Chương 147: Ngự yến
Sáng hôm sau, nhằm ngày 20 tháng 2 năm Thiệu Long thứ 5. Giờ thời tiết còn có chút lạnh giá. Sáng nay lại có cơn mưa phùn nhỏ, quả thực không muốn rời chăn ấm. Nhưng biết làm sao được, bên ngoài Tiểu Thu đang sắp khóc rồi.
- Công chúa! Dậy đi thôi, hôm nay không lười biếng được đâu …
- Thái Đường! dậy thôi … nàng muốn để Tiểu Thu tự sát ngoài cửa hả? Mà hôm nay không chỉ có chúng ta ở đây. Chuyện này đến tai các tỷ muội, Huệ Túc Phu Nhân thì xấu hổ lắm …
Thái Đường lơ mơ ngồi dậy, tức giận vò đầu, lẩm bẩm gì đó trong miệng, cái áo yếm còn treo trên cổ nhìn chỉ muốn lột vứt đi. Lại nằm xuống lần nữa, Tiểu Thu bên ngoài lại gào lên:
- Công chúa, nô tỳ xin người đấy …
Nàng tức giận, rời giường. Bách thì ôm đầu. "Lấy công chúa đúng là không dễ chịu gì"
Hai người xong xuôi mọi việc thì cũng mất thêm cả canh giờ. Vợ chồng Ý Ninh đã ngồi đợi từ lâu. Ý Ninh không rề rà như Thái Đường, nàng là người trong quân ngũ, kỷ luật rất nghiêm minh.
Vừa bước xuống thì Ý Ninh đã trách cứ:
- Tỷ tỷ, Huệ túc phu nhân đã gọi mấy lần rồi, không rề rà được nữa đâu.
- Sao không bảo mọi người tiến hành đi. Chờ ta làm gì chứ.
Nhật Duy chen miệng:
- Bà cô của tôi ơi, sao không xem lại tên mình là gì? Là Thái Đường, là trưởng công chúa Thái Đường của hoàng gia đấy. Phụ lão làng Thái Đường chờ bọn ta làm gì, chỉ chờ tỷ tỷ ngươi thôi.
- Ta biết rồi, đi thôi!
Thái Đường không tình nguyện phất tay. Mấy người đi đến đại điện cung Trùng Quang thì đã thấy cơ man nào là người. Trên đài cao Thái Tông và Thánh Tông đang tươi cười trên ngai vàng. Bá quan văn võ ở dưới, thấp hơn là một sân rộng bày mấy trăm bàn tiệc lớn. Hoàng gia chia làm hai bên, nam phải nữ trái đứng chầu. Không khí vừa trang nghiêm nhưng cũng rất vui vẻ.
Bách sang bên phía nam, đứng gần chỗ Quốc Khang, Quang Khải, lại cười chào Quốc Tuấn, bị Trần Thủ Độ lườm một cái, dúi vào tay lão một cái kẹo sữa. Thứ này hắn vừa chế ra từ sữa mấy con bò ở Trang viên.
Trần Thủ Độ bóc kẹo cho vào miệng, khoan khoái nhắm mắt. Lão giờ răng lợi yếu ớt, rụng mất gần nửa rồi, thứ này tốt, mềm mềm, béo béo, độ ngọt vừa phải, rất hợp khẩu vị lão.
Mọi người ổn định vị trí. Thái Tông từ từ đứng dậy, hướng xuống phía dưới. Quần thân hai bên quỳ hết xuống:
- Chúng thần chúc Thái thượng hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.
- Chúc Quan gia vạn tuế vạn vạn tuế.
Thái Tông phất tay:
- Các khanh bình thân!
Đoạn tiến lên một bước:
- Làng Thái Đường, thôn Tức Mặc vốn là nơi hoang sơ. Tổ họ Trần đến đây lập nghiệp, may được hương thân phụ lão ủng hộ mới gầy dựng được cơ nghiệp. Các việc dẹp loạn Quách Bốc, đánh Đàm Dĩ Mộng khi xưa, chẳng phải đều do trai tráng làng ta ra sức đấy sao? Sau này ta được Chiêu Hoàng truyền ngôi cũng là phúc lành từ nơi địa linh nhân kiệt mà có. Họ Trần không quên ơn cũ của hương thân, lấy tên làng đặt cho trưởng công chúa của nhà ta. Chính vì vậy mới có tên công chúa Thái Đường.
Thái Tông nói đoạn, đi về phía bên hàng nữ, nắm tay Thái Đường dắt lên. Hương thân phía dưới thấy cảnh này, vinh dự không biết bao nhiêu mà kể, có người nước mắt đã lưng tròng.
Thái Tông lại nói tiếp:
- Ta vốn cũng muốn ổn định vài năm sẽ về lại nguyên quán để làm lễ tạ ơn bà con chòm xóm. Ngặt một nỗi, giặc Thát sang xâm phạm, nước ta lại dính nạn binh lửa làm cho ý định đấy vẫn chưa thực hiện được. Trong lòng ta vẫn áy náy với hương thân bấy lâu.
- Nay giặc giã đã bị đánh đuổi, mấy năm vừa rồi liên tiếp gặp chuyện vui, thế nước đang lúc đi lên, không nhân lúc này mà thực hiện ý nguyện thì còn để bao giờ. Hôm nay ta thiết yến. Đầu tiên là muốn cảm ơn hương thân Tức Mặc đã ủng hộ họ Trần. Sau cũng là có ý từ nay chuyển về quê cũ, hưởng cái thú điền viên.
Nói đoạn phất tay "Hành Khiển Phạm Ứng Mộng tuyên chỉ đi"
Phạm Ứng Mộng từ phía sau đi lên. Tháo chỉ dụ tuyên đọc:
- Nay thượng hoàng chiếu lệnh! Miễn sưu thuế đời đời cho Làng Thái Đường. Đổi hương Tức Mặc làm phủ Thiên Trường. Các hương lão từ 60 tuổi trở lên, mỗi người được ban tước hai tư, đàn bà được hai tấm lụa.
Phía dưới hương thân đồng thanh:
- Tạ ơn ân đức Thượng Hoàng, Quan gia.
Phạm Ứng Mộng đọc tiếp:
- Truyền chỉ xây cung Trùng Quang để Thượng Hoàng về lo việc nước, vua nối ngôi ngự khi về chầu ở cung Trùng Hoa. Đặt sắc dịch hai cung để hầu hạ, quan lưu thủ để trông coi. Từ này đời đời theo lệ đó. Khâm thử!
Thánh Tông nghe tuyên chỉ, quỳ xuống:
- Nhi thần cẩn tuân thánh mệnh, không dám quên. Từ này nhắc nhờ con cháu, đời đời làm theo lệ này.
Mặt Thái Tông giãn ra:
- Tốt lắm! Hôm nay rể quý của ta báo lên có vật muốn hiến. Ta rất mong chờ.
Mọi người quay ra nhìn Bách. Hắn giật mình, "Đến giờ diễn rồi, Action …!".
Đoạn từ sau bước ra:
- Thần phò mã đô uý Hoàng Bách có việc muốn tấu!
- Nói đi!
- Thần may mắn được thánh ân, lấy được công chúa đương triều. Hôm nay là ngày vui của Thượng Hoàng và nhân dân quý hương. Thần và Thái Đường đều nghĩ phải có gì đó dâng lên để tỏ lòng thành kính.
- Thần ngày đêm đốc thúc, sai bọn gia nhân đúc một cái vạc. Vạc này đúc bằng đồng đen, là mẹ của vàng. Vạc sâu 4 thước, rộng 10 thước, nặng 6150 cân, rộng rãi có thể hai người chạy nhảy trên miệng vạc. Thân vạc đã cho thợ khéo khắc danh thắng Đại Việt. Chỉ để lại chỗ cho Thượng hoàng ngự bút làm một bài minh là hoàn công. Nay thần dâng nó lên cho Thượng hoàng để ngự dụng.
Mọi người ồ lên! Thời này công nghệ đúc đồng đã có bước tiến lớn, chỉ là việc tìm kiếm nguyên liệu rất khó, càng muốn đúc vật to lớn thì càng cần nhiều đồng, kỹ năng hoàn thiện càng phải cao.
Phải lưu ý đồng đen không phải thứ dễ kiếm như đồng đỏ thời nay. Đồng đen trong văn hoá Việt mà một vật liệu thiêng liêng, có ý nghĩa tôn giáo lớn và mang màu sắc huyền bí. Theo truyền thuyết, nếu chạm đồng đen vào vàng sẽ làm vàng biến màu trắng. Chính vì vậy người xưa coi đồng đen là mẹ của vàng. Những vật tế lễ đều lấy đồng đen làm tiêu chuẩn vật liệu cao cấp nhất.
Cho đến nay, một vài cứ liệu nước ngoài suy đoán, đồng đen chính là những thỏi uranium hàm lượng thấp. Quân đội Mỹ sử dụng thứ này phổ biến trong các thiết bị quân sự, hàng không, vũ trụ. Cũng theo nguồn cứ liệu này, đồng đen chỉ có ở một số nước như Việt Nam, Lào, Thái Lan, Myanmar... Cơ quan Hàng không vũ trụ NASA thu mua đồng đen qua các tay môi giới với giá hàng triệu đô một thỏi chỉ bằng nắm tay. Đủ biết kiếm được thứ này không dễ.
Chẳng thế mà triều Lý dụng tâm lương khổ bao năm mới đúc được Tam Đại Khí. Trong đó chuông Quy Điền vẫn bị lỗi nhỏ ở thân chuông, lúc đánh âm thanh không vang lên được.
Nay tên phò mã này của Thái Tông sai người đúc cái vạc gần vạn cân mừng nhạc phụ, đúng là tấm lòng cổ kim hiếm thấy, người Kinh Thành nói hắn ăn chơi bậc nhất không phải chỉ là lời đồn. Các vương gia thì gật gù, đám hương thân phía dưới xôn xao tấm tắc.
Bách thấy cảnh này nhớ tới mấy ông bố vợ trong xóm khi xưa. Đây là tâm lý thường thấy. Nhà mình có giàu có đến đâu bỏ tiền ra mua một vật, cũng không bao giờ vênh vang bằng câu khoe mẽ: "Con rể lão tặng đấy, đẹp không? Ở quê mình không có thứ này đâu?". Nhiều khi lúc về còn cho con gái và con rể số tiền bằng mấy lần mua vật kia. Nhưng sướng khoái trong lòng làm sao kể siết. Huống hồ thứ hắn tặng là thần khí hàng thật giá thật. Đủ biết ông bố vợ kia vênh vang cỡ nào?
Thái Tông vuốt râu, mặt mày rạng rỡ, đỡ Bách dậy:
- Hiền tế vất vả rồi.
Thấy cảnh tình cảm này, bên ngoài nhìn vào cứ như Bách là con ruột Thái Tông vậy. Bách dẫn Thái Tông xuống đài, cùng mọi người đi sang phía Tây để đến chùa Phổ Minh.
Đến sân rộng trước chùa. Thấy có một bệ đá cực lớn đặt ở giữa sân. Bên trên phủ tấm điều đỏ. Bách nhanh nhẹn mời:
- Xin Thượng hoàng mở tấm điều để chúng thần đại khai nhãn giới.