Đừng Coi Thường Ta!

Chương 20

Đám nô tài khi nghe thấy tiếng giận dữ cuả Hàn Vô Kiệt thì run sợ không thôi, bèn nhanh chân chạy một mạch vào phòng và quỳ xuống hành lễ với Hàn Vô Kiệt

- Hoàng thượng bớt giận! Xin người hãy giữ gìn long thể ạ!

- Ai cho các ngươi vô đây! Lui ra hết cho trẫm, phái binh lính đi tìm Lam nhi. Trong vòng hôm nay tìm kiếm không được Lam nhi thì các ngươi tự kết liễu mạng mình! Nghe rõ chưa? - Hàn Vô Kiệt quay mặt lại nhìn đám nô tài giận dữ nói, cùng với dùng giọng điệu ra lệnh khiến bọn nô tài ủy khuất ảo não cung kính lui ra thưa với hắn

- Vâng! Thưa hoàng thượng

-------

Nguyệt Minh Lam chân rải bước đi thong dong, không biết lúc này cậu lại giám tiếp giá họa mạng người vô tội vì cậu. Đang đi vui vẻ ngoài Kinh Thành chợt cậu nghĩ trong lòng và lẩm bẩm " Không biết Kiệt có tức giận không ta?, à mà kệ đi biết đâu hắn còn chả thèm ngó ngàng đến một người như mình". Vừa bước đi vừa lẩm bẩm an ủi bản thân không sao hết, thì cậu thấy một đám nam nhân vây quanh một đứa bé khoảng 15 tuổi. Giọng nói đứa bé ủy khuất cùng với nước mắt rưng rưng mà đe dọa đám nam nhân đang khi dễ mình

- Tránh tránh xa ta... hức hức... không là ta, ta sẽ...

- Sẽ sao a~ mỹ nhân! - đám nam nhân cười đùa chiêu ghẹo đứa bé, tay không tự giác nựng khuôn mặt non mềm trắng nỏn của đứa bé. Làm cho nó run sợ hơn và giọng nói càng lắp bắp hơn khi nảy, nước mắt tuôn như mưa

- Không không được đụng ta.... hức hức... ta ta là nam nhân... các ngươi tránh ra... nương ơi! Huhu... con sai rồi, con sẽ không quậy phá đi lung tung nữa... huhu... nương ơi... ahuhuhuhu - càng nói giọng đứa bé càng khóc lợi hại và la làng lên hơn nữa, tự lấy tay lau nước mắt và khóc nỉ non. Khiến bọn nam nhân thích thú không thôi, vì đứa bé này nhìn y như thiếu nữ trăng non mới lớn.

Đứa bé rất xinh đẹp, nếu đứa bé này là nữ có lẽ sẽ là mỹ nữ khiến bao người say mê. Nhưng đứa bé này lại là nam nhi, nhưng tính cách và hành sự lại y như nữ nhi luôn e lệ và ngượng ngùng. Khiến bao gã tham lam muốn có được nó, bọn hắn đã phải canh chừng và đợi thời cơ đứa bé này đi chơi một mình mà ra tay. Thì đúng lúc đứa bé này ham vui đến nổi đi xa sự kiểm soát của thị vệ và đã tạo cơ hội cho bọn hắn. Một trong đám nam nhân đó đã nhào đến đứa bé, tay chuẩn bị chộp lấy y phục trên người đứa bé kèm theo sự thèm khát. Thì bị Nguyệt Minh Lam bắt lấy và bẻ ngược tay hắn lại, khiến hắn đau đớn la lên chữi tục

- Khốn! Là đứa nào, tay của ông mày đây sắp gãy rồi... đau đau quá buông ra... - giọng hắn càng nói Nguyệt Minh Lam càng vặn mạnh hơn khiến hắn la lên trong đau đớn, đám nam nhân thấy đồng bọn mình bị như vậy thì cũng đồng dạng muốn xông lên giúp, chợt ánh mắt cậu lãnh huyết mở miệng nói với bọn chúng

- Ai muốn chết thì cứ bước lại gần!

- Ực! Ngươi ngươi đừng có hồ nháo, ngươi biết bọn ta là ai không mà muốn xía vô chuyện này? - một nam nhân trong đám nam nhân kia nói ra, cả đám nghe ra vậy thì đồng thanh hùa theo

- Phải phải! Ngươi là ai mà dám xía vào chuyện của bọn ta hả! Mỹ nhân xấc xược kia

Nghe được câu đó của bọn nam nhân này, môi cậu khẽ cong nhẹ, ánh mắt khinh thường cùng với giọng điệu giễu cợt dành cho chúng mà nói

- Ồ! Vậy sao? Một đám nam nhi ĐẠI TRƯỢNG PHU mà đi ức hiếp một đứa trẻ con?. Bộ các ngươi không thấy nhục nhã khi làm đấng nam nhi sao! Theo ta thì ta cảm thấy rất nhục nhã đó! - đám nam nhân nghe được lời nói của Nguyệt Minh Lam thì thẹn quá hóa giận quát lại cậu

- Hừ! Nể tình ngươi xinh đẹp nảy giờ bọn ta nương tay, không ngờ ngươi được nước thì lại láo lên như thế. Đừng trách sao các ca ca đây không " thương hương hoa tiếc ngọc ", phải không các huynh đệ!

- Hahahaha phải phải! Mỹ nhân à! Tốt nhất ngươi nên ngoảnh mặt làm ngơ chuyện này thì các ca ca đây sẽ tha cho ngươi. Ngươi thấy sao hả! - vừa nói ánh mắt của đám nam nhân nhìn từ trên xuống dưới thân thể của Nguyệt Minh Lam mà thèm thuồng nhỏ dãi, khiến cậu tức giận khẽ nhíu mài khi bị dòm ngó đánh giá. Nguyệt Minh Lam vận công pháp Phiêu Miễu tiếp cận tên gần cậu, đánh gã trọng thương. Tức giận làm khuôn mặt cậu thêm tà khí chết chóc, lấy chân của bản thân giẫm lên gã mà mình đã đánh trọng thương. Cất cao giọng băng lãnh và tà ác sát khí kèm theo nói với đám nam nhân

- Ý các ngươi là ta đây yếu đuối, nhút nhát sao? Vậy thì lấy mắt chó của các ngươi mà nhìn từng người của mình bị ta đánh tàn phế đi! - vừa nói xong cậu đã xuất chiêu, tay cậu vận nội công đánh vào các kinh mạch của bọn chúng. Đánh gãy hết đường chân khí tu luyện của bọn chúng, để cho bọn chúng sao này thành phế vật không dám hà hiếp dân lành khác. Và cậu cũng móc mắt của từng người bọn hắn vì dám nhìn cậu với ánh mắt bỉ ổi kia

Đứa bé từ đầu đến cuối thấy có một thanh niên tao nhã lại giúp đỡ mình, đứa bé còn lo sợ sẽ gây họa thêm cho y. Nhưng khi thấy được người thanh niên kia đánh tất cả bọn đám tiểu nhân này, thì ánh mắt đứa bé nhìn Nguyệt Minh Lam có phần ngưỡng mộ, có phần e lệ mà chính bản thân mình đứa bé cũng không biết. Mắt thấy ân nhân của mình đánh bại hết chúng thì cảm động chạy lại Nguyệt Minh Lam, tay nắm góc y phục vò tới lui do e thẹn mà mở miệng nói với cậu

- Đa đa tạ huynh ra tay cứu giúp! Đệ tên là Ngự A Cửu năm nay 15 tuổi, đệ không biết phải cảm ơn ra sao. Nếu nếu huynh không chê có thể đến nhà đệ dùng bữa coi như sự cảm khích của đệ dành cho huynh! - đứa bé ngước đôi mắt to tròn đen láy nhìn Nguyệt Minh Lam, ánh mắt mong mỏi được sự đồng ý của cậu. Khiến cậu ái áy cười gượng đáp trả

- Ahaha được thôi, huynh là Dương Cao Minh! Rất vui vì đệ đã mời, vậy thì huynh không khách khí! Vậy cảm phiền đệ dẫn đường - cậu giơ tay phải ra hướng lối ra, tay trái khoanh lại sau lưng, thể hiện sự khách khí của bản thân.

Ngự A Cửu khi nghe thấy được đáp án của Nguyệt Minh Lam, vui vẻ trên gương mặt non búng sữa mà khẽ "Ân" một tiếng rồi dẫn Nguyệt Minh Lam theo mình về nhà. Trái tim bé nhỏ của Ngự A Cửu bỗng đập nhanh khi nắm tay của Nguyệt Minh Lam mà kéo đi, e thẹn đã làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngự A Cửu đỏ đến lợi hại lan tới hai bên tai của mình, bất giác cảm nhận khuôn mặt nóng quá độ. Ngự A Cửu đã phải cúi đầu xuống theo phản xạ của bản thân để giấu diếm, đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn mím chặt mà kéo Nguyệt Minh Lam đi. (Ấy ấy 😶😶 mấy nàng đón coi bé là thụ hay công đây 😈😈)

Lúc này Nguyệt Minh Lam cậu được Ngự A Cửu kéo đi, nhưng trong đầu lại là những suy nghĩ về Hàn Vô Kiệt " Không gặp được hắn, vậy mình đến tạm nhà của cậu bé này vậy! Ở tạm một ngày chắc không sao đâu nhỉ? Qua ngày mình sẽ kiếm cách rời khỏi đây. Chắc là Kiệt sẽ không để tâm đến kẻ nhút nhát không dám nhìn thẳng vào mắt hắn đi?, Kiệt! Lúc này ta, ta rất cần ngươi, không biết từ bao giờ ta đã ỷ lại vào ngươi rồi". Bất giác cậu ngước đầu của mình nhìn lên ánh mặt trời chói chan, lấy tay mình che lại cùng với khuôn mặt buồn bã và thầm nhủ với bản thân phải thay đổi để Hàn Vô Kiệt không nhận ra cậu, bởi vậy khi Ngự A Cửu giới thiệu bản thân, cậu đã nói tên thiệt ở hiện đại của mình để che giấu tên tuổi của thân thể hiện tại của mình. Cậu cảm thấy ái náy do mình đã nói dối đứa trẻ đã ngưỡng mộ mình, nhưng vì tránh bị tổn thương mà phải gặp mặt Hàn Vô Kiệt nên cậu đành phải nói dối. Đang đi đến đường về nhà Ngự A Cửu bất giác Nguyệt Minh Lam mở miệng hỏi

- A Cửu! Huynh cần mua mặt nạ và y phục, đệ có biết ở đâu bán không?

- Ân! Trong nhà của đệ có rất nhiều loại đó, nếu Minh ca ca cần, đệ sẽ xin gia gia cho huynh một bộ

- Ách! Như vậy sao được, ta đã làm khách của đệ đã ái náy rồi. Giờ đệ còn tặng đồ cho ta nữa, sao ta có thể mặt dày mà nhận!

- Không sao đâu Minh ca ca! Vì huynh là ân nhân của đệ, nhất định gia gia sẽ tặng quà cho huynh! - Ngự A Cửu vui vẻ cười nói cho Nguyệt Minh Lam biết, bất giác cậu đồ mồ trán vì ý nghĩ của mình "Có khi nào mình giống kẻ dụ dỗ trẻ em không? Dụ dỗ để lấy quà cáp, tiền tài?". Suy nghĩ đó khiến cậu cười gượng thay vì lo lắng mà nói chuyện với Ngự A Cửu

- Ahaha! Vậy cứ chiều theo ý đệ đi

- Ân! Minh ca ca cười thật dịu dàng - nghe được câu khen của Ngự A Cửu, cậu muốn choáng váng vì đứa bé ngây thơ này nói cậu "dịu dàng"

- Hử! Đệ nói gì?

- Đệ... đệ nói Minh ca ca là người dịu dàng - ngượng ngùng nói giọng nỉ non khiến cậu chút nữa còn không nghe được, cười sảng khoái vì đó giờ cậu chưa thấy ai mà đi khen một kẻ máu lạnh như cậu là dịu dàng cả

- Hahaha! Đệ khen lầm người rồi đó A Cửu

- Không đâu! Đệ là khen thật lòng đó - ánh mắt kiên quyết to tròn nhìn Nguyệt Minh Lam mà khẳng định nói, khiến cậu ngỡ ngàng không hiểu sao cậu thấy có gì đó không đúng. Đang nói chuyện thì quản gia của nhà Ngự A Cửu ra chào đón

- Tiểu thiếu gia người đã về! Người này là... - người quản gia tò mò hỏi, nhưng không dám bất kính vẫn cúi khom người chào đón Nguyệt Minh Lam

- A! Đây là ân nhân của ta là Dương Cao Minh ca ca! Ngươi mau sai người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho huynh ấy dùm ta

- Vâng! Người và thiếu gia Minh đây vào trong nói chuyện, nô tài xin phép cáo lui

- Ân! Ngươi cứ đi đi - vừa nói Ngự A Cửu vừa lấy tay nhỏ nhắn của mình phất phất có ý cho quản gia lui ra ngoài, lúc này chỉ còn riêng Ngự A Cửu và Nguyệt Minh Lam. Chợt phất tay xong Ngự A Cửu quay sang hỏi cậu

- Minh ca ca có thể ở đây chỉ dạy đệ học võ không? Vì đệ rất tệ ở khoảng này, gia tộc của đệ không mấy ai là ưng ý đệ cả, bọn họ... bọn họ đều... - vừa nói giọng của Ngự A Cửu nỉ non bày giải cho Nguyệt Minh Lam biết tâm trạng của mình mà không dám nói thêm lời nào, khiến cậu cũng mềm lòng vì đứa bé này giống cậu ở khoản này.