(ĐỒNG NHÂN THE HOBBIT) TA MUỐN VỀ NHÀ NGA

Chương 1

Mai ngồi ngẩn ngơ trước con sông lững lờ trôi trước mặt. Cảnh vật đìu hiu vài bóng người đứng tát nước, giặt giũ. Gió thổi tới chẳng thơm mùi cỏ mà toàn mùi phân cừu trộn với mùi rơm đã ngả dần đến hồi kết của sự sống, già nua và tàn tạ. Nàng không phải thi sĩ cũng chẳng phải thi ca để gọi hồn cây bút viết lên lời điệu, rằng quang cảnh nơi này thơ mộng thế nào với những thiếu nữ tươi trẻ đang nô đùa nghịch ngợm
Ném một hòn đá nhỏ, chạm từng bước rồi rơi bịch xuống mặt hồ. Mai thở dài, hỏi trời cao rằng nàng đã gây nên tội gì sao, hoặc giả như đã làm anh hùng mà xuyên thì còn minh bạch. Nhưng chính là nàng đi thăm mộ nhầm người nga, là đi chơi mả xong bị oan hồn theo chết đúng nghĩa đen luôn. Cái trò giả tưởng đưa con người ta đi chơi này cũng phổ thông rồi
Hại nàng ngơ ngác không hiểu, còn lầm tưởng mình mộng mà lao đầu đi tìm chết
- Mai, mau về thôi
- Vâng!
Ela là một người phụ nữ tuổi trung niên, với nhiều nét khắc khổ in sâu đằng sau đuôi mắt. Bà ấy là người một mực khẳng định cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp sao,…Cũng là, người cho nàng chốn dừng chân tạm bợ dù không thân quen
Mai thẫn thờ, ôm giỏ đồ bước theo Ela trên con đường mòn va vấp nhiều sỏi đá. Đôi giày hiệu Nikken bị ướt trong lần tỉnh giấc đầu tiên và nhận thấy bản thân đang nằm giữa vũng nước, với bộ đồng phục của học sinh trung học bẩn nhèm. Nàng thầm chửi rủa đủ thứ tiếng,nói xem, trong ngôn tình, fanfic, rồi cả teenfic, cũng không có tác giả nào độc ác đến mức ném con đẻ của mình vào tình huống vật vã như thế này cả. Báo hại nàng chỉ cần ngồi không cũng đủ gây chú ý với mái tóc highline đen đỏ, và bộ quần áo được cho là "không hợp với thuần phong mỹ tục"
Chưa kể, trời còn nặng hạt rào rào mấy trận mưa, làm quần áo mãi không thấy khô, lúc nào cũng ẩm ẩm. Hôm nay cũng vậy, mưa vẫn rơi trên mái nhà được làm bằng lá rợp, chỉ có điều mưa như rơi nhẹ hơn, chỉ thoang thoảng như khúc dạo đầu của bản ballat. Mai bỏ thúng đồ xuống, vắt từng cái qua thanh xà treo đồ trước hiên. Cũng ngó ra bộ quần áo của chính mình phía trong góc, chúng có vẻ đã bớt nặng đi phần nào, có lẽ đã thu được
Một loạt hành động được tập thích ứng sau khi tới đây. Ela nấu cơm, còn nàng đứng bên phụ giúp. Quang cảnh nghe mà thân thương nhưng khiến nàng chán ghét. Nàng không ghét Ela – người đàn bà tần tảo một kiếp người vì chồng vì con. Nàng không ghét ngôi làng nằm ở đâu đó sâu tít không có trong bản đồ mà nàng từng cầm qua. Nàng không ghét những bộ quần áo dườm dà, quá cổ đại mà con người khoác lên, xuất hiện trên mọi nẻo đường. Mà, nàng chỉ muốn về nhà, nơi có đám bạn ồn ã, nơi có lấp lánh ánh đèn điện không cô đơn, cũng là nơi nàng thuộc về
Bữa cơm, vẫn đơn giản có món rau mà Mai không biết là gì, với bánh mì, không có cơm. Nàng không kêu gào nhưng vẫn muốn nhai nhộn nhạo vị quê hương hơn hương lúa mì khô ráp này
Sau đó, khi ánh chiều tà tắt ngấm, với ngọn đèn bị thổi đi. Mai ngồi trước cửa sổ, vung vẩy chiếc điện thoại mong rằng điều kì diệu gì đó sẽ đến. Mấy hôm nay, không wifi, không sóng điện từ để gọi điện, cũng đủ khiến một nữ thanh niên kiên cường, bất khuất thế kỉ 21 muốn ngả
mũ đầu hàng. Màn hình sáng trắng, không có tin nhắn, cũng chẳng bắt được khoảng khắc ai thương nhớ.
Nàng nhìn lên trời khuya, ánh sao lấp lánh thật bắt mặt, dù rằng thiếu nữ có mù địa lí và thiên văn thì mỹ nhãn vẫn là điều gì khó cưỡng.
Sau cùng, con người vẫn là cuốn sách kết thúc ở một chương nào đó. Họ không chết vì bệnh tật thì cũng bị tuổi già hành hạ. Mai tự hỏi, ở nơi đất lạ này, chuyện gì sẽ đến, nàng sẽ phải làm gì có ích hơn là ở đây ăn bám? Hay, anh hùng bước đi vào chuyến phiêu lưu của cuộc đời ngắn ngủi được mấy khắc nâng niu? Ai rõ? Nàng không rõ!
Thế là, nàng nhắm mắt, để nghe tiếng gió lùa vào mái tóc mà không nhận thấy được dòng tin nhắn kì lạ tới từ khi nào