chương 1: Cánh Cổng Thiên Giới

Dòng Máu Lạc Hồng

chương 1: Cánh Cổng Thiên Giới

Âu Việt Long một anh chàng khá điển trai và tài năng. Mới 26 tuổi là tổng giám đốc của công ty XYZ trị giá trên bốn tỷ đồng. Các bạn đừng hiểu lầm hắn là một công tử ca nhà giàu kế thừa từ cha mẹ gì đó. Trên thực tế cha mẹ hắn chỉ là nông dân tương đối nghèo. Thậm chí không đủ tiền để nuôi hắn học đến đại học. suốt thời sinh viên hắn đều tự làm thêm kiếm tiền mà không cần bố mẹ hổ trợ một đồng nào cả. Cái công ty này củng là được hắn ta dựng nên từ hai bàn tay trắng từ từ những ý tưởng, những cố gắng và nổ lực hết mình từ thời sinh viên đến bây giờ của hắn ta, từng bước từng bước nhỏ để có thành tích khó mà tin nổi bây giờ.

Tối hôm nay, Âu Việt Long có hẹn với cô bạn gái mới quen ra bờ sông đi dạo,là một cô bạn rất xinh đẹp, đây có thể cuộc hẹn hò đầu tiên trong cuộc đời của hắn, hắn là người lúc nào cũng bận rộn nên cả thời sinh viên chưa có bạn gái nào, thứ hắn biết từ trước đến nay là học, làm, rồi làm và học. hơn nữa hắn là một người cầu sự hoàn mỹ trong mọi thứ, nên trước đến nay đây là lần đầu có một cô gái thực sự động đến trái tim chổ sâu của hắn, đối với cuộc hẹn đầu đời hắn cũng như bao chàng trai khác, chờ mong, háo hức, và hơi run nữa!

Khắp cả thành phố này dòng sông chính là thơ mông và bình yên nhất cho những người muốn hẹn hò, để chuẩn bị cho buổi hẹn anh chàng đã cố gắng đi sớm gần hai tiếng, cố gắng tìm một chổ bên mép bờ sông tương đối yên tĩnh.


Sau khi xác định địa điểm Âu Việt Long đi bộ xung quanh đến những quầy hàng để mua vài thứ, chuẩn bị bày ra các trò mà hắn đã lên mạng tìm kiếm và hỏi thăm những người bạn, như nên trái tim, bong bóng tình yêu v,v..Hắn đã cố gắng nghiên cứu cả ngày một cách tỷ mĩ nhất để cho lần hẹn hò này có thể trở thành một kỹ niệm khó quên trong cuộc đời của hai người.

Bên bờ sông là một vườn cây xanh có cao có thấp, dưới chân là những bãi cỏ xanh rờn, không khí trong xanh mát mẽ mà có lẽ cả nước chỉ thành phố này mới có nổi.

Hắn đi một lúc một xa dần, rồi nhìn thấy một gian hàng bán các quà lưu niệm.

Âu Việt Long đây chính là điểm hắn muốn đến, hắn từ từ đi vào trong hơi bắt chuyện với cô bàn hàng rồi bước vào trong và tìm kiếm. Hắn vẫn chưa có gì để tặng cho cô bạn mang về tối nay.

Trong gian hàng bày la liệt đủ thứ, từ gấu bông, cây sáo, đến các loại chuông gió v. v.. xem xét một hồi hắn thấy khá ấn tượng con ngựa trắng được trang trí tinh xảo, con ngựa lớn chừng đứa trẻ ba tuổi, nhìn như con ngựa trắng trong truyện cổ tích bạch mã vương tử hay cưỡi vậy, hắn quyết định nó phải là quà tặng cô bạn vào hôm nay.

" Cái này giá bao nhiêu vây" Âu Việt Long chỉ vào con ngựa và và hỏi.

"300 anh trai" một người bán hàng khá xinh nói

"ok" đối với Âu Việt Long tui không thể nói tiền là một con số, 300 cũng còn là số tiền nhỏ với hắn.

Tiếp đó Âu Việt Long lấy quyển sổ tay đã được ghi cẩn thận những thứ cần mua đưa cho cô bán hàng. mười phút sau,mọi thứ đã sắm sữa đầy đủ, một tay hắn cầm một cái bao, còn một tay hắn ôm lấy con ngựa, con ngựa hơi lớn nên hắn thấy ôm trên tay sẽ tiện hơn,rồi đi ra cửa hàng chuẩn bị về địa điểm đã đánh dấu.

Hắn đi dạo ở bên lề đường một cách từ từ, khi đến một đoạn đường vắng vẻ hắn vừa định qua đường thì đột nhiên nghe thấy tiếng tiếng "reo reo", hắn rùng mình quay đầu lại, đón lấy hắn thấy một chiếc xe ô tô đang lao nhanh đến từ trong góc tối mà không hề có đèn đóm gì cả và rồi " rầm" một tiếng. Hắn lăn cả người qua trần xe sau đó nện mạnh xuống đất!

Cảm giác của Âu Việt Long lúc này thật không cách nào tượng tượng nổi, thân thể thì đang chảy máu đầm đìa, thân thể hắn gập khúc lại về sau, hiển nhiên cột sống đã gãy rồi, tay chân miệng lưỡi đều gần như không có cảm giác gì, nhưng hắn vẫn còn sống vẫn còn thanh tỉnh.

Hắn biết với thương thế này hắn chết chắc rồi, hắn chỉ biết chờ đợi thời gian đó tới mà thôi!

Trong màn đêm yên tĩnh giữa một con đường vắng lặng, hắn nghĩ lại đời mình với sự bất lực và không cam lòng.



Từ sinh viên đến giờ 6 năm qua đi, ngày nào cũng như nào, ngoài trừ một ngày ngủ 7 tiếng và 8 tiếng học trên trường thì Âu Việt Long đều dành thời gian để cho làm việc!

Đa số người nghèo đều cho rằng mình đều làm việc đủ chăm chỉ rồi, lý do khiến họ không giàu lên vì họ thiếu may mắn hơn người khác thôi, nhưng Âu Việt Long thì ngược lại, hắn cho rằng, đa số mọi người đều có cơ hội để thay đổi cuộc sống của mình, lý do mình nghèo chỉ là mình chưa đủ cố gắng hết mình, hoặc không đủ dũng cảm để với tay ra nắm lấy cơ hôi đó rồi để nó qua đi mà thôi.

Như ODa tác giả của One Pie mà hắn thích vậy, mỗi ngày ông ta chỉ dành thời gian 3 tiếng để ngủ còn lại đều là thời gian dùng cho vẻ truyện tranh, vậy nên One Pie mới là một trong những truyện tranh hàng đâu thế giới.

Vừa vào đại học, mấy tháng đầu Âu Việt long vẫn được bố mẹ cấp tiền đi học, nhưng hắn không như những sinh viên khác dựa vào tiền bộ mẹ để sống hết đời sinh viên, và xem đó như chuyện đương nhiên, hắn bây giờ đã lớn và khoẻ mạnh hơn bố mẹ rât nhiều nên chả có lý do gì để bố mẹ phải nuôi mình cả.

Đa số sinh viên đều viện cớ mắc học hành không có thời gian, nhưng trên thực tế ngoài trừ học trên trường sáu tiếng và hai tiếng tự học ở nhà ra thì thời gian còn lại đều dùng để chơi đủ thứ, thậm chí có trường hợp chen cả vào giờ ngủ để chơi làm cho mỗi ngày chỉ ngủ sáu tiếng mà thôi, chơi với cái cớ chơi để xã Stress cho việc học, hắn cho khá là buồn cười.


Hắn học khá giỏi và đậu vào Đại Học ngành khoa học máy tính, vào đại học, tháng đầu tiên Âu Việt Long đã băt đầu đi làm, mỗi tháng hắn làm thêm và kiếm được trung bình 3 triệu,

Bốn tháng sau,hắn không còn lấy tiền của nhà để sống nữa, hắn kiếm được mười hai triệu rồi,với số vốn ít ỏi đó, hắn thuê một mặt bằng cở 15 mét mặt đường với giá mười triệu một tháng ở một góc khá đẹp của thành phố, rồi góp vốn với một bà con xa mở một Quán Cà Phê cùng một ít quà lưu niệm,

Khi đến giờ học thì người bà con làm, còn lại thì hắn làm, còn lúc rảnh rổi thì hắn dùng thời gian lập trình với cái máy bàn mà hắn mua ở tháng thứ sáu vào đại học với giá sáu triệu, mỗi ngày ngoài trừ 30 phút giải trí thì hắn đều làm việc và học tập,

Việc buôn bán có khi đắt khi ế nhưng trung bình trừ đi các chi phí(vốn phát sinh, ăn uống,...) hắn cũng có năm triệu dư ra một tháng.

Cứ thế sau mười tháng Âu Việt Long có năm mươi triệu, Hắn bắt đầu dùng kiến thức IT để mở một trang web xem phim giải trí và một trang bán hàng qua mạng,ngoài ra hắn còn thuê thêm hai sinh viên IT năm bốn sắp ra trường để lập trình web dạo.

Một năm tiếp theo trang web không hề đưa cho Âu Việt Long được đồng nào mà còn phải dùng tiền bán quán cà phê để nuôi nó nữa, Nhưng hắn không hề nản chí mà theo đến cùng, dần dần tình hình cũng khá hơn, hắn bắt đầu kiếm lời ngày càng khá hơn, khi hắn ra trường thì đã có trong tay năm trăm triệu và bắt đầu vay thêm một ít và mở công ty. Đến bây giờ thì hắn đã có bốn tỷ đồng. Mỗi bước đi đều là mô hôi và nước mắt.

Đến bây con đường thành công của hắn vừa loé sáng lên, mọi thứ tốt đẹp đang chờ hắn hưởng thụ.

Hắn tuổi còn trẻ, khá đẹp trai, hắn có thân thể khỏe mạnh, nói chung đáng lý hắn phải còn một tương lai rât dài phía trước

Hắn còn rất nhiều dự định chưa làm xong, cha mẹ đang chờ hắn chăm sóc, hắn muốn làm một người con để ba mẹ tự hào,nhưng giờ đây chắc ba mẹ buồn lắm đây, nước mắt chảy xuôi kèm theo máu lăn về hai bên gò má!

Hắn vẫn chưa biết cảm giác có người yêu, chưa từng nếm mùi vị của nụ hôn đầu, chưa từng ôm qua bạn gái nào! và quan trọng hắn vẫn còn xử nam...

Nhưng hôm nay mọi thứ sẻ chấm dứt với hắn một cách bât ngờ không tưởng nổi, chết,thực sự sắp chết rồi.

Tuyệt vọng cùng không cam lòng bao phủ lấy hắn.

Nghĩ đến đây hắn dùng sức còn sót lại ôm lấy con ngựa bên người, đây là là món quà hắn muốn tặng cho cô bạn gái, nhưng bây giờ có lẻ không còn được rồi, con ngựa từ từ thấm máu, mười phút sau, con ngựa sáng lên một cách từ từ, trong khi hắn kinh ngạc sững sờ, con ngựa từ từ bay lên khi lên cao được tầm 3 mét, thì nó lớn từ từ cho đến ngang kích thước một con ngựa thật thì dừng lại.

Con ngựa liếc mắt nhìn Âu Việt Long, lập tức một luồng sáng từ thân thể hắn bay ra, rồi bay lên lưng ngựa, dần dần luồng sáng đó tụ lại thành một người gồng Âu Việt Long như đúc, với một nét mặt có chút ngạc nhiên có chút hoảng sợ, đây chính là linh hồn của hắn.

Con ngựa hí lên một tiếng rồi từ từ đạp không,cả người cả ngựa bay lên, bay qua ngọn cây, qua mái nhà lầu, cao nữa cao mãi.

Không biết bao lâu, Âu Việt Long nhìn thấy một cánh cổng có hình rồng trạm trổ trên đó, rất sống động làm hắn tưởng mình đang nhìn thấy chính là Nam Thiên Môn cánh cổng lên thiên giới trong phim Tây Du Ký mà hồi nhỏ hắn yêu thích, nghĩ tới đây hắn thậm chí có chút chờ mong thế giới mới mà hắn sắp đến.

Trong khi Âu Việt Long đang nghĩ,thì cánh cổng từ từ từng chút một mở ra, toả ra ánh hoà quang chói loà bốn phía, khi hắn đang nhắm mắt vì chưa thích ứng với ánh sang chói loà thì con ngựa đã phóng như bay vào trong, cánh cổng đóng lại và mọi thứ lại chìm vào đem tối

(Hì! Âu Việt Long mình nói đến là câu chuyện về một người bạn mình, cùng một quê,học cùng một trường, ở với mình ba năm thời sinh viên, nhà nghèo hơn nhà mình nhiều, bố mẹ chỉ làm nông thôi, những gì hắn cố gắng phải hơn những gì mình kể nữa cơ, và bây giờ cái nhà hắn ở đã là gần 4 tỷ rồi chứ không phải mới 4 tỷ đâu,tài sản cụ thể mình không biết nữa,thật phục thật,

Trước kia, mình là kẻ lười biếng và ham chơi, khi học đại học đến giờ mình toàn dùng tiền của bố mẹ để sống, mình ham game đến nổi có khi ngày chỉ ngủ bốn tiếng vì chơi game, mình có rất nhiều cơ hội để đổi đời, như chỉ thiếu 0.5 để nhận học bổng, có cơ hội đi nước ngoài, khi bạn mình rủ đi làm web chung với nó, hay cùng làm thêm, mình chả bao giờ đi cả. rồi nhiều cơ hội nữa mà vì lười và ham chơi nên bỏ qua.
Cuộc đời chả mấy khi ai cho trúng số cả,phải cố mà tranh thủ thôi. bây giờ mình thấy hối hận chảy nước mắt vì những năm thàng trước kia,mình viết những dòng trên không hẳn vì bất cứ thứ gì, mình viết nó chỉ để nhắc đôi chút bản thân về sai lầm trước đây,để sau này nhớ mãi. từ chương sau sẽ không có bi đát thế nữa, hì)