền anh tặng cô lần trước đã hơi cũ rồi. Anh còn định đưa cô đi ăn món kẹo hồ lô mà cô yêu thích, đưa cô đi dạo hồ Đông Vỹ, …
Anh bóp chặt tờ giấy mà anh tìm thấy ở phòng cô trong tay.
Lục Tư Hinh, cô dám bỏ đi một ngày trước hôn lễ, cô chắc chắn là đang đùa tôi rồi!
"Báo cáo Tổng tư lệnh! Đã có tin tức của Lục tiểu thư!", Nhậm thư ký lao như tên bắn vào phòng nghị chính.
"Nói!", Nạp Lan Khánh không kìm được quát lên.
"Lục tiểu thư đang lẩn trốn ở Thừa Châu, thừa quân của chúng ta đang cố gắng tìm ra cô ấy.", Nhậm thư ký lại nói tiếp, "Tổng tư lệnh, ngài cứ để chúng t…"
"Không, tôi đích thân bắt cô ta về. Lập tức thắng ngựa!"
"Dạ!", Nhậm thư ký biết lúc này không nên nhiều lời, bèn quay sang ra hiệu một tên lính gần đó thực hiện.
Nạp Lan Khánh cảm nhận được từng cơn gió đêm phả vào người đến đau rát. Anh không cảm thấy lạnh, chỉ thấy lửa giận đang thiêu cháy ruột gan. Anh tức giận cô, anh lo lắng cho cô, rồi anh lại tức giận cô. Phía sau anh, quân lính vội vã phi ngựa đuổi theo, tưởng như chỉ cần chậm một chút là họ không thể theo kịp. Tiếng vó ngựa đua nhau vỗ lên mặt đường làm bụi tung mịt mù, Nạp Lan Khánh nắm chặt dây cương, gương mặt đanh lại lạnh lẽo. Anh bây giờ chỉ có một mục tiêu duy nhất là phải bắt bằng được cô, và một khi bắt được cô, anh nhất định không tha thứ cho cô.
Anh tự nhủ như thế, anh nhất định phải cho cô một bài học.

Lục Tư Hinh lẫn vào dòng người tấp nập trên phố, cô rời khỏi Nạp Lan phủ đã khá lâu nhưng vẫn không thể thở phào nhẹ nhõm. Rượu thuốc mà cô chuốc cho Nạp Lan Khánh liều lượng không cao, hậu quả là có lẽ anh đã tỉnh dậy nên mới cho thừa quân ráo riết truy lùng cô. Chạy suốt từ nãy đến giờ, chân cũng rệu rã cả rồi. Nhưng cô đã thành công chạy được đến tận đây. Còn chút nữa là tới. Lục Tư Hinh kéo áo choàng lên, bước chân càng nhanh lẹ. Còn khoảng hơn nửa tiếng nữa là tới bờ Cái Thước. Vài ngày trước cô đã thuê một người lái đò vào đúng hẹn hôm nay đợi cô ở đó, tiền cũng đã đưa trước, bây giờ chỉ cần cô thành công mà đến là có thể thuận theo dòng nước về Thiểm Châu.
"Tránh đường! Tránh đường!", Tiếng quát tháo của thừa quân khiến Lục Tư Hinh nín thở, sắp đến nơi rồi, không thể thất bại bây giờ được.
Cô lẻn qua phía mái hiên của một ngôi nhà gỗ gần đó, đứng nép phía sau lồng đèn. Thừa quân cứ thế mà phi ngựa thẳng về phía trước.
Lục Tư Hinh nhân cơ hội men từ phía trước ra sau ngôi nhà, tiếp tục bỏ chạy.
"Thấy rồi!", một tên lính chỉ tay về phía cô.
Cô không màng nữa, lấy hết tốc lực tiến vào sâu trong rừng. Hôm nay dù có chết cũng không quay về Nạp Lan phủ!
"Lục tiểu thư!", Nhậm thư ký gào lên, "Cô ấy chạy vào rừng rồi! Tổng tư lệnh…"
"Chết tiệt!", Nạp Lan Khánh nghiến răng. Cô ấy không biết nơi đó nguy hiểm thế nào sao?
Khu rừng này khá hiểm trở, đường đi đặc biệt chật hẹp, chỉ e là không thể cưỡi ngựa vào trong. Nạp Lan Khánh không thèm lưỡng lự đến nửa giây, anh nhảy xuống ngựa, đuổi theo cô.
"Tổng tư lệnh!", Nhậm thư ký cũng nhảy xuống ngựa, "Mau lên, đi theo bảo vệ Tổng tư lệnh!"
Một toán lính khác cũng ngay tức thì nhảy xuống lưng ngựa, tiến vào bên trong rừng.
Lục Tư Hinh cảm thấy phổi mình như đang bốc cháy, cô sắp không thở nỗi nữa, nhưng bước chân thì không dừng lại được, cô chạy thẳng về phía trước mà không cần biết điều gì đang chờ đợi mình.
Không, không ổn rồi, nếu cô cứ cố sức thế này, lỡ mà va đập hay vấp ngã thì…
Không được, bây giờ cô không chỉ có một mình.
Nhưng cô cũng không thể để bị bắt lại.
Anh ta đã đuổi theo đến nơi rồi.
Lục Tư Hinh cắn răng chạy tiếp, cố gắng lên, cố gắng lên.
Nhưng sức cô nào bì được với một quân nhân như anh.
Nạp Lan Khánh nắm lấy vai cô, thô bạo kéo lấy cô.
"Lục Tư Hinh, cô giỏi lắm! Rốt cuộc là cô muốn cái gì?", Anh thở dốc.
Lục Tư Hinh chán ghét không nói chuyện, cô quay mặt đi chỗ khác, cố gắng bình ổn lại nhịp tim của mình.
"Tôi hỏi là cô muốn cái gì? Muốn làm cho tôi bẽ mặt đúng không?"
Nạp Lan Khánh bóp lấy cằm cô, ép cô phải nhìn anh.
"Bẽ mặt? Anh chỉ quan tâm có bấy nhiêu đó thôi phải không?", Lục Tư Hinh lạnh lùng nhìn anh, "Tổng tư lệnh, tôi không dám. Chỉ là tôi cảm thấy bản thân không xứng đáng với anh!"
Ánh nhìn của cô làm anh đau đớn, từng chữ từng chữ trong lá thư cô để lại len lỏi vào trong tâm trí anh.
"…Thành Quân, đừng tìm em. Xin lỗi vì em không thể kết hôn với anh. Bởi em đã yêu người khác rồi."
…..Bởi em đã yêu người khác rồi……
"Không xứng đáng?"