Chương 320: Quy Phục!
Sau khi tiếng hô của Thu Phong vừa dứt. Đồng hồ đếm ngược chỉ vừa chạy được 10 khắc. Bỗng lúc này cả Thu Phong mà Porteur như biến mất khỏi không khí, à không riêng Thu Phong thì còn chừa lại hai cái chân đóng chắc trên mặt đất của mình.
Chỉ né tránh, không đỡ, không đánh trả. Điều kiện chỉ cần chạm trúng cơ thể.
Porteur giờ khắc này sử dụng toàn sức lực của mình. Hắn tốc biến đến trước mặt Thu Phong vung tay, hiển nhiên là hụt. Hắn biết nếu dễ dàng trúng như thế thì chẳng còn gì để nói. Và hắn cũng rất thông minh khi chỉ dùng lực nhẹ để vung tay chạm vào Thu Phong, nếu dùng sức tốc độ sẽ chậm, nếu dùng hơi mạnh một chút sẽ bị khựng.
Thậm chí giờ khắc này Porteur tốc biến ra một nơi nào đó khuất tầm nhìn của Thu Phong, sau đó hắn đưa tay ra đằng trước sẵn. Bây giờ chỉ cần việc đơn giản duy nhất. Tốc biến tới bên cạnh Thu Phong, đặt tay nhẹ lên đó là xong.
"Phụt!" Porteur biến mất, sau một khắc, hắn xuất hiện sau lưng Thu Phong.
Nghiêng nhẹ cái thân thể của mình, đơn giản Thu Phong có thể né tránh được. Tuy nhiên Porteur vẫn không chịu thua, thằng bé liên tục tốc biến trên dưới trái phải, tứ phương tám hướng. Thậm chí Porteur có vài lần tấn công hai cái chân đóng chặt dưới mặt đất của Thu Phong nhưng cũng không thành.
Cứ mỗi lần hắn xuất hiện, định tấn công vào đâu, thì ngay lập tức Thu Phong đã bắt đầu động đậy phần hắn định đụng trúng. Và khi hắn quơ trúng tất nhiên là sẽ hụt. Cứ thế tốc biến dịch chuyển liên tục, hết lần này đến lần khác. Đã hơn hai phút trôi qua, Porteur đứng đó nhìn vào màn hình đồng hồ đếm ngược. Hắn thầm đổ mồ hôi. Hắn phải tìm cách khác, như thế này không ổn chút nào.
Người đàn ông ấy là một con quái vật đúng nghĩa. Nhìn vào đôi mắt xanh lam kia của Thu Phong, Porteur suy nghĩ, anh ta có phải là dị nhân giống mình hay không? Dị nhân cũng chẳng có cái phản xạ kinh khủng như thế này.
Bằng một cách nào đó, càng lúc Porteur càng cảm nhận được hơi thở chết chóc từ Thu Phong. Tại sao? Anh ta đâu có địch ý với mình, nhưng điều đó lại làm Porteur vừa thích thú, và lại vừa hoảng sợ tôn kính.
Tốc biến như này không có khả năng chạm được, thay vì vậy tấn công dồn dập kết hợp tốc biến sẽ có hiệu quả hơn – Dòng suy nghĩ thoáng chợt chạy qua đầu Porteur.
Nghĩ là làm. Ngay tức khắc Porteur tốc biến đến trước mặt Thu Phong, hắn vồ tay tới, hiển nhiên lại hụt. Nhưng lần này hắn lại không tốc biến chỗ khác nữa, mà ngay chính lúc đó, hắn tung một cước vào bụng Thu Phong. Bằng một cách không thể diễn tả thành lời. Thu Phong lùi một chân ra đằng sau, nhích nhẹ một cái hoàn toàn có thể né tránh được.
Tuy nhiên chỉ cần chạm trúng thôi mà?
Đạp vừa hụt, Porteur không rút chân về, hắn ngay lập tức tạt cái chân mình ngang qua eo Thu Phong. Và … Thu Phong lại né được bằng cách nghiêng cả thân thể một góc 75 độ khiến chân của Porteur tạt hụt ra.
Vừa lúc đó Porteur tốc biến ngay bên hông Thu Phong, đúng ngay lúc Thu Phong vừa nghiêng người, hắn vung tay hòng chạm trúng bờ vài của người đàn ông ấy.
"Vù ~~"
Porteur vồ nhanh đến mức vang lên cả tiếng rít gió. Hiển nhiên vẫn chẳng có tiếng động nào ngoài tiếng gió.
Ngay trong lúc Porteur biến mất, Thu Phong như một cây trường côn bật thẳng đứng người dậy, chân vẫn giữ nguyên dưới đất.
Tức mình, tuyệt vọng, bỗng trong đầu Porteur nảy ra một ý tưởng điên rồ. Sẽ ra sao nếu hắn chỉ dịch chuyển một phần cơ thể? Nhưng như vậy có làm cho cơ thể hắn tách rời ra không?
Không … không thể nào có việc đó, không gian dịch chuyển này không thể làm tổn thương đến thân thể hắn được. Nhưng làm bằng cách nào mới là điều quan trọng.
Trong vòng vài giây đứng khựng tại đó. Vốn Porteur chỉ cách Thu Phong chừng một mét mà thôi, Thu Phong vẫn đứng yên tại đấy nhìn Porteur mà mỉm cười. Chẳng ai biết hắn đang cười cái quái gì.
Phần tử … thực thể. Cách thức hoạt động dịch chuyển hay tốc biến của hắn được hoạt động bằng cách tức thời đưa tất cả phần tử cơ thể hắn dịch chuyển đến nơi chỉ định. Khi hắn xuất hiện tại không gian, thì phần tử xung quanh không gian ấy bị đẩy ra để cơ thể hắn xuất hiện.
Trên thế giới này luôn luôn tồn tại nguyên lý của nó, dù là khó tin nhưng nguyên lý thế giới vẫn hoạt động với cả những kẻ như Porteur. Vạn vật không tự nhiên sinh ra, cũng không tự nhiên mà mất đi, nó chỉ tồn tại từ dạng này sang dạng khác mà thôi. Trong khoảnh khắc mỗi lần dịch chuyển của mình, Porteur nắm được điều này, cơ thể hắn tách hết tất cả phần tử của bản thân hắn, đưa hắn đến nơi chỉ định với một tốc độ không thể đo lường được.
Trên cơ bản hắn không phải dịch chuyển không gian. Mà là đưa phần tử vào dạng hư vô, vẫn nằm trong không gian thực, nhưng tồn tại ở ngưỡng nhỏ đến mức khiến cho bản thân hắn không bị tổn hại.
Và nếu khi hắn dịch chuyển một cánh tay. Tức hắn chỉ dịch chuyển phần tử của cánh tay hắn, còn thân thể hắn vẫn ở tình trạng phần tử liên kết. Nếu muốn tấn công Thu Phong bằng cách dịch chuyển một vài bộ phận phần tử trong cơ thể, hắn phải nắm rõ được cái nguyên lý này. Và sau khi dịch chuyển, trong khoảng thời gian ngắn nhất, hắn phải đưa phần tử hắn dịch chuyển, hoặc là bản thân hắn đến với thân thể hắn hoặc phần tử của hắn thì may ra hắn mới không bị mất cánh tay.
Nói nghe có vẻ dễ, nhưng lại khó cực kì. Mỗi một nhịp dịch chuyển của hắn mất khoảng 2/10 giây. Tức là 0,2 giây hắn mới có thể hoàn thành bước dịch chuyển của mình. Nhưng trong cái lúc mà Thu Phong nói bắt đầu, đã có vài khoảnh khắc hắn dịch chuyển được 0,1 giây. Nếu như hắn muốn dịch chuyển một bộ phận của cơ thể, và đưa nó lại vị trí cũ, hắn phải làm điều đó trong 0,2 giây mới có thể bảo toàn cánh tay hắn còn y nguyên. Nếu không cánh tay hắn thử dịch chuyển coi như bay màu luôn.
Phải thử, bây giờ không thử còn đợi đến lúc nào? Cùng lắm hắn mất một cánh tay mà thôi, thế giới hiện đại này muốn nối cánh tay lúc nào chẳng được – Một dòng suy nghĩ liều lĩnh xuất hiện trong não Porteur.
Ngay tức khắc hắn động.
Porteur lần nữa dịch chuyển ra góc khuất của Thu Phong, mặc dù biết trò này không có tác dụng, nhưng hắn phải làm, còn hơn đứng đối diện để Thu Phong dễ né tránh hơn.
Trong 0,1 giây Porteur hiện hình ra vồ lấy Thu Phong, lại hụt, tuy nhiên suốt 10 giây sau đó. Porteur liên tục dịch chuyển cơ thể mình trong khoảnh khắc bằng 1/10 giây. Cứ thế kéo dài 10 giây, tuy hơi mệt, nhưng để chắc cú hắn phải làm quen với tốc độ này.
Porteur lại biến mất, sau đó hắn dịch chuyển ra trước mặt Thu Phong, vung tay tới. Nhẹ nhàng Thu Phong nghiêng đầu né tránh, nhưng bỗng lúc này đồng tử mắt Thu Phong co lại. Như có một nguồn điện nào đó từ bộ não trải dài xuống cơ thể hắn.
Tức thì lập tức Thu Phong gập người xuống. Trong khoảng thời gian gập người, Thu Phong chứng kiến viễn cảnh cánh tay phải của Porteur biến mất, cứ ngỡ hắn dịch chuyển đi nơi khác, nhưng không, hắn vẫn còn đứng đó.
Cả thế giới như chậm lại trong mắt Thu Phong. Bằng một cách nào đó trong khoảnh khắc nhanh tuyệt đối, Thu Phong thấy một cánh tay xuất hiện giữa hư không đang hướng vào mặt mình.
Chẳng kịp nghĩ gì, tức thì Thu Phong vận bộ pháp. Đầu não Thu Phong vang lên năm chữ ‘Vạn Bộ Ảnh Mê Tung!’
Cơ khắp cơ thể Thu Phong lúc này như hóa thành hư ảo. Bằng một cách nào đó, Porteur tưởng chừng đã vồ trúng Thu Phong rồi, lúc này hắn cũng đã dịch chuyển bản thân hắn ráp lại với cánh tay hắn dịch chuyển. Hoàn ảo hắn không bị gì, nhưng hắn cũng vẫn không chạm trúng Thu Phong.
Cái hư ảnh ấy của Thu Phong khiến Porteur ngạc nhiên tột độ. Ngược lại, cánh tay biến mất của Porteur cũng làm Thu Phong ngạc nhiên không tưởng được.
Tất cả mọi chuyện cho đến lúc cả hai kinh ngạc lẫn nhau chỉ diễn ra vỏn vẹn nửa giây.
Nhưng nửa giây đó cũng khiến kinh nghiệm của Porteur tăng lên đáng kể. Hắn dẹp bỏ cái trạng thái ngạc nhiên của mình. Bây giờ chỉ còn chưa đến hai phút nữa là hết thời gian.
Tức thì Porteur không dịch chuyển nữa, mà hắn đứng đó liên tục dịch chuyển cánh tay của mình vồ lấy Thu Phong và dịch chuyển về. Sau đó lại dịch chuyển cánh tay đi rồi dịch chuyển cả thân thể với cánh tay.
Hết tay rồi tới chân, hết chân này đến chân kia. Càng lúc hắn càng dịch chuyển bộ phận của mình nhiều hơn. Hầu như toàn tứ chi của hắn đều đồng thời dịch chuyển đi, xong dịch chuyển về. Nhưng gần như chẳng có cách nào khiến hắn có thể động vô được Thu Phong.
Chẳng bao giờ luôn. Cả cái hư cảnh của Thu Phong, chẳng biết đâu là thực, đâu là ảo. Thậm chí có lần hắn ném cả cơ thể mình vô cũng vô dụng, cứ như Thu Phong không đứng đó vậy. Nhưng Porteur biết Thu Phong vẫn đứng đó và hắn chẳng thể nào đụng vào được cơ thể quái đản của Thu Phong.
Quá mệt mỏi, dịch chuyển và tấn công nhiều như thế đây là lần đầu Porteur cảm thấy mệt. Còn 5 giây, hắn quyết định bỏ cuộc. Hắn không còn sung mãn như ban đầu nữa rồi.
"Hộc hộc …" Porteur đứng đó nhìm chăm chăm vào Thu Phong, rồi lạc liếc mắt sang đồng hồ đếm số.
Thu Phong mỉm cười, hắn bắt đầu đếm ngược.
"3 … 2 … 1 … Hết …"
Thì bỗng nhiên Thu Phong cảm thấy có gì đó sai sai. Porteur sao lại mất đi một ngón tay rồi?
"Xoạt … phựt!"
Cảm nhận được năng lượng cực kì bé nhỏ ngay bên hông mình, tức khắc Thu Phong liền lắc cái eo của mình ra. Sau đó một khắc, Porteur hiện ra trước mặt hắn. Cái áo … là cái áo của Thu Phong bị kéo đi.
Vẫn không trúng. Nhưng có tiến bộ. Suốt từ nãy đến giờ đừng nói là Thu Phong, thậm chí quần áo, hay là tóc của Thu Phong, Porteur cũng chưa có cơ hội chạm trúng. Nhưng trúng được cái áo là đã hay lắm rồi.
Dẫu thế vẫn rớt. Đồng hồ đã ngưng đếm. Cái vạt áo của Thu Phong bị ngón tay của Porteur kéo căng ra.
Điều kiện là chạm trúng người, trúng thân thể chứ không phải trúng quần áo.
"Giỏi lắm, nhưng chưa đủ điều kiện rồi!" – Thu Phong vẫn giữ nguyên tư thế ấy cười nói với Porteur.
Sau đó Porteur thu tay về, thôi không kéo vạt áo của Thu Phong nữa.
Hắn đứng đó, thầm thất vọng về bản thân. Gần được rồi, chỉ một nhịp nữa thôi. Nếu như hắn canh ngay chính giữa có lẽ Thu Phong đã né không kịp rồi.
Tại sao trên đời này lại tồn tại con người có tốc độ, phản xạ kinh khủng đến mức này cơ chứ?
Porteur khẽ ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt xanh lam đang lịm dần đi trở về thành màu đen. Hắn muốn hỏi, muốn hỏi xem Thu Phong có phải rằng …
"Anh có phải là Dị Năng Giả giống tôi không?"
Khẽ lắc đầu trước câu hỏi của Porteur. Sau đó Thu Phong nói:
"Không! Tôi là người thường …"
"Vậy tại sao anh lại …" – Porteur ngập ngừng, có đánh chết hắn cũng không tin Thu Phong là người thường. Cơ bản hắn không cảm nhận được năng lượng dị năng từ Thu Phong như những người Dị Năng Giả khác mà thôi.
"Tôi là Võ Năng Giả!" – Thu Phong chen vào lời nói của Porteur.
"Dị Năng Giả?" – Porteur nghiêng đầu khó hiểu.
Thấy thế Thu Phong đành giải thích cho Porteur nghe Võ Năng Giả là gì.
Sau vài phút cuối cùng hắn cũng hiểu được. Tại sao con người này lại như một con quái vật rồi. Quả thật làm gì có người thường … không! Suy cho cùng anh ta vẫn là người thường, tự luyện tập mà ra …
Càng nghĩ Porteur càng ngạc nhiên trước khả năng của người đàn ông trước mặt. Hắn hỏi:
"Chẳng lẽ Võ Năng Giả ai cũng mạnh như anh sao?"
Nhận lại cái lắc đầu từ Thu Phong.
Sau đó Thu Phong nói:
"Tôi không biết. Tôi chỉ biết có hai người là Võ Năng Giả, ông bác dạy tôi, thằng em trai tôi Quốc Thiên cũng là Võ Năng Giả …"
"Vậy cậu Quốc Thiên gì đó cũng như anh sao?"
"Đi mà hỏi nó!"
"…"
Cho tiền Porteur cũng không dám hỏi, thanh niên kia nhìn hầm hầm ít nói. Bố ai dám đi hỏi hắn cơ chứ.
"Sao? Cậu nghĩ đi, có muốn làm việc cho tôi hay không?"
Thu Phong làm tất cả mọi việc chỉ để nói câu nói này. Hắn đưa ra hết tất cả quyền lợi, khả năng của bản thân hắn. Thậm chí là cả lợi tức trước đó để muốn Porteur về tay mình.
"Tôi nguyện làm kẻ hầu của ngài!"
Bỗng nhiên Porteur quỳ một chân xuống, hắn cúi đầu, đặt một tay lên ngực và nói.
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Một khí thế nào đó Thu Phong cảm nhận được nó tỏa ra từ người của Porteur. Tại sao, tại sao lúc này hắn lại cảm giác Porteur thân quen đến thế?
Đến cả Porteur cũng không biết tại sao hắn lại làm như vậy. Hắn chỉ biết rằng, cơ thể hắn, giọng nói của hắn tự nhiên bắt hắn phải làm như vậy. Như một thứ tự nguyện. Thậm chí cả lòng thành của hắn khi nói câu đó, cũng bắt hắn phải kính phục người đàn ông kia.