CHƯƠNG 72: Biết thế nào là ăn hành?
Đứng đối diện đám người đó chỉ là một con số vỏn vẹ ba mươi lăm người, trong đó có Thu Phong đứng đầu.
Trong đám người đó có một tên đứng đầu tướng ta to ngang ngửa Thu Phong với chiều cao một mét tám hai.
Lúc này kẻ đó đứng ra vác một thanh đại dao dài hơn một mét đứng ra dùng vẻ mặt nghênh ngang nói chuyện với Thu Phong:
"Mày là thằng trùm khu này à?"
"Ờ, rồi sao?"
Thu Phong gật gật nhẹ đầu híp mắt khinh thường nói.
Tên to con kia thấy vậy mặt mày trở nên dữ tợn nói:
"Ra xã hội ai cũng là anh em, tao biết mày người mới tới đây nên không đi kiếm chuyện vậy mà mày vô cớ đánh đàn em tao. Liệu hồn đưa thằng kia ra nếu không..."
"Không thì sao?"
Bỗng Thu Phong nói chen ngang vô lời hắn.
Tức giận bản thân bị coi thường tên to con bỗng hét lên một tiếng bất ngờ quẹt một đao ngang mặt Thu Phong.
"Con đĩ mẹ mày..."
"Xoẹt"
Đao vừa tại gần tới mặt Thu Phong còn cách chừng hai phân, bất ngờ Thu Phong đưa tay thẳng lên trời xong anh nhảy lên chân đá vào mặt hắn, tay thành trỏ thục xuống cây trường đao.
Lúc này cả người Thu Phong tung hẳn lên trời, đường đi của đao bị Thu Phong nện xuống ngay máng đao gãy làm đôi, tên đó thì lại bị anh đá một phát ngay cổ văng đi năm sáu mét.
"Keng... Rầm..."
"Đại ca"
"Đại ca..."
Đám đàn em của tên đó thấy đại ca mình bị đá văng ra đến cả cây trường đao nặng ha ba chục cân cũng bị gãy ngay lập tức ra đỡ.
"Đại ca không sao chứ?"
Một tên chạy vừa tới đỡ tên to con lên, dù bị Thu Phong đá như vậy nhưng hắn vẫn chưa gãy cổ, tuy nhiên đầu có bị trẹo sang một bên.
Hắn im lặng không nói gì đẩy tên đàn em ra, sau đó hắn đứng lên dùng hai tay giữ lấy đầu mình "C-rắc..." Rắc lên một tiếng, hắn bẻ lại cái đầu bị nghiêng của mình nguyên vẹn lại.
Không như mọi người nghĩ, hắn sau khi đứng lên không hề nóng giận mà tấn công Thu Phong, ngược lại mặt hắn trở nên bình tĩnh nói:
"Mày là dân luyện võ?"
Nghe câu hỏi của tên trước mặt Thu Phong chỉ gật đầu nhẹ một cái coi như hắn nói đúng.
Thấy vậy tên to con lại mở miệng nói tiếp:
"Mày thuộc trường phái nào?"
Lúc này Thu Phong mới mở miệng châm chọc:
"Hỏi người ta thì ít nhất phải giới thiệu trước nhỉ?"
Tên to con cũng không cảm thấy khó chịu trước lời nói này của Thu Phong nên hắn cũng đáp:
"Đức Hữu, võ sinh Tây Sơn Bình Định"
"Thu Phong, võ tạp nham..."
"Phì...."
Thu Phong vừa nói xong bỗng bọn đàn em Hắc Long phía sau anh bỗng phì cười ra một tiếng rồi vội bịt miệng lại.
Quả thật Thu Phong rất biết trêu người, người ta đã nói chuyện đàng hoàng mà còn không nể mặt.
Lý do mà tên Đức Hữu bỗng đứng lên nói chuyện với Thu Phong là vì võ của anh rất giống võ Triệt Quyền Đạo bắt nguồn từ Thiếu Lâm.
Bởi vì khi hắn chưa làm một tên lưu manh, lúc đó còn là một con người đam mê võ thuật, đặc biệt là võ Tây Sơn Binh Định.
Thì lúc đó sư phụ hắn có nói một câu "Các con ra ngoài khi gặp các môn sinh Triệt Quyền thì tốt nhất nên làm bạn không nên sinh thù".
Khi hỏi ra thì sư phụ hắn nói cái đáng sợ của Triệt Quyền cũng như cái tên của nói, triệt mọi đòn tấn công của đối phương. Đáng sợ hơn là Triệt Quyền có thể học thêm các môn võ khác để thêm vào cũng như nâng cấp.
Khi một môn sinh phái Triệt Quyền học thêm một loại võ như Karate thì các môn sinh Karate không bao giờ đánh thắng được môn sinh phái Triệt Quyền.
Lúc đó hắn không hiểu lời nói của sư phụ mình, cho đến khi hắn gặp một môn sinh phái Triệt Quyền Đạo.
Khi đánh với người đó, cái đáng sợ không phải là võ Triệt Quyền mà cái trong cái võ của kẻ đó có mang đường nét của Tây Sơn Bình Định, tức là kẻ đó có học võ môn phái hắn.
Do đó Đức Hữu dù mạnh và nhanh hơn nhưng tất cả đòn đánh đều bị triệt toán lại vô tác dụng, thành ra kết quả trận đó hắn thua đậm.
Hắn nghi ngờ Thu Phong thuộc phái Triệt Quyền không phải vì cách đánh của anh mà là vì bước chân của anh, bước chân của phái Triệt Quyền không quá rộng.
Lần này bỗng nhiên Đức Hữu lao lên tấn công Thu Phong mà không nói trước, Thu Phong không nói ra thì hắn sẽ tự mình ép Thu Phong nói ra.
Không như Đức Hữu, Thu Phong dường như biết được ý tên này muốn hỏi ra thân thế của mình, tuy không biết vì sao nhưng Thu Phong không dùng thế đánh Triệt Quyền nữa.
Đức Hữu chạy tới trước mặt Thu Phong liền đưa một chân lên thực hiện đòn đá cao ngay mặt anh.
Theo phản xạ bản thân Thu Phong bỗng tiến tới một bước sát người Đức Hữu làm đòn đá của hắn vô tác dụng.
Đồng khi tiến vào Thu Phong dùng chân tạt ngang qua chân trụ của Đức Hữu.
"Quẹt..."
"Binh..."
Mất chân trụ Đức Hữu bị ngã ngữa ra sau, nhưng hắn cũng không buông tha Thu Phong liền một bị gạt đó hắn vặn eo trên không sút một cú vào mặt Thu Phong.
Ngay lập tức thấy đòn Thu Phong nghiên người qua trái né tránh, cùng lúc đưa chân lên gối vào đùi Đức Hữu "Bụp" Một tiếng Đức Hữu văng ra khi cả người còn chưa kịp ngã xuống đất.
"Rầmmm"
Cả cơ thể Đức Hữu nặng nề ngã xuống đất, vừa ngã xuống ngay lập tức hắn đứng lên lao về phía Thu Phong.
"Khựng~~~"
"Rầm"
Dường như chỉ đi được vài ba bước Đức Hữu bỗng té dập mặt xuống. Thấy vậy đàn em của hắn liền chạy tới đỡ dậy, thêm vào đó có vài tên cầm đao đứng trước mặt Thu Phong không cho anh tiến tới. Và dĩ nhiên bọn nó cũng không dám lao lên.
Tất cả việc vừa rồi diễn ra chưa tới ba giây, khoảng thời gian Đức Hữu ngã xuống chưa tới hai giây. Nói thì nhiều nhưng thời gian cũng chỉ như vậy.
Bỗng giọng Đức Hữu hét lên:
"Tụi mày tránh ra chỗ khác coi!!!"
Đám đàn em nghe lệnh lập tức tránh sang một bên, hình ảnh Thu Phong đứng hiên ngang xuất hiện trước mặt Đức Hữu đang nằm la liệt.
"Xoẹttt..."
Bất ngờ Đức Hữu xé rách cái quần mình lộ ra phần đùi trái bị Thu Phong lên gối lúc nãy.
Lúc này hiện ra trước mắt mọi người một vét bầm tím loang lổ gần hết cả đùi, thậm chí ngay trung tâm còn rỉ ra vài tia máu màu đen.
Nhìn vào ai cũng dám chắc một câu rằng phải mất vài tuần Đức Hữu mới đi lại cà nhắc được chứ đừng nói là đi lại bình thường.
Nhìn vào vết thương của Đức Hữu, Thu Phong thầm than không đủ lực, theo tính toán của ăn đòn vừa rồi đảm bảo hắn sẽ nát xương đùi nhưng xem ra chỉ bầm tím bên ngoài thôi.
"Đỡ tao dậy!"
Đức Hữu quay qua nói với một đàn em đứng cạnh mình, nghe vậy tên đàn em lật đật đỡ hắn dậy.
Lúc này hắn nhìn Thu Phong bằng ánh mắt khó hiểu nói:
"Tại sao mày biết võ Cổ Truyền Bình Định?"
Theo như hắn biết những đòn đánh vừa rồi của Thu Phong là chỉ những người trong làng mới được dạy, còn người ngoài không hề được dạy.
Nghe vậy Thu Phong nhàn nhạt nói ;
"Thấy người ta đánh qua rồi học hỏi một chút"
Lời Thu Phong nói là sự thật, dù anh có trí nhớ rất bình thường nhưng đặc biệt khi xem người khác đánh nhau anh nhớ rất kĩ đòn đánh của họ, nên vừa rồi tính ra Thu Phong chỉ áp dụng thế đánh đó chứ chả biết võ Bình Định ra làm sao cả.
Nghe xong lời Thu Phong, Đức Hữu cũng âm thầm lắc đầu.
Thật ra khi Thu Phong chuyển tới đây hắn đã từng đến quan sát, cũng là một dân võ, hắn chỉ cần nhìn bước chân và cách đi đứng của Thu Phong là biết anh có luyện võ.
Không chỉ như vậy, hắn còn quan sát cả vết chai từ nắm đấm, cùi trỏ và cả cánh tay của anh. Nhìn hết tổng thể hắn dám chắc một câu Thu Phong không hề yếu.
Thế lực của hắn cũng nhỏ, chỉ một hai trăm người mà thôi. Mà đừng nói Thu Phong, cho dù mình hắn cân bốn năm mươi người còn có thể thắng, trong khi hắn không nắm chắc đánh lại Thu Phong nên mới không đi gây chuyện.
Chả là hôm nay bất đắc dĩ hắn mới kiếm chuyện với Thu Phong mà thôi.
Trầm ngâm vài giây ruốt cuộc Đức Hữu mới mở miệng nói:
"Về!"
Sau đó hắn quay lưng đi để lại một câu:
"Tối một mình tao sẽ đến..."
"Muốn ăn hành tiếp à?"
Lần này Thu Phong lại mở miệng châm chọc một câu.
Tuy vậy Đức Hữu dường như không để ý lắm liền rời đi.
Về phía đàn em của hắn cũng không dám dị nghị gì, đại ca của bọn hắn thực lực ra sao chính bọn hắn là người biết rõ nhất.
Đã có lúc đại ca bọn hắn cân một lần hơn năm mươi người trước mặt bọn hắn.
Vậy là người bọn chúng cho là cực kì mạnh lại thua một kẻ mới tới này đây một cách nhẹ nhàng.
Và bây giờ bọn chúng cũng đã biết tại sao khi Thu Phong chuyển tới làm một mớ động tĩnh cướp miếng ăn của họ mà đại ca lại không cho người sang kiếm chuyện.