Đừng Nhầm, Tôi Không Phải Là Tiểu Thư !

Chương 1: Mở đầu

Tô Dĩnh Nghi hơi nghiêng đầu.

"Hi Dĩnh? Tôi là Hi Dĩnh?"
------

"Mày cút đi, biến khuất mắt tao"

Tô Dĩnh Nghi hai mắt hoe đỏ, cố gắng không để những giọt nước mắt kia rơi xuống, cô cúi người nhét tất cả đồ vào trong ba lô rồi quay đi.

"Xin lỗi, nhưng con không sai..."
-
Ngồi trên xe, Tô Dĩnh Nghi với một mớ cảm xúc hỗn độn. Từ nhỏ cô luôn nghe lời mẹ, nhưng lần này thì không. Mẹ bắt cô phải theo thi vào trường y, trong khi cô muốn vào trường khác, tại sao chứ? Chị cô luôn luôn được tự chọn, cái nghề mà chị cô đang học mẹ cô không hề phản đối, chị làm gì thì làm. Suốt 17 năm, mẹ cô luôn khắt khe với cô, còn chị thì rất dễ. 2 năm cấp ba, cô không được đi chơi buổi tối, không được có bạn trai, còn chị thì được tất. Mẹ rõ là không công bằng, mẹ đuổi cô đi, mẹ bảo không có đứa con hư như cô. Rốt cuộc, cô đã làm gì sai?

Tô Dĩnh Nghi một vâng, hai dạ, từ nhỏ không dám cãi lời mẹ một câu, nhưng lần này cô táo bạo thật khi quyết đi khỏi nhà. Cô rất hối hận,nơi đất lạ quê người cô sẽ sống ra sao... Cô muốn về nhà, gương mặt xinh xắn của Tô Dĩnh Nghi chùng xuống, bây giờ có về cũng không kịp nữa rồi, thôi thì lỡ theo lao rồi phải đâm theo lao thôi.
-
Thành phố S

"Khốn khiếp, sao mày ngu vậy hả?"

Triều Hi Dĩnh nước mắt lưng tròng, tay ôm bên má vừa bị ba cô đánh.

"Nhưng con yêu Hàn Duẫn là thật, con không thể hại anh ấy"

Triều Khánh siết chặt tay, hận không thể làm gì Triều Hi Dĩnh, vì cô là con gái ruột của ông cơ mà.

"Hừ... Mày biết là nó hại gia đình mày ở vực phá sản, vậy mà mày còn yêu nó ư?"

"Con..."

Bà Triều đau lòng ôm đứa con gái bảo bối mà nhẹ nhàng nói với ông.

"Ông à, đừng trách đánh con bé nữa, tôi xin ông đấy"

Ông Triều chỉ hừ lạnh rồi đi ra cửa. Triều Hi Dĩnh rấm rứt ôm mẹ mà khóc, tại sao ba cô luôn âm thầm hại người cô yêu, tại sao chứ?
-
Kéttttt...
Một dáng người nhỏ ngã xuống đường, anh tài xế nhìn ông Triều.

"Ông chủ"

Ông Triều lạnh lùng nhìn anh tài xế, lại rắc rối.
-
Ánh mắt lo lắng của người cha bộc lộ rất rõ, ông Triều tay run run đan vào nhau, tuy nhiên vẫn giữ nét mặt rất nghiêm.

"Ba/ Ông"

Ông Triều ngước nhìn, là vợ ông... Và đứa con gái bảo bối.

"Dĩnh nhi"

Ông ôm chầm lấy Triều Hi Dĩnh, cô ngạc nhiên nhìn mẹ.
"Ba có sao không ba"

Ông lắc đầu, nhẹ vuốt tóc cô con gái.

Cạch...

Cánh cửa mở ra, vị bác sĩ nhìn ông rồi nhìn Triều Hi Dĩnh, anh bỗng giác nhíu mày.

"Bác, cô bé đó và Dĩnh nhi..."

Ông Triều tay cầm cốc trà đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ. Ông mĩm cười nhẹ nhưng cũng khiến Đinh Vỹ Mặc hơi rùng mình.

"Vỹ Mặc, nếu chuyện này cậu giữ kín, Dĩnh nhi nó sẽ thuộc về cậu..."

Đinh Vỹ Mặc hơi mím môi, ông hỏi:

"Còn cô bé ấy sao rồi?"

"Cô ấy bị chấn thương khá mạnh ở đầu, nguy cơ mất trí nhớ rất cao"

"Rất tốt!"

Ông Triều lại uống tiếp ngụm trà, Đinh Vỹ Mặc hơi nhíu mày, ông ta lại muốn làm gì?
-
"Dĩnh nhi, ba xin lỗi con chuyện hồi trưa"

Nhận miếng thịt từ ông, Triều Hi Dĩnh cười hiền.

"Con không sao, con không giận ba"

"Dĩnh nhi, ba muốn ngay ngày mai,con sang Anh du học 3 năm, có được không?"

Triều Hi Dĩnh ngừng đũa, cô ngước lên nhìn người cha mình.

"Một năm nữa con tốt nghiệp rồi con sẽ đi, được không ba?"

Nhận thấy cái nhìn uy nghiêm của ông, Triều Hi Dĩnh cúi đầu đáp nhỏ.

"Vâng, mai con đi"
-
Đinh Vỹ Mặc cầm giấy tờ tùy thân của Tô Dĩnh Nghi xem xét, tấm hình trên tờ giấy, khuôn mặt cô rất giống với Triều Hi Dĩnh, nói chính xác là như một. Tại sao trên đời lại có điều kỳ diệu đến thế.

Cốc... Cốc...

"Mời vào"

Đinh Vỹ Mặc cất giấy tờ của Tô Dĩnh Nghi vào ngăn bàn. Nét mặt hơi cau lại rồi nhanh chóng giãn ra.

"Bác"

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu"

Đinh Vỹ Mặc rót ly trà, đẩy về phía ông Triều, ông nhếch môi lên tiếng.

"Vỹ Mặc, Dĩnh nhi đã sang Anh rồi"

"Bác đã nói..."

Ông không đợi anh nói mà ngắt lời.

"Yên nào, tôi hứa tôi sẽ thực hiện. Bây giờ cậu có thể sang Anh cùng nó, hoặc là đợi nó 3 năm"

Ông Triều rút ra một vé máy bay, đẩy về phía anh. Nhưng trái với suy nghĩ của ông, Vỹ Mặc mĩm cười.

"Bác à, cháu có thể đợi, không cần đâu ạ"

"Lúc đưa vào đây, giấy tờ của cô bé đó đâu rồi?"

Ông Triều chuyển chủ đề, câu trả lời của anh làm ông hơi ngạc nhiên nhưng vẫn giữ được nét bình tĩnh.

"Cháu đã xử lý, bác cứ yên tâm"

"Bác sĩ, bệnh nhân phòng 405 tỉnh rồi ạ"

Vỹ Mặc gật đầu, ra hiệu cho y tá ra ngoài.

"Vỹ Mặc, tôi biết cậu rất thích Dĩnh nhi, chỉ cần cậu làm việc cho tôi, Dĩnh nhi sẽ là của cậu"

Ông Triều nói rồi đứng lên bước đi, hướng về phòng số 405. Vỹ Mặc cũng đứng lên, anh khẽ cong môi.

"Bác trai à, cháu không ngốc như bác nghĩ, và Dĩnh nhi, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ là của cháu"
-
Tô Dĩnh Nghi từ từ mở mắt, đầu cô rất đau, mùi thuốc sát trùng của bệnh viện xông vào mũi cô, trước mắt cô là người đàn ông đã ngoài 40.

"Con tỉnh rồi"

Ông Triều vờ ôm lấy Tô Dĩnh Nghi, cô vội đẩy ông ra.

"Ông là ai, tôi không quen ông"

Ông Triều vẫn hiền từ, giọt nước mắt của ông bỗng rơi xuống.

"Bảo bối, ta là ba của con"

"Ba? Vậy... Tôi là ai?"

"Triều Hi Dĩnh, con là con gái của ba"

Tô Dĩnh Nghi hơi nghiêng đầu.

"Hi Dĩnh? Tôi là Hi Dĩnh?"