Chương 03: Quyển sách quái dị

Đừng Lo, Ngươi Là Nhân Vật Chính

Chương 03: Quyển sách quái dị

"Thôi nào thôi nào, có gì đâu mà phải căng thế! Chỉ là đùa tí thôi mà!" Nam Thiên Hải vừa cười vừa nói.
"Đùa cái mốc xì, ngươi tin ta cho ngươi lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân trong một nốt nhạc không?" Phong mở miệng ra uy hiếp.
"Gà khỏa thân? Nốt nhạc? Chúng là cái gì vậy? Gà khỏa thân là 1 loại Ma Thú sao? Còn nốt nhạc? Là một loại kỹ năng của mấy tên tu mấy thứ kiểu như Cầm Đạo, Tiêu Đạo ấy hả?" Nam Thiên Hải hỏi, hắn thực sự chưa bao giờ nghe đến mấy thứ này, cái kẻ tự xưng là Đấng Sáng Tạo này mở miệng ra là toàn nói mấy thứ kỳ lạ, không biết hắn là người ở chỗ nào nữa.
"Ngươi có chịu động não không vậy? Gà khỏa thân là con gà luộc chứ còn gì. Còn nốt nhạc là thứ để ký hiệu nhịp trong âm nhạc. Suy ra, lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân trong một nốt nhạc nghĩa là: chết một cách cực kỳ nhanh đến mức chưa kịp nhận ra vì sao mình chết. Ok?" Phong nói ra, trong lòng thì cực kỳ hối hận, hắn tại sao lại tạo ra thằng nhân vật chính ngu như vậy.
"Ok? Ngươi vừa nói cái gì vậy? Ngôn ngữ của Ma Tộc hay Thú Tộc à?"
Tới lúc này Phong đã hoàn toàn cạn lời, biết là kiểu gì hắn cũng có thể hỏi câu khác thế là liền nói: "Bằng vào trí thông minh của ngươi hiện giờ còn chưa hiểu được đâu, nên ta khỏi giải thích cho đỡ nhức óc."
"Xì, ngươi khỏi cần nói, ta sẽ tự tìm hiểu, ta sẽ cho ngươi thấy ta thông minh hơn ngươi tưởng nhiều." Vừa mới gặp đã bị chửi ngu, Nam Thiên Hải hắn không chịu được nữa nói ra, nếu được sau này hắn muốn trả thù tên Đấng Sáng Tạo tự luyến khốn kiếp này.
"Ta biết được suy nghĩ của ngươi đấy nhá, cả đời ngươi cũng không thông minh hơn được đâu, ta tạo ra ngươi thế nào thì ngươi sẽ mãi mãi như thế, trừ khi ta buff cho ngươi." Phong nói, trong lòng thì đã dự định cho Nam Thiên Hải ăn hành cho ngập mồm, đối với Đấng Sáng Tạo mà dám nghĩ trả thù, đó là đã rất đáng chết rồi.
"Đây, của ngươi sau này cứ theo đó mà tu luyện, nó sẽ có ích cho ngươi, còn đây Bạo Phong Thủ Sáo - 1 món Thiên Giai thần khí, đây là Đạp Phong Ngoa - cũng là Thiên Giai thần khí, đây là Bạo Phong Chưởng - 1 bản Thiên Giai võ kỹ, Đạp Phong Bộ - 1 bản Thiên Giai thân pháp, còn rất nhiều thứ nhưng ta sẽ đưa ngươi sau, ngươi bây giờ chỉ dùng được chừng đó, à đây là Vạn Đằng Tiên Kiếm, Xích Thụ Y, Tinh Hà Thiên Đằng Quyết, Ngự Mộc Bí Thuật, Luyện Đan Nhất Đạo Đại Cương, Thiên Đằng Kiếm pháp, cứ đưa chúng cho tiểu tình nhân của ngươi, chúng rất có tác dụng với nàng." Phong vừa nói vừa vứt ra 1 đống bảo vật cùng công pháp, nhìn hoa hết cả mắt.
Nam Thiên Hải nhìn đống đồ, lại nhìn cuốn sách trong tay mình, cuốn sách ghi rõ ràng 7 chữ " Đừng Lo, Ngươi Là Nhân Vật Chính", đọc xong cái tên hắn một mặt mộng bức, đây là công pháp? Còn rất có lợi cho ta? Cái rắm, đơn giản liền là 1 cuốn sách để hố người. Bất quá, khi lật ra tràn đầu tiên thì... nó ghi rằng.... "Ngươi là nhân vật chính nên có nội tại bất tử, tu vi tăng tiến cực nhanh mà không để lại di chứng, cùng giai vô địch, vượt giai chiến đấu, dễ khiến cho nữ hài tử nhà người ta quên ăn quên ngủ, nếu phũ quá có khả năng sẽ khiến nàng tự tử, đi đến đâu cũng có người ghen ghét, dễ dàng nhất chiến thành danh, bảo vật có khả năng cao trên trời rơi xuống, hoặc là đi vòng quanh hắc thị hoặc chợ giao dịch mua được đồ tốt giá rẻ, tiền nhiều không kể xiết, tham gia đổ phường, cờ bạc là tự động thắng."
*Lưu ý: Bởi vì ngươi là nhân vật chính nên sẽ rất dễ gây thù mà không rõ lý do, đó là cái giá cho rất nhiều lợi ích của nhân vật chính.
"Đây, đây là lợi ích của nhân vật chính sao? Thật tốt a, nhưng mà gây thù mà không rõ lý do thì không hay chút nào, mà thôi kệ đi, nhiều lợi ích như vậy, còn sợ không đấu lại mấy cái binh tôm tướng cua tiểu lâu la sao?" Nam Thiên Hải vừa nói vừa suy tính.
"Thế nào, quyết định của ngươi là gì? Có tu nó hay không?" Phong mở miệng hỏi.
"Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là...."
"Có, đúng không? Ta đọc được suy nghĩ của ngươi nên cái trò này đối với ta không có tác dụng gì đâu." Phong thấy vậy, liền mở miệng đánh gãy lời nói của Nam Thiên Hải.
"Ngươi đúng là tên không biết đùa, đúng là Thủy Hà vẫn tốt hơn ngươi, đúng rồi, Thủy Hà, Thủy Hà đâu?" Nam Thiên Hải sực nhớ tới tiểu tình nhân của hắn Đông Thủy Hà
"Nàng đang ở trên đợi ngươi kìa, thôi đi lên đi!" Nói đến đây, Phong co chân đạp thật mạnh vào mông của Nam Thiên Hải, đá hắn ra khỏi động phủ.
"Móa, tên khốn, ngươi có cần phải đá ta vậy không? Bể hết bàn tọa của bổn thiếu gia rồi!"
Lúc này, trong thạch động, Đông Thủy Hà đang nức nở gọi tên của Nam Thiên Hải.
" Thiên Hải, Thiên Hải, quay về với ta đi, ta sợ lắm, ngươi quay về đi, ta sẽ ngoan mà, sẽ không chọc tức ngươi nữa, ta sẽ hôn ngươi mỗi ngày nên làm ơn quay về đi, Thiên Hải!"
Đúng lúc này một giọng nói thiếu niên vang lên trong thạch động:
" Thật không? Ta quay về rồi này. Ngươi sẽ hôn ta chứ? " Nam Thiên Hải vừa bay lên khỏi động phủ liền nghe được Thủy Hà khóc nức nở. Đúng lúc nghe được câu nói đầy dụ hoặc kia.
" Thiên.... Thiên Hải? Ngươi quay về rồi? Từ khi nào? Tại sao không nói với ta? Còn có... còn có... câu nói kia chỉ là thuận miệng nói ra thôi, ngươi...ngươi đừng để ý." Đông Thủy Hà ngập ngừng nói, mặt và mang tai đã nóng lên như bị trúng Hỏa hệ võ kỹ vậy.
" Sao vậy được? Không phải hằng ngày thì ít nhất cũng phải 2 ngày 1 lần chứ?" Nam Thiên Hải nghe được liền mở miệng mặc cả.
"Sắc... sắc lang. Ngươi đúng là một tên xấu xa. Mới 15 tuổi đã như vậy. Đến lúc ngươi lớn lên thì sẽ thế nào đây chứ?" Đông Thủy Hà cả giận nói ra.
"Uy, Thủy Hà nha, ta rất là yêu ngươi nhưng mà ngươi 10 ngày mới chịu hôn ta 1 lần, ta không chịu được đâu. Nên là, 2 ngày ngươi hôn ta 1 lần nhé?" Nam Thiên Hải nghe nàng nói vậy liền giải thích.
" Tố...tốt, 2 ngày thì 2 ngày, cứ 2 ngày ta sẽ hôn ngươi 1 lần." Đông Thủy Hà nói ra, khuôn mặt đã đỏ chót như trái ớt.