Chương 3: Thiêu đốt?

Du Giới

Chương 3: Thiêu đốt?

-Ta muốn trở nên to lớn!
Một câu nói thô lậu và ngu ngu bỏng nhiên được cất lên bởi Trầm Khung sau khi hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình và trở lại với thực tại dù hắn cũng không thể hiểu là sao mình lại nói ra câu đó sau khi bước qua vô số suy nghĩ.
Thực tại của hắn bây giờ là trôi nổi giữa một màng đen như vô tận và trước mặt hắn vẫn là hình ảnh cái quả cầu lửa to lớn đang bị nhốt trong một cái lòng màu đen.
Nhưng mọi thứ dần bắt đầu chuyển hóa.
Mặt trời to lớn ấy lúc này thôi không phát ra những ánh sáng êm diệu nữa mà là những tia sáng cuồng bạo đỏ chói và tỏa ra sức nóng bức người kinh khủng. Không những thế, nó còn điên cuồng quay tròn trong lớp bao bọc được tạo ra bởi những tia sét đen khiến nó lúc phình to lúc co lại như muốn nổ tung. Những âm thanh "ken két" và "răn rắc" không ngừng van lên một cách dồn dập hơn, hối hả hơn khiến Trầm Khung không khỏi … nếu ở trong cơ thể "trước" hắn sẽ nuốt nước bọt một cái và ước phải chi mình "nuốt" được luôn câu mình vừa nói.
Đến lúc này, nơi Trầm Khung đang đứng cũng ngày một nóng hơn một một luồn gì đó cứ như sương mù mà lại như ánh sáng lượng lờ quanh vòng tròng màu đen khổng lồ kèm theo đó là hình ảnh như vết nứt của kính ngày càng dày đặc, những âm thành "xì xì" và kèm theo đó là một làng sương vàng phát ra những tia sáng ống ánh.
Lặng im đứng nhìn những thứ "không thể xảy ra" trước mắt mình, lúc này Trầm Khung đã thấm thía câu "không gì là không thể". Hắn biết những thứ này tồn tại trong cơ thể hắn, cái mặt trời đó thì có thể là do cô gái kia đưa vào trong người hắn nhưng cái vòng tròn bao bọc màu đen kia, những tia xét kia thì có lẽ đã tồn tại trong người hắn từ lâu. Trầm Khung biết hắn lúc này đang ngồi trong cái thùng nước và đang nhắm mắt tập trung.
Bằng cách nào đó, giờ hắn biết mình có thể trở lại cơ thể "trước" bất cứ lúc nào hắn muốn. Và bằng một cách vi diệu nào đó, hắn cảm thấy sự liên kết giữa mình và làng sương mờ quanh vòng tròn màu đen.
Sự liên kết đó ngày một lớn, ngày một rõ ràng và hiện thực hóa bằng cách hắn có thể từ từ di chuyển làng sương đó.
Bằng sự liên kết của mình, hắn di chuyển làng sướng đó ra xa vòng trong màu đen, xa, ngày một xa và xa đến một mức nào đó mà hắn không thể nói vì hắn cảm nhận được thế giới màu đen này như vô hạn nhưng lại như hữu hạn.
Làng sương ngày một kéo đi xa thì lại ngày một dài ra, đường vàng nhạt kéo dài như vô tận theo sự huy động của Trầm Khung và nối liền với mặt trời.
Từ những thứ mà Trầm Khung đã nhìn thấy từ dầu đến giờ, hắn cảm nhận được hắn càng kéo dài thì những tia sáng đỏ cuồng bạo này một yếu đi, mặt trời ngày càng dịu đi. Những thứ đó chỉ giảm một phần nhỏ và rất nhỏ, cũng như bạn không thể nhìn thấy sự bào mòn của đá bởi gió mạnh nhưng nếu bạn nhìn thấy những cây "nấm đá" tại các vùng đá núi gần xa mạc. Nhưng lúc này, Trầm Khung lại nhận ra được nó.
Và cứ thế, Trầm Khung tiếp tục kéo dài làng sương, dài và dài mãi. Hắn cứ kéo dài cho đến khi một hiện tượng lại xuất hiện. Lúc này sự liên kết giữa làng sương và mặt trời kết thúc, mặt trời thôi cuồng bạo, cũng như những vết nứt như kính vở và những tia sét đen từ từ biến mất vào thay vào đó là một bức tường màu đen.
Khi những vết nứt và tia sét đen biến mất, một khối cầu hình lập phương xuất hiện và bao trọn mặt trời đang "ngoan ngoãn" trong đó. Lúc này thì Trầm Khung lại đứng nhìn mặt trời nọ trong khối lập phương đen và suy tư.
-Hài! Thế giới này thật sự quá lớn. Hở?
Trầm Khung vừa cảm thán một câu thì lại nhận được một tia tin tức, hắn lập tức trở về cỡ thể "trước" và nhận ra lớp da giữa ngực mình gần như bị nướng chính.
Tuy lớp da vẫn phẳng nhưng lại sơ cứng đi và tỏa ra mùi thịt nướng, một cảm giác đau đớn, bỏng rác truyền đến khiến Trầm Khung hốt hoảng không thôi. Và câu chuyện kinh dị còn chưa kết thúc thì hắn lại phát hiện nước quanh mình dương như đang hơi ấm.
Ngay lập tức, Trầm Khung nhảy ra khỏi thùng nước nhưng vẫn cố gắng điều chỉnh vòi sen bắn vào ngực để giảm bớt lượng nhiệt dù ít hay nhiều. Sau đó hắn ngồi khoang hai chân lại cho dễ ngồi rồi bắt đầu nhắm mắt và thanh tịnh lại tâm trí của mình vì hắn đã biết nguyên nhân của việc này.
Sau khi quay lại cơ thể "trước" thì sự liên kết giữa hai cơ thể đã thông suốt và hắn biết nguyên nhân của nguồn nhiệt này không phải là mặt trời kia mà làng sương vàng phát kia.
Lúc này hắng đã quay trở lại thế giới màu đen và cơ thể kia, hắn nhìn nơi cái khung lập phương màu đen kia đã biến mất và thay vào đó là làng sương đang tụ lại, đang dần cuộn tròn và phần lỗi bên trong đang ngày một đỏ nóng lên, Trầm Khung biết chúng đang hình thành mặt trời khác và tất nhiên lúc này không có những tia sét đen kia để kiềm chế nó thì lúc nó hình thành cũng là lúc hắn hóa thành than.
Tất nhiên là Trầm Khung không thể để điều đó xảy ra vì hắn giờ đã biết vị trí của nó là ở giữa ngược mình và thông qua sự liên kết giữa hai cơ thể, hắn điều khiển làng sương đi nơi khác và không cho nó cuộn tròn lại nữa.
Hắn chuyển sang tay phải, một cảm giác cuồng bạo như xắp nổ được truyền đến khiến Trầm Khung hoảng hốt và thu về. Sau đó hắn chuyển sang tay trái, hai chân nhưng cũng không được.
Hắn chuyển dần lên đầu nhưng khi hắn vừa có ý định thì lại nghĩ đến một việc gì đó rồi không khỏi rùng mình
-Chuyển qua tay chân đã muốn phát nổ thì lên đầu... thứ này quá ghê, không nên thử.
Lúc này hắn biết lớp da trước ngực đã khét và bắt đầu đến phần thịt bên trong, giờ thì hắn đã hiểu tại sao mấy người kia hóa thành tro than mà những thứ xung quanh không bị ảnh hưởng.
Trầm Khung biết mình không có nhiều thời gian, hắn cẩn thân suy nghĩ lại mọi việc.
Thời gian trôi qua, lớp thịt trên ngực đã gần khét và khi nó xong thì sẽ tới xương của hắn và hắn cảm nhận được mình không thể việc đó xảy ra.
Qua bao nhiêu lần suy nghĩ nhưng Trầm Khung cũng không thể tìm ra được bất kỳ logic nào để giải quyết vụ này, tất nhiên là hắn không thể truyền mấy cái này ra ngoài, nhưng lại khó hiểu hơn khi nước thì lại bị ảnh hưởng bởi lượng nhiệt mà thứ này tản ra.
Bỏ qua những suy nghĩ đó, Trầm Khung một lần nữa truyền làng sương đi khắp cơ thể một và tất nhiên hắn đã thử đưa nó lên gần đầu nhưng chưa lên đến cổ thì đã có cảm giác nguy hiểm đến tính mạng nên hắn không làm thế nữa.
Lúc này, làng sương không còn êm dịu nữa mà từ từ đỏ lên và tỏa nhiệt khủng khiếp. Giờ thì hắn chuyển đến đâu thì cũng bị nhiệt lượng thiêu đốt.
Nhưng khi hắn chuyển làng sương qua giữa hai chân thì lại có một cảm giác dịu nhẹ, dù cảm giác này rất nhạt và nhỏ nhưng hắn lại nhận ra và từ từ tiến về phía đó.
Càng tiếng gần nơi đó thì làng sương như bị một lực hút đi, càng lại gần thì lực hút càng mạnh. Đã thế thì Trầm Khung cũng không suy nghĩ nhiều và nhanh chống điều hết làng sang qua đó. Khi làng sương ngày một hóa đỏ thì nó ngày một khó điều khiển nhưng khi tiến đến gần nơi đó thì có ngoan cố cỡ nào cũng không ăn thua. Rất nhanh, tất cả làng sương bị hút đi. Trầm Khung biết nơi này, nó cách rốn nửa gang tay.
Khi toàn bộ làng sương bị hút vào, Trầm Khung nhìn thấy chúng đã hoàn toàn cuộn tròn lại bên trong đó và hình thành một "mặt trời". Lúc này Trầm Khung đã cảm nhận được cái nóng khủng khiếp của nó, hắn cảm thấy liệu mình có lựa chọn sai không? nhưng rồi cũng không thể than trách vì hắn nào còn lựa chọn khác?
Nhưng càng ngày Trầm Khung lại càng cảm thấy lạ, lúc đầu nó còn chưa hình thành "mặt trời" thì hắn đã gần như không chịu nổi thế mà bây giờ tuy có đúng là bỏng rát, khó chịu thật nhưng không tệ như hắn đã nghĩ. Thay vào đó hắn lại càng ngày càng cảm thấy mệt, mệt đến mức hắn dần trở nên đuối sức mà không có cách nào ngăn cản được. Cứ như có thứ gì có nhanh chống hút sạch sực lực hắn không còn gì.
Nhanh chóng, cơ thể Trầm Khung đang ngồi cũng đã ngã bịch xuống đất và bất tĩnh.