CHƯƠNG 49: Khinh thường! [Edit]

Đô Thị Quỷ Vương

CHƯƠNG 49: Khinh thường! [Edit]

"Trận đấu bắt đầu"

"Hây..." "Ya.."

"Bụp... chát... pặc pặc pặc..."

Một người vừa hô lên hai chữ bắt đầu thì ngay lập tức có hai người liền lao lên tấn công lẫn nhau.

Những tiếng va chạm giữa da thị vang lên, những tiếng hô tiếng hò hét xung quanh được diễn ra ở một nơi gọi là đấu trường ngầm.

Lúc này xung quanh không chỉ có hai người lao lên đối kháng mà xung quanh ấy còn tới chín nơi nữa.

Chính nơi ấy với nơi vừa rồi là mười võ đài hạng loại của đấu trường ngầm.

Ở hạng mục loại cứ mỗi một lần là mười cặp võ sĩ đấu với nhau để loại đối thủ. Mười cặp ấy tổng cộng hai mươi người đấu xoay quanh, ai thắng 15/20 trận sẽ được thăng cấp lên hạng yếu và sẽ được đấu ở võ đài chính giữa có lồng sắt bao quanh.

Thu Phong bây giờ đang ngồi ở ghế khán giả để quan sát các võ sĩ đang chiến đấu với nhau.

Ở đây mỗi người sẽ đấu hai mươi trận trong vòng bảng của mình với hai mươi người. Mỗi một trận là mười phút, nghỉ ngươi mười phút sẽ đấu với đối thủ tiếp theo.

Một ngày các võ sĩ chỉ được đấu ba trận. Tức là qua năm ngày từ thứ hai đến thứ sáu sẽ là hai mươi trận, riêng vào thứ bảy chủ nhật sẽ đấu hạng kém cho những người đủ tiêu chuẩn.

Tuần này có ba trăm người đăng ký thi đấu và chứ mỗi tuần sẽ làm mới số báo danh lại một lần, số của Thu Phong là 0213 tức là tám giờ tối mới tới lượt đánh của anh.

Đa số thì ở hạng loại bây giờ ấy ít xuất hiện những kẻ được gọi là mạnh.

Vì một năm trước giải loại này đã không còn xuất hiện những ai gọi là tuyệt thế cao thủ, những người xuất hiện trước đó đều ở loại hạng mạnh và cực mạnh hết rồi.

Thu Phong đang thầm than vì những võ sĩ này thực sự là quá kém, đánh đấm kiều gì mà toàn nhún nhún nhảy nhảy đấm được một cái rồi lại tách ra, thật sự quá nhàm.

Bỗng lúc này hai mắt Thu Phong sáng lên nhìn vào một võ đài cuối cùng trong mười võ đài.

"Ọc..." "Loại... đấu thủ số 0014 đã bị nốc out, số 0013 chiến thắng"

Tiếng của trọng tài trong một sàn đấu vang lên làm mọi người ngồi trên khán đài thầm than hắn xui xẻo.

Bởi vì khi một võ sĩ bị knock out trong trận đấu đầu tiên đồng nghĩa với việc hai trận sau bị xử thua nếu không tỉnh dậy kịp. Hoặc cho dù có tỉnh được cũng chưa chắc có sức đấu.

Nhiều người thường nói võ sĩ trong một đêm phải đánh với ba người khác nhau có hơi không công bằng. Không! Ngược lại là khác.

Tất cả võ sĩ đều đấu xoay tua, nếu bạn đấu trận thứ ba với một người khác thì người đấu với bạn cũng đã đấu hai trận trước đó cũng như bạn, rất công bằng. Cái không công bằng ở đây là nếu như gặp một trận knock out thì sao thì đơn giản nó mạnh nó thắng, dù mày qua được vòng kia mày gặp nó trong trạng thái khỏe nhất cũng vẫn thua, đơn giản nó mạnh. Công bằng mà chứ không phải bình đẳng đâu!

Thu Phong thầm hô may mắn, thật sự anh tới đây chứng kiến những cảnh tượng này rất ngứa ngáy tay chân mà tiếc thay võ sĩ vòng này quá là kém quá là yếu làm anh không buồn liếc nhìn.

Nhưng người vừa chiến thắng vừa rồi làm anh khá chú ý "Số 13 à? Đúng con số mình thích" Nhìn vào người mang số 0013 Thu Phong thầm nhủ.

Người này cao ngang với Thu Phong, cơ thể so với anh hơi nhỏ bé một tí nhưng lại cực kỳ nhanh nhẹn.

Vừa rồi hắn đấu với võ sĩ số 0014 hoàn toàn chỉ dùng một đấm ngay cằm đối phương một cách nhanh gọn lẹ làm hắn bất tỉnh nhân sự, nhưng trước đó số 14 đánh liên tục vào người hắn mà tên đó chỉ đứng một chỗ mà né được tất cả các đòn.

Căn bản người phấn khích nhất không phải là Thu Phong mà là những khán giả ngồi trên khán đài.

Hễ ai mà quan sát trận đấu vừa rồi đều thầm ghi nhớ số báo danh 0013 để đến giải lao mười phút của các võ sĩ họ sẽ là những người đi đặt cuộc vận may.

Ngược lại với mấy người đó thì những kẻ mặc âu phục ngồi đó vẫn chưa có động tĩnh gì lớn.

Hôm nay chỉ mới là thứ hai thôi, trận đấu như thế này chỉ mới bắt đầu, ai hơn ai còn phải quan sát nhiều.

Thời gian thấm thoát trôi đi chẳng mấy chốc đến tám giờ tối.

Loa thông báo bắt đầu vang lên "Xin mời những võ sĩ có số báo danh từ 200 cho đến 220 bước xuống võ đài, khi đi nhớ cầm theo số báo danh của mình để trọng tài xắp xếp"

Thu Phong bây giờ không còn ngồi ở sảnh đấu nữa mà đang đứng thay đồ ở phòng thay đồ.

Bây giờ anh đã biết tại sao tên Minh Thuận lại đưa cho anh cái quần đùi rồi, trên cơ bản các võ sĩ ở đây đều phải mặc quần đùi và cởi trần để tránh mang hung khí giấu trong người khi thi đấu.

Tuy vậy vẫn có vài trường hợp sử dụng những tiểu xảo để thắng đối thủ, tất nhiên bị phát hiện sẽ ngay lập tức bị tước quyền thi đấu.

Đợi mòn cả mông cuối cùng cũng tới số của mình, Thu Phong đi theo Xuân Khoa ra sảnh của tầng một để nhập số báo danh.

Lượt đầu sẽ đấu theo từng cặp số chẳn đấu lẻ, lẻ đấu chắn, rồi ngược lại chẵn chẵn, lẻ lẻ. Tất nhiên các số sẽ liền nhau.

Nhập số báo danh hoàn tất, Thu Phong được xếp cho đối thủ mang số 0214.

"Ba mươi giây nữa trận đấu bắt đầu, hai người muốn nói gì nói đi"

Trọng tài của trận đấu Thu Phong lên tiếng.

Võ sĩ trận này đấu với Thu Phong là một thanh niên gần ba mươi tuổi cao to lực lưỡng một mét chín.

Trên người của tên này khắp nơi đều là sẹo do vết đao kiếm chém vào duy nhất vết sẹo trên mặt hắn làm Thu Phong chú ý.

Vết sẹo ấy nhìn như con rết hằn ở trên cằm trông rất gớm giếc. Nếu nhìn kỹ hơn vết sẹo ấy là do một cán súng đánh vào mặt tạo thành nên mới làm Thu Phong chú ý

Tuy khắp nơi là sẹo nhưng trên người hắn chỉ có xăm một dòng chữ trên vai trái với nội dung "Ở đời chơi được tao nể".

Nghe trọng tài nói vậy Thu Phong chủ động bước về phía tên to con đó chìa tay ra nói "Tôi tên Phúc, hân hạnh được làm quen"

Không như anh tưởng tượng hắn chỉ nhìn anh khinh thường nói một câu "Cút!!".

Ra vẻ không quan tâm Thu Phong xoay người đứng cách tên đó ba mét.

Lúc này ba mươi giây đã hết, trọng tài tất cả các võ đài khác kể cả võ đài của Thu Phong đồng thanh hô "Trận đấu bắt đầu.." "keng keng"

Hai mươi con người, mỗi người một đối thủ lao vào đánh nhau.

Về phần Thu Phong với đối thủ mình bây giờ đang nhìn nhau.

Vừa nãy trước khi bắt đầu trận đấu, tất cả võ sĩ ai cũng khởi động, riêng Thu Phong quá kiêu ngạo đứng đó quan sát từng người.

Bởi thế trong vòng loại của anh chả thằng nào ưa cái bản mặt của anh cả. Kể cả thằng đứng trước mặt hắn bây giờ.

Đối thủ của Thu Phong bây giờ hai tay đã thủ sẵn hai bên thái dương, hắn nhún nhảy từ từ về phía Thu Phong.

Tuy vậy Thu Phong vẫn không nhúc nhích nhưng rồi anh nghĩ lại.

Nếu anh một đòn đánh gục tên này mà không thèm nhìn thì quá phô trương rồi, sẽ bị người ta để ý nên anh cuối cùng anh cũng lắc đầu mà thủ thế.

Thu Phong cả thân đứng thẳng tắp, tay phải nắm thành đấm đặt ra sau lưng, tay trái làm một tư thế ngoắc ngoắc khiêu khích đối phương.

Lúc này nhìn gương mặt Thu Phong cực kì tiêu sái. Anh nở một nụ cười thật sâu nhìn chằm chằm vào đôi thủ.

"Lên đi thằng ôn" Thu Phong mở miệng.

Thật sự thì anh không thích tên trước mắt này, bản thân có lòng tốt làm quen với nó mà nó còn đuổi đi thì quá là nhục mặt đối với một cựu quân nhân như anh.

Như được tiêm liều thuốc kích thích, tên số 214 dậm chân một phát tung người lên đấm một quyền vào mặt Thu Phong.

Hôm nay Thu Phong muốn cho thằng này biết thế nào là thực lực nên cũng không vội đánh hắn mà chơi chết hắn trước đã.

Một quyền đi tới Thu Phong nhẹ nhàng ngiêng đầu qua phải rồi cùng lúc dùng tay trái gạt nhẹ ra.

Một đấm bị hụt số 214 nhanh chóng rút tay về, nhưng không kịp.

Vừa rồi hắn nhảy lên đấm vào Thu Phong, lúc đấm ra hắn còn một chân chưa chạm đất.

Đúng ngay lúc Thu Phong vừa né đòn đấm, anh liền thò chân ra gạt nhé chân của tên 214.

Mất trụ, hắn ngã người về phía Thu Phong.

Thu Phong nhẹ nhàng di chuyển qua một bên, khi người tên 214 té được nửa vòng thì Thu Phong thân đứng thẳng lên gối một cái vào người hắn.

"Bụp... Ặc" số 214 ặc một tiếng rồi cả người quỳ xuống mà ôm bụng.

Thấy vậy Thu Phong cũng không vội vàng tấn công, thời gian tới mười phút mà nãy giờ chỉ qua mới vài chục giây thôi.

Dù vậy tên số 214 cũng nhanh chóng đứng dậy kéo dài khoảng cách với Thu Phong.

Thế giới hiện đại bây giờ cũng ít thằng não tàn nói lắm rồi. Đa số những người trong giang hồ rất ít khi mở miệng chửi một kẻ không quen biết cho lắm.

Dù vậy số 214 cũng tự nhủ bản thân vừa rồi quá bất cẩn khinh thường đối phương và hắn cũng nhận ra rằng lực của Thu Phong không mạnh.

Thật ra là Thu Phong nương tay à không nương gối nên hắn còn đứng lên được. Nếu anh dùng hết lực thì ruột của tên đó cũng dập hết và coi như giải đấu này vứt cho chó gặm.

Nhìn đối thủ của mình Thu Phong lại mở miệng khiêu khích "Sao? Thích khinh nhau thì lên đây!".

Số 214 nghe Thu Phong nói vậy, hắn tức giận tới đỏ cả mặt. Tay nắm thành quyền xông lên phía Thu Phong.

Vừa tiếp cận Thu Phong hắn liền tung một đấm trên đỉnh đầu anh.

"ping... pặc".

Khi quyền vừa tới Thu Phong hơi nhún hai chân xuống, anh nghiêng người dùng cùi chỏ thốc ngược lên nắm đấm đối phương.

Cũng tay trái ấy khi hất văng nắm đấm, ngay lập tức Thu Phong đấm một đấm vào lực đối phương.

Có lẽ đấm không nhanh nên số 214 đã gạt được tay Thu Phong ra.

Đòn vừa rồi thất thủ hẳn cũng không quan tâm liền giang hai tay ra ôm cả người Thu Phong lại.

"Siếtttt..."

Cả người Thu Phong bị ôm lại, hắn dùng lực siếc cả người anh lại hòng cho anh khó thở mà bỏ cuộc.

Chỉ qua vài đòn người thanh niên trước mặt biết rõ nếu so kỹ thuật thì bản thân mình không thể nào lại Thu Phong.

Bởi vậy phòng lúc Thu Phong còn khinh địch sơ hở liền dùng đòn ôm đối phương lại để làm hắn khó thở.

Nếu so về lực thì có lẽ ở đây số 214 tự tin không ai khoẻ bằng hắn. Vì nhìn sơ qua thôi cơ thể hắn như một cỗ xe tăng di động, cơ khắp người nổi lên như nhân vật chính trong phim "Kẻ Huỷ Diệt".

Số 214 dùng lực siết Thu Phong lại đến nổi cả những cộng gân trên tay hắn đều đã nổi lên hết.

Người chịu ảnh hưởng là Thu Phong đây anh biết rõ lực của kẻ đứng trước mặt này là bao nhiêu.

Một phút sau, số 214 vẫn giữ nguyên lực siết đó.

Chỉ có một việc không như hắn tưởng tượng là hơi thở của Thu Phong vẫn đồng đều, phải biết rằng chính hắn là người rõ hơn cả Thu Phong.

Lực tay của hắn có thể bẻ cong một chiếc chảo một cách nhẹ nhàng, và lực ôm của hắn lên tới vài trăm kí.

Tức là gần bằng lực táng của một con gấu rừng. Vậy Thu Phong mặt mày không những vẫn bình thường mà hơi thở vẫn vậy.

Lúc này Thu Phong với sức khoẻ trâu bò vẫn mở miệng ra nói được một câu "Thân mật xong chưa?".

Trái lại với Thu Phong, số 214 do phải dùng sức để siết Thu Phong lại không thể mở mồm nói, mở mồm một cái là đứt hơi không thể tiếp tục siết như vậy được.

Thấy đối phương không trả lời mình Thu Phong lắc lắc cái đầu.

Sau đó anh làm một hành động khó thể hình dung được.

Thu Phong hơi gập người lại một tí, anh co một chân lên, bàn chân đặt trên hông của số 214.

Từ từ dùng lực đẩy dần dần Thu Phong tách ra được một khoảng cách nhỏ giữa cơ thể mình với đối phương.

Ngay lúc này chân còn lại của Thu Phong co lên.

Cả hai chân của anh đều đặt lên phần hông đưới bụng của số 214.

Dưới lực ôm hơn bảy trăm kí, khoảng cách giữa người Thu Phong và số 214 dần dần kéo ra.

Số 214 mặt đỏ tía tai không thể tin được hành động đang diễn ra trước mắt.

Dù cho hắn dồn bao nhiêu lực cũng không thể siết Thu Phong hơn được nữa.

"Păng..." Một âm thanh thanh thuý vang lên.

Thu Phong dồn lực vào hai chân đạp thẳng một phát, cả người anh bung ra trước đòn siết của tên số 214.

Anh tung cả người trên không xong lộn nhào một cú hoàn mĩ, hai chân anh chạm đất an toàn.

Nói cho dễ nghe vậy chứ người không thể tin được là số 214.

Hai cánh tay của hắn bây giờ run lên bần bần vì đòn bung ra vừa rồi của Thu Phong.

Bây giờ hắn cảm giác như hai tay mình không còn lực nữa. Hắn trố hai con mắt ra nhìn Thu Phong như một kẻ quái thai.

Tính ra cơ thể hắn to gấp đôi Thu Phong thì đồng nghĩa với việc hắn khoẻ hơn anh, mà không ngờ bây giờ cảnh tượng này lại diễn ra trước mắt mình.

Hắn chưa kịp nói gì thì vừa mới chớp mắt một cái đã thấy Thu Phong động.

"Rầm..." "Out... Số 0214 ra ngoài, số 0213 chiến thắng".

Số 0214 nằm ngoài vòng sàn đấu thất thần tiêu hoá những gì vừa diễn ra.

Vừa rồi Thu Phong bất thình lình xuất hiện trước mặt hắn nói một câu "Xuống đi!",rồi bất ngờ đẩy hắn một cái, do bất ngờ hắn không khống chế được bản thân.

Khi hắn vừa nghiên người té xuống thì Thu Phong bồi cho một đạp làm hắn văng ra khỏi ra trong tình trạng không biết gì.