CHƯƠNG 32: Thành công bước đầu. [Edit]

Đô Thị Quỷ Vương

CHƯƠNG 32: Thành công bước đầu. [Edit]

Sau đêm hôm đó toàn thành phố Vũng Tàu không ai trong giới hắc đạo không biết tới cái tên Hắc Long bang. Một băng đảng chỉ dùng một đêm duy nhất để gầy dựng danh tiếng. Không những thắng áp đảo một băng khác mà còn thu phục bang ấy về bên mình. Cái mà họ chú ý không phải là bang Hắc Long, cái mà họ chú ý lại là người đứng đầu của Hắc Long bang "Thu Phong". Bởi dù một băng mạnh đến đâu đi nữa mà thằng dẫn đầu vừa ngu vừa yếu sớm muộn cũng rã.

Một nhân vật dám một thân một mình xông vào cả trăm người để đánh gục cả bang chủ của bang kia. Một nhân vật không ai biết từ đâu chui ra, một nhân vật không ai biết lai lịch gì ngoài thân phận đặc công xuất ngũ. Một quân nhân vừa xuất ngũ lấy đâu ra tiền để thành lập công ty? Một quân nhân không biết là ai đã chống lưng mà để động tĩnh lớn tới vậy mà cảnh sát không chú ý?

Dù mà một băng đảng nhãi nhép đi chăng nữa thì muốn hoàn toàn tận diệt bang ấy trong một đêm cũng không phải chuyện một sớm một chiều trong vòng một ngày mà có thể. Cũng phải nói tới cái ngu ngốc của bang kia, một lần kéo gần như tất cả băng đi nên mới để Hắc Long bang dễ dàng thâu tóm tới vậy.

Từ hôm nay Hắc Long bang từ dân số bốn trăm người bành trước lên gấp rưỡi với sáu trăm người. Cộng thêm những địa bàn của Thiên Cẩu bang là những sòng bài, khu mại dâm, hay những khu vực bảo kê khác. Tuy không đáng kể gì so với số tài nguyên của Hắc Long bang nhưng ít nhất Hắc Long cũng có địa bàng cho riêng mình. Tuy nhỏ nhưng không ai dám coi thường.

Có một việc mà những tổ chức ngầm khác điều tra được là Hắc Long bang lúc trước từng là ông trùm của đất Long Xuyên. Một khu vực phải nói là rất thiện chiến không thua gì đất Vũng Tàu.

Hiện tại không ai biết ý định của Hắc Long bang là gì. Tại sao một khu vực ở Long Xuyên xa đến vậy mà dám cả gan đến đất Vũng Tàu rồng bay phượng múa này để làm càn? Đó là điều khó hiểu. Theo như những gì mà các ông trùm băng khác điều tra thì không một ai chống lưng cho Hắc Long, vậy tại sao?

Lúc này tại nhà hàng của công ty Hắc Long. Trong một căn phòng VIP dành cho thượng khách có ba người đang ở trong căn phòng ấy một nữ hai nam.

"Không ngờ thằng cháu lại làm ra động tĩnh lớn tới vậy. Bây giờ ở thành phố này không ai là không biết tới cháu!" Một người đàn ông lên tiếng. Người đàn ông còn lại là Thu Phong, anh nói "Đó là điều cháu muốn.". Người nói chuyện với Thu Phong không ai khác đó chính là ông Tuấn, bang chủ của Nhất Hổ bang.

"Ây da! Tôi không ngờ anh đánh nhau giỏi tới vậy. Đúng là ngoài việc đánh nhau ra anh chả giỏi cái gì cả" Một tiếng nói trong trẻo vang lên ngay cạnh Thu Phong, không ai khác ngoài Hạ Nhược Y. Thu Phong lườm Nhược Y một cái nói "Thích trêu nhau à?" "Tôi thích trêu anh đấy làm gì tôi?" Nhược Y chu cái mỏ lên cãi lại hắn.

Ông Tuấn ngồi phía đối diện cười hà hà nói "Thôi thôi được rồi. Yêu đương gì để về nhà đi, hôm nay chú tới đây để chúc mừng cháu có thắng lợi đầu tiên. Uống một ly với chú" vừa nói ông Tuấn vừa cầm một trung rựu đã rót sẵn lên mời Thu Phong. Thấy vậy hắn cũng lười cãi với Nhược Y liền cầm một ly rựu lên cụng với ông Tuấn một cái. "Cháu nữa!" Nhược Y không biết từ lúc nào trong tay đã có một ly đầy rựu cũng cầm lên cụng với ông Tuấn rồi tự mình uống rất là vô tư.

Thu Phong ngồi đó há mồm ra nhìn nói "Con gái gì mà uống kinh thế?". Nhược Y quay qua nháy mắt với Thu Phong cưới nói "Anh quên tôi là ai à?". Đúng vậy! Nhược Y là ai là một điệp viên, tất nhiên việc uống rưu với cô là việc rất dễ dàng. Nếu một điệp viên để say khi làm nhiệm vụ thì rất nguy hiểm. Mà đã là điệp viên nhất là với phụ nữ, họ thường dụ dỗ đàn ông, muốn dụ dỗ đàn ông thì phải chuốc cho họ say. Mà họ chưa say mà mình say là chết. Nên việc Nhược Y uống rựu giỏi là lẽ đương nhiên.

Ông Tuấn cũng đã tiếp xúc với nhiều thành phần trong xã hội nên việc thấy đàn bà uống rựu bia giỏi cũng là lẽ bình thường với ông Tuấn. "Uống tốt!" ông Tuấn khen Nhược Y một câu, thấy vậy Nhược Y cười duyên một cái khiến ông Tuấn cũng đỏ mặt. Thật sự phải nói là Nhược Y rất đẹp, không những đẹp mà còn sắc sảo. Nhưng loại phụ nữ như vậy rất nguy hiểm, đã vậy lại còn là người của thằng cháu. Thằng cháu này thậm chí còn có thể uy hiếp tới ông nếu muốn.

Cùng lúc đồ ăn bắt đầu được đưa tới trên bàn ăn. Nhân viên phục vụ bước vào chào hai người Thu Phong với ông Tuấn rồi để đồ ăn lên, sau đó chào cung kính tự động lui ra không dám đứng ở trong như thường lệ. Bình thường nhân viên phục vụ phòng VIP lúc nào cũng đứng ở trong để phục vụ khách liên tục khi họ yêu cầu, nhưng đây là trường hợp đặc biệt có bà chủ ở đây, có chết họ cũng không dám đứng ở trong. Lỡ nghe được chuyện gì là hỏng đời.

Thường thì ở công ty của Thu Phong những người có chức quyền cao mới biết Thu Phong là chủ tịch công ty còn những nhân viên phục vụ hay quản lý bình thường chỉ biết tới Lan Nhi là quản lý của họ và Nhược Y là người trả lương cho họ cũng như bà chủ. Rất ít người biết đến Thu Phong.

Đang ăn dở thì ông Tuấn nói "Phong này!" Thu Phong đang ăn thì quay sang dạ một tiếng, ông Tuấn lại nói tiếp "Nếu cháu muốn chú hỗ trợ cái gì thì cứ nói không phải ngại". Nghe xong Thu Phong thầm chửi trong đầu "Ngại cái rắm!" Lúc trước anh chưa có gì, muốn kiếm thêm thu nhập cho việc thành lập bang hội phải tính kế, thậm chí là đánh nhau mới có chân trong việc giao dịch vũ khí.

Dù chuyện buôn lậu vũ khí bây giờ đối với Thu Phong cũng chẳng đáng nhiêu tiền nhưng sau này rất cần vì bang cần thêm nhiều vũ khí cho thành viên mới. Suy nghĩ một hồi Thu Phong vẫn chưa nghĩ ra chuyện gì liền nói "Tạm thời thì chưa có gì nhưng cháu với chú hạn chế gặp nhau. Khi nào ổn định thì hãy tính sau.". Ông Tuấn gật đầu nói "Chú hiểu. Cháu sợ liên lụy chú nếu như có dính líu tới Hắc Long phải không?". Thu Phong gật đầu nhẹ một cái rồi lấy điếu thuốc lên châm.

Ông Tuấn thấy vậy nói tiếp "Cháu không phải sợ chuyện đó! Công khai luôn thì thằng nào dám đụng tới cháu?"lúc này Thu Phong lắc đầu nói "Không phải chuyện đấy! Chỉ là cháu không muốn dựa hơi ai thôi. Con đường của cháu sau này còn dài lắm, cháu không muốn ở lỳ cái đất này đâu chú yên tâm". Thu Phong đã nói vậy ông Tuấn cũng không nói thêm gì nữa. Quả thật dù Thu Phong và lão có công khai mối quan hệ thì cũng vậy. Cũng chỉ làm Thu Phong đứng lên dễ hơn thôi.

Dù không sợ hai bang kia nhưng nếu Hắc Long và Nhất Hổ công khai mối quan hệ với nhau thì rất có thể cả hai sẽ bị hai bang kia hợp sức lại tấn công. Vì Hắc Long bang mới xuất hiện quá kiêu ngạo, dám tuyên bố với thế giới ngầm của thành phố này là sẽ thống nhất tất cả.

Đất Vũng Tàu tuy nhỏ nhưng rất có tiềm năng. Nền kinh tế thuộc top của quốc gia, mỗi năm thành phố này du nhập với ba mươi ngàn người mỗi năm tới đây để định cư. Chỉ trong vòng mấy năm nữa thôi thành phố Vũng Tàu sẽ trở thành một thành phố lớn. Tới lúc đó các bang hắc đạo ở các thành phố lớn như Sài Gòn sẽ tập trung về đây đánh chiếm địa bàn. Vì vậy Thu Phong phải nhanh chóng khuếch đại thực lực bản thân để thâu tóm đất cảng này.

Sau bữa tiệc Thu Phong trở về văn phòng của mình. Anh cầm điện thoại lên tính gọi cho mẹ để báo cho mẹ anh tin vui là hôm nay sẽ đi mua nhà mới. Từ lúc thành lập công ty tới giờ Thu Phong giấu cả mẹ lẫn Thiên Long không cho họ biết. Đơn giản vì anh không chắc mình sẽ thành công hay công, báo cho họ rồi khi mình thất bại còn mặt mũi đâu mà gặp họ. Nhưng bây giờ cũng đã được một tháng trôi qua, công ty đã vào quỹ đạo và đã bắt đầu có những lợi nhuận đầu tiên.

Nhờ phương tiện truyền thông qua mạng Thu Phong đã có những hợp đồng kha khá về buôn bán nhà đất. Cũng như danh tiếng của nhà hàng hay quán bar, chỉ có công ty bảo vệ chưa có gì tiến triển nhiều. Từ đầu tới giờ trong khoảng tiền một trăm tỷ anh cũng chỉ xài khoảng ba mươi tỷ trong việc trả lương cho nhân viên cũng như lập quán bar thôi. Còn tới bảy mươi tỷ thì hiện tại công ty đang có lời nên việc trả lương sẽ trích từ tiền công ty.

Nói là nói mua nhà chứ mua căn nhà khoảng mấy tỷ đủ mấy mẹ con ở là được, căn nhà kia lại quá nhỏ đã vậy nằm sát chân núi. Vào những ngày mưa muỗi rất nhiều, cũng có hại cho sức khỏe của mẹ hắn.

Vốn người Châu Á khi lớn lên sẽ đi làm chắc hẳn việc đầu tiên khi tích góp đủ tiền là để xây nhà xây cửa cho có chỗ chui ra chui vào và để lo cho gia đình, có một miếng đất khi về già để nghỉ dưỡng. Còn với tư tưởng những người Châu Âu, Châu Mỹ lại khác. Họ không muốn sống một năm sáu mươi lần. Cứ đi làm rồi về, để dành tiền để xây nhà lo cho con cái xong cuối cùng hết một đời người chỉ để làm lụng tích góp không biết gì gọi là hưởng thụ cuộc sống này.

Người Châu Âu họ dạy con mình rất là hay, họ cho con mình cái tính tự lập cái tính hào sảng. Chứ không như người Châu Á mình làm cho lắm vào rồi đến khi chết cũng không mang theo được.

Giới trẻ Châu Âu Châu Mỹ nói chung tư tưởng của họ rất là khác, họ học và làm việc vui chơi đan xen với nhau, tìm được niềm vui trong công việc. Tìm được lẽ sống, lẽ tồn tại. Chứ họ không cắm đầu vào làm việc làm việc và làm việc, chết cũng chỉ để làm việc. Điển hình như người Nhật, đất nước có số lượng người tự tử vì công việc cao nhất thế giới.

Có lẽ theo cái nếp sống Châu Á từ bé nên cho dù là Thu Phong tiếp xúc nhiều với đa quốc gia trên thế giới đi nữa việc anh nghĩ đầu tiên khi có tiền cũng là xây nhà. Có lẽ đây là một sai lầm trong tư tưởng anh lúc này.

Lúc trước ba mẹ con sống được trong căn nhà chật hẹp như vậy thì bây giờ vẫn sống được chẳng sao cả. Chẳng qua anh lo nghĩ cho mẹ cho Thiên Long nên mới quyết định mua nhà dù rằng chắc hẳn những người đùng một phát có số tiền lớn như vậy sẽ sắm này sắm kia.

Tuy nhiên Thu Phong vẫn biết điểm dừng bởi dù anh không dừng được vẫn có Nhược Y phía sau.

Cầm điện thoại lên Thu Phong đang bấm vào dãy số của mẹ thì điện thoại bất ngờ vang lên. Là số của lão Đức Công gọi tới, Thu Phong liền nhấc máy lên "Alo". Đầu dây bên kia lên tiếng "Alo! Phong à?" "Vâng!" Thu Phong lịch sự trả lời.

Lão Đức Công bên kia đang nằm ở phòng massage nghe điện thoại nói "Hôm qua cậu làm tốt lắm! Chúc mừng nhé, bây giờ trong giới hắc đạo không ai không biết tới Hắc Long bang, không ai không biết tới Thu Phong cậu.". Thu Phong nhàn nhạt trả lời "Kết quả như ông muốn phải không?". Đầu dây bên kia cười haha nói "Ha ha, tất nhiên nhưng động tĩnh lớn quá cũng làm tôi phát khổ khi nói chuyện với cấp trên đây. Khi bên trên nghe tới tên cậu thì họ cũng thầm giật mình rồi cúp máy. Tôi cũng chả biết tốt hay xấu nữa!"

Thu Phong kinh ngạc nói "Vậy à?". Cũng phải, nơi hai bang thanh toán lẫn nhau là ở giữa con đường cái, muốn thiên hạ không biết cũng khó. Sau đêm hôm qua Thu Phong không biết phải tốn bao nhiêu nước để dội sạch máu ở trên đường. Và cũng bất lợi khi những anh em bị thương phải thuê bác sĩ bên ngoài về băng bó, không thể đưa đi bệnh viện được rất dễ gây chú ý.

Thu Phong cũng đã nghĩ có nên lập một cái bệnh viện tư nhân không. Nhưng tiền bạc hạn chế nên anh cũng không nghĩ đến chuyện đó, không những tốn tiền còn tốn công kiếm bác sĩ tốt. Chuyện lập một cái bệnh viện tư nhân nên để sau.

Cuối cùng lão Đức Công để lại một câu chúc mừng rồi cúp máy.