Chương 288: Lập kỷ lục rồi phá kỷ lục
"Chết mẹ trễ giờ rồi …"
Bỗng nhiên Quốc Thiên từ trong phòng nhảy cái vù ra bên ngoài phòng khách với gương mặt hốt hoảng. Lúc này Linh Đan đang nằm ngủ trên ghế salon, còn Mạnh Dũng thì đang ngồi ngủ gật, thấy nhị thiếu gia Quốc Thiên nhảy cái vù ra la lên làm hắn tưởng chuyện gì ngay lập tức nhảy đến bên cạnh Quốc Thiên.
Từ khi nào Mạnh Dũng đã biến thành một người bọc thép màu đen đứng đó dùng quả mặt kim loại của mình ngơ ngác nhìn quanh phòng một lượt, không phát hiện được gì hắn nghiêng cái đầu quay sang nhìn Quốc Thiên và nói:
"Nhị thiếu gia? Có cái gì đâu mà sao ngài đùng đùng vậy!"
"Trễ giờ chạy bộ buổi sáng rồi … anh hai với bác Lâm bỏ đi tập trước mà không thèm kêu tôi!"
Quốc Thiên vừa nói vừa lao vào trong phòng vội vã mặc bộ đồ thể dục vào. Lúc này cuối cùng Mạnh Dũng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
Ôi dời ơi, ra là ông con cuồng luyện tập, ngủ quên cả giờ giấc chạy bộ. Bỏ một bữa thì có chết ai đâu.
"Cốc cốc!"
Mạnh Dũng đứng ở ngoài cửa mà gõ.
Quốc Thiên quay sang nhìn bộ dạng cười cười của hắn liền cảm thấy có gì đó sai sai. Nếu như anh trai hắn và lão Tô Lâm đi rồi, chắc chắn một trong hai người họ không thể có mặt ở đây được. Ban nãy Quốc Thiên còn thấy Linh Đan đang nằm ngủ ngoài ghế cơ mà?
"Đại thiếu gia vẫn còn luyện công. Không tin cậu có thể qua đó mà xem!"
Nghe thế Quốc Thiên vội vàng chạy qua phòng Thu Phong để kiểm chứng.
"Cạch …"
Cánh cửa phòng Thu Phong được Quốc Thiên nhẹ nhàng đẩy ra để tránh làm phiền anh trai mình. Lúc này hai con mắt Quốc Thiên trợn ngược lên, hắn chứng kiến một cảnh tượng quái lạ.
Anh hai nó vẫn đang thiền, vẫn đang ngồi thiền … nhưng bằng cách nào đó lại lơ lửng trên không … Cái định luật phản vật lý gì thế này? Đùa hả?
Bỗng nhiên Quốc Thiên cảm nhận được gì đó. Trời bây giờ không nóng không lạnh, cũng không cảm thấy gì, nhưng bất giác hắn lại cảm thấy một cái không khí gì đó rất trong lành và ấm áp tỏa ra từ anh ai hắn.
Như thể để chứng minh cái suy nghĩ của mình, Quốc Thiên ló đầu ra khỏi cửa hít một hơi rồi thở ra. Xong lại ló đầu vào bên trong phòng hít một hơi rồi thở ra.
Đúng thật … bằng cách nào đó không khí trong phòng anh trai hắn cực kì trong lành, tươi mát và ấm áp. Ủa là sao? Phong anh trai hắn không khác gì phòng hắn. Đóng kín cửa sổ kéo cả rèm.
"Bịch …"
Lúc Quốc Thiên không chú ý, tự lúc nào hắn đã thấy anh trai hắn không còn lơ lửng nữa … Quốc Thiên cảm thấy khó hiểu liền nhìn chằm chằm vào Thu Phong.
"Nhìn gì vậy Thiên?"
Bỗng nhiên Thu Phong mở mắt, hai con mắt màu xanh như nhìn thấu tâm can của một thằng em tò mò.
"Giật cả mình …"
Quốc Thiên nhảy dựng lên lùi về sau mấy bước.
"Trời sáng rồi à?"
Thu Phong lẳng lặng ngoái đầu ra phía sau nhìn vào cái đồng hồ … 06:13.
Hắn đã thành công khai được huyệt đạo tiếp theo. Nhưng lại lố thời gian chạy bộ buổi sáng rồi. Thôi kệ vậy, dù có chạy bộ bây giờ cũng không khiến hắn khá lên được. Kích huyệt đạo quan trọng hơn. Nhưng … bỗng hắn lại nhớ đến hết hôm nay ngày mai Quảng Phúc sắp có một trận chiến lớn rồi.
Trước đó Thu Phong cần làm công tác chuẩn bị liên hệ với cảnh sát khu vực để di tản vài người dân của hai quận đó. Hoặc bảo họ ở yên trong nhà, công tác này phải được thực hiện bí mật. Trước đó hắn cần phải tìm hiểu xem coi ở khu vực hai quận đó có ai là tay sai của Cửu Long Hội không đã.
"Anh hai. Anh có cảm thấy gì khác thường không?"
Bỗng nhiên Quốc Thiên lên tiếng đánh thức dòng suy nghĩ của Thu Phong.
"Hả? Có bị gì đâu? Anh vừa khai thông xong một huyệt đạo mà?"
Thu Phong ngẩng đầu lên nhìn Quốc Thiên một cách khó hiểu. Bây giờ nó còn chưa đi tập chắc cũng giống mình giờ vừa mới khai huyệt xong. Thấy thế hắn liền hỏi:
"Kích được bao nhiêu huyệt đạo rồi thiên?"
"Thật sự anh không bị gì? Hồi nãy em vào phòng thấy anh đang trôi nổi giữa không trung …"
"Hả?"
Lần này đến Thu Phong ngạc nhiên. Hắn quên mất rằng bản thân mình đã kích bao nhiêu huyệt vị, hắn đắm chìm vào trong một ảo mộng khác. Khi tỉnh dậy thì hắn đã thấy Quốc Thiên, hắn quên mất là mình đang trong giai đoạn kích huyệt. Cuối cùng hắn kích được bao nhiêu huyệt hắn cũng chẳng rõ, mà Quốc Thiên lại nói hắn đang trôi nổi giữa không trung là sao?
"Đợi anh chút …"
Thu Phong một lần nữa nhắm mắt định thần lại. Lần nữa hắn đi sâu vào trong tiềm thức của mình, nhắm nhìn 108 điểm kinh mạch.
Tâm thức Thu Phong lúc này.
"Cái quái gì vậy?"
Đập vào mắt hắn hơn số lượng một nửa huyệt đạo đã được kích hoạt. Thu Phong không thể tin được, nhưng cụ thể là bao nhiêu?
Sau vài giây hoảng hồn, Thu Phong dần lấy lại bình tĩnh, hắn đếm xem tổng cộng bao nhiêu huyệt vị được kích hoạt …
" 1, 2, 3, 4, 5 …. 63 huyệt đạo???? Chỉ trong một đêm!"
Vội thoát ra khỏi trạng thái thiền định. Thu Phong mở mắt ra ngạc nhiên tột độ nhìn chằm chằm vào Quốc Thiên. Nhưng hắn lại quay sang hỏi Quốc Thiên:
"Em kích được bao nhiêu huyệt vị vậy Thiên?"
Lúc này Quốc Thiên nhẹ nhàng đưa hai ngón tay lên với gương mặt khó xử.
"Hai à?" – Thu Phong hỏi.
Nhận lại cái lắc đầu của Quốc Thiên.
Lúc này Thu Phong chỉ muốn vả chết cụ nó. Mày đưa hai ngón tay lên không là hai thì bao nhiêu?
"Hai.. hai mươi!"
"Thật?"
Lần này kẻ kinh hô không phải là Quốc Thiên mà là chính Tô Lâm đang đứng ở ngoài cửa phòng tự lúc nào.
Lão ta đẩy đầu Mạnh Dũng đang đứng ngó ở cửa qua một bên, song đồng thời lao vào phòng ấn đầi Quốc Thiên ngồi xuống dưới đất.
Chừng một phút sau khi Tô Lâm liên tục bấm đủ 108 huyệt trên cơ thể Quốc Thiên. Bây giờ thật sự lão ta đổ mồ hôi lạnh nhìn chằm chằm vào Quốc Thiên, môi ông ấy run lên bần bật:
"Thiên.. thiên tài … con là thiên tài Thiên ơi!!! Ha ha ha …"
Bỗng nhiên Tô Lâm cười lên, sau đó ông ta ôm chầm lấy Quốc Thiên vừa cười vừa khóc.
Một đêm 20 huyệt đạo được kích hoạt, Tô Lâm chưa bao giờ nghe nói đến. Thậm chí 12 tiếng cho một huyệt vị Tô Lâm đã từng có vài lần làm nhanh như vậy rồi, nhưng chí ít không phải là lần đầu, do đó khi lần đầu tiên Quốc Thiên khai thông được huyệt trong 12 tiếng Tô Lâm cũng không ngạc nhiên cho lắm.
Nhưng giờ thì khác. Trong lịch sử chưa ai làm được điều đó, thậm chí Tô Lâm đã tìm hiểu rất kỹ về sử sách của Võ Năng Giả. Người nhanh nhất cũng chỉ nằm ở mức cỡ như Quốc Thiên hoặc cao lắm 8 tiếng cho một huyệt vị. Vậy mà thằng bé này chỉ mới 13 14 tiếng đồng hồ lại có thể kích tận 20 huyệt đạo. Quả thật thiên tài, thiên tài từ trong trứng tài ra.
"Em khai được 20 huyệt vị thật sao Thiên?"
Lúc này gương mặt Thu Phong ngạc nhiên hơn bao giờ hết. Hắn vừa rung lắc lấy cánh tay Quốc Thiên vừa cười. Trong đầu hắn lại suy nghĩ, vậy năng lượng dị của mình giúp mình khai 63 huyệt đạo cũng là chuyện thường thôi mà. À không chính xác là trước đó hắn đã có 6 huyệt vị được khai mở trước 9h tối tức là 57 huyệt đạo cho 9 tiếng đồng hồ?
"Thật …" Quốc Thiên nhìn vào con mắt đã trở lại màu đen của anh trai mình mà mỉm cười.
Hắn sợ anh trai hắn sẽ tự ti khi hắn nói bản thân khai được 20 huyệt vị, nhưng không, anh trai nó còn vui mừng dùm nó. Thật may …
"Còn mày được bao nhiêu huyệt đạo? Chắc được hai cái là hết cứt chứ gì? Sao bằng cháu cưng của tao …"
Tô Lâm mở miệng ra bắt đầu trêu chọc Thu Phong, bỗng nhiên lão ta thấy cơ thể Thu Phong có gì đó kì kì. Thân là Võ Năng Giả thượng thừa, mắt lão ta đủ tinh để nhận ra sự khác biệt trên cơ thể Thu Phong.
"Mày lại đây …"
Tô Lâm ngoắc ngoắc Thu Phong qua chỗ lão. Thấy thế Thu Phong cũng nhẹ nhàng lết cái mông qua bên đó cho lão ta kiểm tra.
Càng kiểm tra gương mặt Tô Lâm càng lúc càng trở nên nghiêm trọng. Khi gần kết thúc, tay Tô Lâm run lên bần bật, gương mặt đầy mồ hôi nhìn Thu Phong với một tâm trạng không biết phải diễn tả bằng lời như thế nào cho nó đúng.
"Bao nhiêu vậy bác Lâm?"
Quốc Thiên có vẻ rất dở trong việc nhìn sắc mặt của người khác. Nó vô tư mà hỏ, không biết rằng chính thằng anh của nó còn quái thai hơn cả nó.
"Sáu … sáu … sáu mươi ba …"
Tô Lâm lắp bắp nói lên con số mà Quốc Thiên phải trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Thu Phong.
Với gương mặt thản nhiên khi trước đó Thu Phong nghe con số 20, hắn nhìn Quốc Thiên rồi nói.
"Em có bị mất đi tiềm thức khi kích hoạt huyệt vị không Thiên?"
"Em không? …"
Quốc Thiên thắc mắc trả lời câu hỏi của Thu Phong.
Thằng bé hoàn toàn tỉnh táo trong suốt quá trình khai thông huyệt đạo. Mất đi tiềm thức thì làm sao mà dẫn dắt huyệt vị được?
"Từ cái huyệt vị thứ bảy. Anh mất sạch tiềm thức. Tỉnh dậy thì đã thấy em ở trước mặt … "
Ngồi vắt cằm suy nghĩ, cuối cùng Thu Phong nói ra cái dị trạng của mình trong lúc kích hoạt huyệt đạo.
"Cảm giác lạ lắm … giống như anh mất sạch ý thức, rồi cơ thể tự kích hoạt huyệt đạo vậy. Chuyện này hôm qua anh đã nói cho bác Lâm nghe rồi …"
"Cái này … của mày.. chỉ có thể là dị biến … không ngờ trong một đêm kích hoạt đến gần sáu mươi huyệt vị … Quái vật!!"
Tô Lâm run rẩy chỉ vào mặt Thu Phong mà mắng.
Cả đời ông hai lần đầu tiên trong cùng một thời điểm chứng kiến một kỷ lục được lập ra rồi vài phút sau cái kỷ lục ấy lại bị chính thằng anh nó phá. Hai anh em nhà này kiếp trước là con nhà trời à.
Tô Lâm mình mẩy run rẩy, bỏ mặc hai anh em ở trong phòng. Lão ta đi ra đẩy cái đầu nhiều chuyện của Mạnh Dũng qua một bên rồi trở về phòng mình.
Quốc Thiên sau một hồi kinh ngạc. nghĩ lại đến bản thân hắn còn kích được 20 huyệt cùng lúc thì nói gì đến thứ năng lượng dị biến của ổng. Ngạc nhiên nhiều quá thành ra cũng chai rồi.
Hai anh em nhìn theo bóng hình đã đi khuất của Tô Lâm chỉ biết nhún vai mà thôi.
Lỡ giờ tập rồi thì thôi hôm nay đi ra ngoài ăn một bữa vậy.
Nghĩ thế Thu Phong liền vớ lấy điện thoại gọi Lục Nương.