Chương 93: Nghỉ ngơi

Dragon World

Chương 93: Nghỉ ngơi

Thiên lao tới vị trí phát ra tiếng nổ, nơi đó bây giờ đang có hai bóng đen giao đấu

"Huyết Bức Triều Nhiên! Huyết Vụ!"

"Bích Lân Xà Hoàng! Độc Vụ!"

Hai đám mây, khói đan vào nhau. Một bên màu đỏ một bên màu lục, cả không gian nhuộm kín chẳng thể nhìn được bằng mắt thường

"Khà khà, tiểu mĩ nhân, chịu trói đi! Lâu rồi không uống máu của một mĩ nhân, nếu ngươi hợp tác thì mọi chuyện sẽ tốt hơn đấy!" tên nam tử giọng khàn khàn, hắn cả người mặc đồ màu đen nhìn như sát thủ. Theo giọng nói và nội dung thì Thiên cũng đoán được đây là một tên Tà Hồn Sư của 1 vạn năm trước

Tương lai thì hầu hết các Tà Hồn Sư đều chơi kiểu bầy đàn, lấy đông hiếp ít chứ không đánh lẻ như thế này

Thiên đưa thần thức ra người còn lại, một người con gái với dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai. Tên nam tử là Hồn Tôn còn cô gái là Hồn Tông, tuy hơn 1 Hoàn nhưng phẩm chất hắn lại thấp hơn bởi hắn chỉ có 1 Hồn Hoàn mười năm, 2 cái trăm năm và 1 cái nghìn năm. Bên phía cô gái thì là Hồn Hoàn phối chuẩn 2 vàng, 1 tím

"Tà ma ngoại đạo! Nộp mạng đi, ta thay mặt những oan hồn đã khuất tiêu diệt ngươi!" nói xong rồi cô nàng cũng phát động tấn công

"Đuôi Độc!" hư ảnh Vũ Hồn lao tới dùng chiếc đuôi xanh lè đâm tới chỗ tên Tà Hồn Sư

"Vũ Hồn hợp thể! Huyết Thủ" có lẽ tên nam tử có Vũ Hồn liên quan tới biên bức (dơi). Sau lưng hắn xuất hiện hai cái cánh dơi cuộn tròn bao hắn vào trong

"Aaaaaaaaá!!!!!" từ chiếc lỗ thủng to bốc ra khói xanh, tên nam tử Tà Hồn Sư đau đớn thu hồi lại đôi cánh. Mặt hắn trắng bệnh như người thiếu máu, miếng vải rơi ra để lộ một khuôn mặt rất ư là... xấu

"Khục! Có độc!" Tên Tà Hồn Sư hoảng sợ, hắn cảm giác cả cơ thể mình sắp không xong rồi. Cắn răng lao về phía cô gái với mong muốn đồng quy vu tận, tên Tà Hồn Sư quyết định dùng sát chiêu

"Huyết Bạo Phá!!!! Tiểu ny tử, theo bản đại gia xuống Địa Ngục đi!" cô gái theo bản năng quay đi nhưng không kịp, chỉ nghe *Ầmmmm* một tiếng, cả khu rừng đều tỉnh giấc bởi vụ nổ

"Cấm thuật sao? Hồn Đế không cẩn cũng chết chứ đùa!" Độc Cô Nhạn đang chạy ra thì bỗng cảm thấy hoa mắt, cảnh vật xung quanh thay đổi. Trước mắt nàng là một màu đen cùng mùi hương lạ, bỗng có hai cánh tay lạ ôm nàng vào lòng

Chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì tiếng nổ mạnh vang lên. Độc Cô Nhạn cảm nhận được không khí cùng nhiệt độ lướt qua như lại bị chặn lại bởi ai đó trước mặt nàng, cảm giác an toàn cùng ấm áp khiến nàng như si như say

"Không sao chứ!" một giọng nói lạ lẫm trẻ trung vang lên, Độc Cô Nhạn giờ mới có cơ hội ngẩng đầu lên nhìn. Trong đầu nàng chỉ hiện lên hai chữ ‘Soái Ca' rồi dừng hẳn

"Này! Không sao chứ! Hay là do nổ mạnh quá hỏng đầu rồi!" Thiên ngẩn người, cô nàng này tuy cũng đẹp nhưng có vẻ đầu óc không ổn ah

"A... Kh...không sao! Cảm ơn!......." Độc Cô Nhạn lắp bắp trả lời, nàng cảm thấy não mình không đủ dùng, mặt nàng cũng hơi đỏ dần lên bởi tình cảnh bây giờ

"Vậy à? Không sao là được rồi! Hử? Xong rồi sao?"

"S...sao ạ?"

"Không có gì! Cô về được chứ! Ta còn có việc nên đi trước, cáo từ!" không phải Thiên không ăn ‘thịt' nhưng do hai vị nữ đệ tử đã tỉnh cùng với viết biết tương lai còn gặp lại khiến Thiên đi ngay lập tức tạo một phong cánh huyền bí bí ẩn tạo sự hiếu kì

"Ơ! Đâu rồi, người ta còn chưa chào hỏi mà.... Hừm, Độc Cô Nhạn ta nhất định sẽ tìm ra ngươi!" là một cô gái mạnh mẽ, tư tưởng đuổi ngược được cha mẹ truyền cho từ nhỏ khiến Độc Cô Nhạn tuy tiếc nuối nhưng cũng ngay lập tức lên kế hoạch tìm kiếm mà mục tiêu là Thiên

...................

"Giỏi lắm, vậy là cả ba người các ngươi đều lên Hồn Tông rồi!" nhìn ba cô nhóc hí hửng khoe Hồn Hoàn, Thiên mỉm cười nhẹ rồi cũng đưa cả bốn người về

Mạnh Y Nhiên trên đường về cũng tách ra, nhìn mặt cô nàng đầy không nỡ và không muốn. Trước khi đi cô nàng còn hôn trộm Thiên một cái rồi mới đỏ mặt chạy đi về Long Xà Tông

"Thầy ca ca, ngài đang nhớ Y Nhiên tỷ sao?" Trữ Vinh Vinh nghịch ngợm hỏi, trên đường về cô nàng là người ồn ào nhất nên cũng là người khiến ba người Thiên đau đầu nhất

"Không phải, chỉ là ta đang suy nghĩ ba người các ngươi sẽ ra sao khi ta đi thôi!" một sự im lặng bao trùm cả bốn. Cả ba cô nàng cùng lao vào ôm chầm lấy Thiên

"Sao vậ-"

"Không cho đi" X3

"Có phải không trở lại đâu! Nếu thắng trong giải Đấu Hồn tiếp theo có lẽ ta sẽ về sớm đấy!" nghe Thiên nói vậy thì cả ba cũng nghe lời buông tay ra. Tuy buồn nhưng ánh mắt cả ba lại lóe lên sự kiên định khó tả, Thiên nhìn vậy cũng an tâm đưa cả ba về SLK rồi cũng ra đi

...................

"Thiên, lâu lắm rồi đấy nha!" Lam Ngân Hoàng cùng Hoán Khê ngồi cạnh Thiên u oán nói. Cậu cũng chỉ biết cười trừ rồi ôm cả hai vào an ủi

"Tiểu Vũ không có ở đây, cả hai tỷ chuẩn bị tinh thần đi!" Thiên cười bí hiểm, cả Lam Ngân Hoàng cùng Hoán Khê đều đỏ mặt chạy đi

................

Sáng sớm hôm sau, trong căn nhà nhỏ bằng gỗ giữa Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Thiên mở mắt tỉnh dậy, cuộc vui hôm qua dư hương còn đọng lại khiến ‘tiểu Thiên' lại có dấu hiệu tỉnh giấc

Nhìn hai thân hình trắng muốt, gợi cảm không một góc chết, không một mảnh vải của Lam Ngân Hoàng cùng Hoán Khê làm Thiên lại nhiệt huyết sôi trào. Cả hai đều sở hữu khuôn mặt đẹp không tì vết, thân hình có núi, có đồi giờ mỗi người lại nằm ôm hai bên tay của Thiên

"Quá dụ hoặc rồi!" Thiên chẳng thể cựa quậy nhiều bởi hai cánh tay cậu bị ôm và kẹp bằng cả hai tay, hai chân của cả hai cô nàng. Chỉ cần dịch tay lên chút nữa là Thiên có thể cảm nhận được ‘khe nứt' thế ngoại đào nguyên mà hôm qua cậu chăm chỉ khám phá cả đêm

Nhìn lại hai đóa huyết mai phía dưới làm Thiên nghĩ lại vẻ mặt mình hôm qua khi biết Hoán Khê vẫn còn là xử nữ. Nghe nàng kể lại thì đã từng ăn một loài quả lạ nào đó, sau khoảng một năm thì Tiểu Vũ trào đời. Có con bé làm nàng cũng chẳng muốn quen ai nữa cho đến khi gặp Thiên

Cả ba người tỉnh lại là lúc giữa trưa hôm sau, Lam Ngân Hoàng cùng Hoán Khê sau một đêm và thể dục buổi sáng thì đã kiệt quệ hẳn. Mới đầu còn hí hửng đè Thiên xuống để abcxyz thì sau khoảng vài tiếng chiến đấu liên tọi thì cả hai không khỏi giơ cờ xin tha
"Tên sắc quỷ ngươi chắc chắn không phải nhân tộc, ngươi là lang tộc chắc lun!" Lam Ngân Hoàng vô lực nói, Hoán Khê cũng gật đầu trong vô thức. Cả hai nàng cũng đang trong thời kì như lang như hổ vậy mà giờ đây hai người lại có cảm giác ăn không tiêu với cái tên vừa yêu vừa ghét này

"Được rồi! Lần này ta còn có chuyện phải làm nữa, cả hai-"

"Đi? Không được, trừ khi...dẫn cả hai bọn ta theo cơ!" nhìn hai vị mĩ nữ ‘ngự tỷ' style làm nũng càng khiến Thiên có dấu hiệu mất kiểm soát nhanh dần đều

"Cũng được!" Thiên nghĩ nghĩ một chút rồi nói, hai người Lam Ngân Hoàng dù sao cũng cần khuây khỏa, vui chơi chứ cứ ru rú mãi ở đây chắc nếu là Thiên cũng chết vì chán quá

"Được! Bọn ta chuẩn bị đây!" cả hai thân hình vẫn không một mảnh vải che lượn lờ trước mặt Thiên. Đành nhắm mắt xuôi tay, gạt tạp niệm ra khỏi đầu, Thiên cũng nghĩ tiếp địa điểm du lịch tiếp theo

...................

Thiên đưa cả Lam Ngân Hoàng cùng Hoán Khê hai đại mỹ phụ đi cùng, cả ba đều có thể bay nên tốc độ cũng khá nhanh. Nơi đầu tiên là Hồn Điện, Bỉ Bỉ Đông đăng ngôi Giáo Hoàng cũng được vài năm

Không bi kịch như trong truyện, nàng không trở thành con rối cho cha con Thiên Đạo Lưu. Một loạt rắc rối tư tình cũng không có cơ hội xảy ra. Riêng về phần Thiên Nhận Tuyết là điều Thiên đau đầu nhất, nhưng nhờ hệ thống và Linh thì mọi chuyện cũng giải quyết ổn thỏa

"Phụ thân, sao người lại ở đây!" nghe Thiên Nhận Tuyết nói khiến mặt Thiên đen lại, cô con gái ‘nuôi' này đúng là giỏi gây mất hứng ah

"Ngươi cái đồ tiểu ny tử này ngứa mông hả? Tin ta bảo mẹ ngươi tăng giờ học lên không?" Thiên Nhận Tuyết mặt nhăn lại, bình thường thời gian nàng chơi đã không đủ rồi giờ mà tăng thêm thì không được ah

"Phụ thân đại nhân! Ngài đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt đi mà, mẫu thân mà biết thì ta sẽ chết đấy! C...chết thật đó mà ngươi còn cười, hừ! Không chơi với ngươi nữa!" Thiên Nhận Tuyết giở tuyệt chiêu ra, làm nũng kiểu stundere. Thiên thừa biết nhưng cũng đành chiều theo ý nàng

"Mẹ ngươi đâu rồi! Nàng ấy sao còn không ra hả?"

"Chắc đang trong phòng ngủ, phụ thân cứ vào đi để ta lo cho Ngân a di cùng Hoán Khê a di đi!" Thiên Nhận Tuyết nói xong rồi cũng dắt tay hai người kia đi luôn, Thiên cũng đành cười rồi đi về phía phòng của vị Giáo Hoàng Hồn Điện trong truyền thuyết này