Chương 8: Nhập môn Vạn Độc Quyết

Diệt Thần

Chương 8: Nhập môn Vạn Độc Quyết

Thần c8: Nhập môn Vạn Độc Quyết
Mặt trời dần xuống.
Nằm trên giường bệnh, Tiếu Tiếu dần hồi tỉnh, toàn thân nó đau đớn, không cách nào nhúc nhích được, trong đầu chỉ vọng ra một câu:" Không được chết, không được chết". Mười ngón tay bắt đầu cựa quậy, từ trong tim truyền ra một lực muốn ngồi dậy, đứng dậy tức thì. Nhưng cố gắng một lúc mà không cách nào ngồi dậy được, trong lòng nó thoáng hiện sợ hãi, hai mắt mở to, chiếc cằm còn treo vệt máu khẽ nhúc nhích.
- Ngươi đừng nhúc nhích, bằng không chết luôn bây giờ.
Một tiểu cô nương mặc váy hoa đến đầu gối, gương mặt khinh bỉ nhìn Tiếu Tiếu rồi bước đến bên cạnh nói.
Tiếu Tiếu không biết cô ta là ai, hơn nữa tháng trước làm việc trong bếp, hầu hạ hết thảy mấy trăm người trong Cuồng Long đoàn nhưng chưa từng gặp qua tiểu cô nương nào. Nay đảo mắt thấy một tiểu cô nương trạc tuổi mình, mắt mở to khinh bỉ nhìn mình, thấy hơi lạ, bất quá nó chẳng thèm bận tâm lời cô ta nói, răng nghiến chặt, tay chân muốn vùng dậy.
Tiểu cô nương kia tức giận, tiến lên hai bước, đôi bông tai lớn lắc lư qua lại, cả vòng tay cũng kêu lên vì tức, cô ta chỉ tay quát:
- Ngươi thật sự muốn chết sao.?
Tiếu Tiếu hoàn toàn bỏ ngoài tai lời cô ta nói, sức lực toàn thẩn chỉ dùng để gượng dậy, bằng mọi giá phải gượng dậy bằng được.
Tiểu cô nương này là Kiệt Linh Lăng, con gái lớn của Kiệt Luân đoàn trưởng, năm nay mười lăm tuổi, là một cô nương xinh đẹp, thông minh và rất kiêu ngạo. Nhưng hôm qua Kiệt Luân đoàn trưởng về nhà, thông báo muốn đến Vũ Vương thành, trong miệng hết mực khen ngợi Tiếu Tiếu, nói nào là gặp một tiểu tử thú vị, nào là quật cường mạnh mẽ, dùng mãnh bất phàm… Cô rất tự tin vào bản thân mình, cơ mà chưa từng thấy phụ thân vì mình mà khen ngợi tới vậy, lòng nóng như lửa, bèn một mức đến đây xem thử cái người được phụ thân khen tới tận trời xanh có bộ dạng ra sao.
Bất quá, từ lúc cô tới đây, nhìn đi nhìn lại Tiếu Tiếu, hoàn toàn không thấy có gì hay ho, ngoài thân thể gầy đến nổi da bọc xương, gương mặt khốn khổ, lúc nào cũng giường như chịu đựng, răng cắn chặt môi, chẳng tìm được điểm gì hơn người trên người nó cả.
- Này tên kia, bảo ngươi nằm im thì nằm im đi, đừng tưởng giết được một con sói là dễ.
Tiếu Tiếu chẳng hiểu làm sao cô gái này cứ nhìn mình kiểu chướng mắt, bất quá nó chẳng bận tâm, tâm lực tiếp tục dồn vào tứ chi, nó chỉ muốn đứng dậy, phải vực dậy, không thể cứ nằm đây được, nó còn rất nhiều chuyện phải làm.
Thời gian tiếp tục trôi qua, ngoài nhưng cơn đau đớn truyền đến từ các vết thương trên cơ thể, Tiếu Tiếu không thể làm gì khác hơn được, nơi khóe mắt nó bỗng trào ra một dòng nước trong suốt, chảy dọc theo miệng những vết thương đang được đắp thuốc.
Một lúc lâu sau, Tiếu Tiếu bình tỉnh lại, mắt đảo qua cô gái đứng bên cạnh, chợt lên tiếng:
- Ta không biết ngươi là ai, nếu có gì đắc tội thì ta xin lỗi. Nhưng ta không thể nằm đây được, để báo thù ta đã bỏ rơi đồng bạn mình để được sống, sống đến bây giờ. Ta thật sự không biết phải làm sao nếu không dậy được nữa…
Kiệt Linh Lăng ngẩn ra nhìn gương mặt quật cường trong bi ai của Tiếu Tiếu, chỉ thấy nó chưa nói xong câu đã ngất đi vì mệt, trái tim vốn kiêu ngạo của cô thoáng rung lên.
Ngoài cửa lều, một trung niên nhân vén cửa bước vào, Kiệt Linh Lăng vừa thấy người này liền kêu lên:
- Cha.!
Kiệt Luân thư thả đi đến, đoạn hỏi con gái:
- Gặp rồi, thấy thế nào.?
Kiệt Linh Lăng bĩu môi đáp:
- Cũng thường thôi.
Kiệt Luân cười ha ha bảo:
- Thế con còn đứng ngẩn ra đó làm gì, về đi.
Kiệt Linh Lăng nắm tay áo ông lay lay:
- Lần này cha cho con đi theo, con muốn đến đó chơi.
Kiệt Luân trợn mắt nhìn con gái, chốc sau hỏi:
- Hả, không phải xưa nay con thích yên tĩnh tu luyện sao, con bảo gét đám huynh đệ thô lỗ của cha cơ mà.?
Kiệt Linh Lăng đáp:
- Con có nói thế à?.
Kiệt Luận day day trán, nói:
- Cái con bé này.
Kiệt Linh Lăng năn nỉ một hồi, cuối cùng Kiệt Luân đoàn trưởng đành đồng ý cho cô đi cùng. Xong căn dặn kỹ càng về chuyến đi này rất hung hiểm, nhất thiết phải nghe lời, bằng không sẽ bị đuổi về.
Hai cha con một trước một sau rời khỏi lều của Tiếu Tiếu.
***
Đêm đã khuya.
Lúc này, Bạch Diện đang đứng trước ánh mắt của Lâm bà bà, đứng bên phải bà bà là Ngọc Phượng, bên trái là Thanh Hà.
Dưới ánh sáng của những chậu lửa, Lâm bà bà thu lại phong thư, đặt xuống bàn. Bàn tay già nua lại nhấc bí lục Độc Vương lên xem, đoạn bà ta nói:
- Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi.
Thanh Hà vâng lệnh, chân vừa đi được ba bước liền thấy Ngọc Phượng sư muội cùng Bạch Diện vẫn đứng im thin thít, nàng cũng hồ nghi dừng lại, ánh mắt hiếu kỳ ngó sang Ngọc Phượng. Trong lòng thầm nghi hoặc, không biết sư muội lại đang giở trò quỷ gì, lỡ như làm sư phụ tức giận, không cẩn thận lại trách mắc cho một phen. Theo nàng quan sát, sau khi sư phụ đọc xong phong thư kia, tâm tình trở nên cực kỳ xấu.
Lâm bà bà ngưng thị lướt qua, không biết còn chuyện gì nữa mà cả ba còn chưa nhúc nhích, bà ta liền hỏi:
- Còn chuyện gì nữa sao.?
Ở phía dưới, Bạch Diện đột nhiên cắn môi nói:
- Bà bà, ta muốn bái sư.
Lâm bà bà nheo mắt nhìn xuống, quét lên gương mặt căng thẳng của nó, đoạn nhẹ nhàng đặt quyển bí lục trên tay xuống bàn, lãnh đạm nói:
- Chuyện này không thể.?
Bạch Diện thoáng rung rẩy, cố ngước mặt lên nhìn, định hỏi tại sao. Ở bên cạnh bà bà, Ngọc Phượng cũng sốt ruộc muốn giúp nó, nhưng chưa biết nói thế nào thì sư phụ nàng lại lên tiếng:
- Tuy ta hứa sẽ giải độc cho ngươi, nhưng chất độc trong người ngươi quá nặng, nếu trong bí lục này không có phương thuốc hóa giải, e rằng vài năm nữa cái mạng nhỏ của ngươi sẽ mất. Lão bà ta không muốn có một tên đệ tử đoản mạng. Mặt khác, dù ngươi có giải được độc, cũng chưa chắc có tư cách làm đệ tử của ta.
Lâm bà bà ngưng chốc lát, ánh mắt sắc lạnh lướt qua Ngọc Phượng bảo:
- Được rồi, lui hết đi.
Tim Ngọc Phượng giật thót lên, hiển nhiên sợ rằng bà bà đã biết chuyện này có phần của nàng trong đó. Đương nhiên, Lâm bà bà đoán được không sai, trên đường trở về, Ngọc Phượng đã bàn bạc với Bạch Diện, đợi khi bà bà xem xong phong thư nàng đưa thì nó liền xin bái sư, theo nàng dự tính thì tỉ lệ thành công cực cao vì trong thư ghi rõ mỗi trưởng lão ít nhất phải có ba đệ tử, trong khi sư phụ nàng xưa nay chỉ có hai người nữ đệ tử. Có điều nàng không biết, sư phụ lại thẳng thắn cự tuyệt như vậy, bà còn nói ra mấy câu thật khó nghe, khiến nàng cảm thấy không giúp được Bạch Diện mà hình như còn làm nó buồn phiền thêm, trong lòng thấy bứt rức vô cùng. Thế nhưng, sư phụ nàng đã nói như vậy, nàng nào dám cãi lời, mà xưa nay tính tình sư phụ nghiêm nghị, nói một là một, hai là hai, làm sao khuyên nhủ cho được.
Trong khi nàng còn phân vân có nên nói giúp Bạch Diện hay không, ánh mắt Lâm bà bà vẫn chăm chú quan sát nó đứng đực ra ở phía dưới, gương mặt có phần thất vọng, bất quá không thèm để tâm đến chuyện trúng độc của bản thân, cũng chẳng tỏ ra sợ sệt khi cảm thấy bản thân có thể chết bất đắc kỳ tử. Điều này khiến Lâm bà bà hồ nghi, liệu có phải lời bà nói quá nhỏ khiến nó không nghe thấy hay không, hoặc là từ trước đến nay nó hơi bị ngốc nên không biết chết là gì, vạn phần trong lòng bà không cho rằng một đứa trẻ mới lớn lại có thể xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, dao kề cổ sắc dung bất động. Trường hợp nó sống bất cần đời thì bà cho là không thể, bởi kẻ sống cho qua ngày đoạn tháng thì làm gì còn tâm trạng đi bái sư học đạo.
- Chẳng lẽ tiểu tử này cho rằng độc tính trong người nhất định sẽ được hóa giải nên không thèm bận tâm sao.?
Lâm bà bà suy nghĩ một lát, xong tìm mãi không thấy lý do nào hợp lí, bèn cho qua không thèm suy nghĩ nữa.
Ngọc Phượng đã bước đến cạnh Bạch Diện, nàng quyết định không lên tiếng mà đẩy nó đi ra ngoài. Vừa xoay người đã nghe sư phụ nói:
- Ngọc Phượng, đưa cái này cho nó.
Ngọc Phượng không hiểu sư phụ có ý gì khi đưa cho nàng một ít dược hoàn, một quyển Vạn Độc Quyết lục tầng.
Lại nghe bà nói:
- Ngày mai ta cùng hai đệ tử trở hồi môn có chút chuyện, ngươi ở đây trông coi nhà hộ ta. Bên trong có thức ăn nước uống đủ nữa năm, nếu không muốn ăn có thể dùng đan dược cũng được. Tuy ta không nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng cho ngươi một quyển nhập môn bí quyết, nếu cảm thấy rãnh rỗi có thể dựa theo đó giết thời gian. Khi ta quay về sẽ có gắng giải trừ hết độc trên người cho ngươi.
Bạch Diện cố nhiên không hiểu vì sao bà bà làm như vậy, chỉ có Ngọc Phượng là hai mắt sáng ngời. Nàng thầm nghĩ, dù cho sư phụ không nhận nó thì đã sao, sau này nàng còn nhiều thời gian có thể thay sư phụ giảng giải chú thích những chổ thắc mắc trong Vạn Độc Quyết cho nó, đây cũng chả khác gì sư tỉ thay sư phụ chỉ dạy sư đệ.
Lâm bà bà tiếp tục đọc bí lục Độc Vương, Ngọc Phượng, Thanh Hà, Bạch Diện yên lặng lui xuống, bầu không khí trở nên trầm lặng.
Đi được một đoạn, Ngọc Phượng mới xích qua một chút, đi bên cạnh Bạch Diện, áy náy nói:
- Xin lỗi, Bạch Diện.
Bạch Diện lắc đầu, nói:
- Không có gì, vẫn cảm ơn ngươi nhiều, dù sao ta cũng được thứ này.
Ngọc Phượng khẽ cười:
- Đúng vậy, có Vạn Độc Quyết, say này ta có thể thay sư phụ truyền thụ cho ngươi kiến thức ta có, dù sao ta cũng đã luyện qua hết phần đó rồi.
Bạch Diện không lấy làm kinh ngạc vì Ngọc Phượng đã luyện xong từ lâu, mặt khác có phần yên tâm, nói:
- Vậy, phải nhờ ngươi rồi.
Thanh Hà đi bên cạnh cũng khẽ lên tiếng:
- Về tu luyện ta không bằng sư muội, nhưng dược liệu trợ giúp hẳn là hơn muội ấy, ta cũng có thể giúp ngươi một phần, cần gì cứ nói đừng ngại.
Bạch Diện đưa mắt nhìn qua, lòng có phần cảm kích nói:
- Cảm ơn Thanh Hà tỉ.
Thanh Hà bước đến bên cạnh Bạch Diện, đoạn đưa cho một tấm bản đồ nhỏ, căn dặn:
- Đây là bản đồ, ngươi xem trên đó có ghi chú các nơi ở đây, ngươi có thể đến bất cứ chổ nào trừ mấy chỗ đánh dấu đỏ.
Bạch Diện nhận lấy tấm bản đồ nhỏ, liếc sơ một lượt, thấy có năm chỗ đánh dấu đỏ, bất quá nó chẳng để tâm, tùy tiện lại nói:
- Cảm ơn tỉ.
Đến một đoạn ngã ba, Thanh Hà nhoẻn miệng cười dịu dàng bảo:
- Thôi, hai người cũng tranh thủ nghỉ sớm đi, cả ngày hôm nay cũng vất vả rồi.
Ba người cứ thế lặng lẽ chia nhau về phòng cửa mình, Ngọc Phượng muốn nói thêm đôi câu với Bạch Diện nhưng thấy nó có vẻ không vui cũng đành không nói nữa.
Thật ra, Bạch Diện đúng là hơi buồn bực, có chút xấu hổ vì bị từ chối thẳng thừng, song bản thân không mấy để tâm đến lời bà bà nói, có thể xem như nó cố ý không để tâm đến. Bước vào phòng, nó lập tức đóng cửa lại, đem tất cả những gì có được hôm nay soạn ra một lượt.
Trên giường có một cái thần bảo đen sì không xài được, một cái Hỏa Linh Đăng do Hồng Lão tặng, một quyển Vạn Độc Quyết cùng một ít dược hoàn lúc nãy Lâm bà bà cho.
Dưới ánh đèn, nó bắt đầu xem đi xem lại mấy món đồ của mình, đầu tiên là chiếc đỉnh đen sì, tuy Ngọc Phượng nói đây chắc chắn là thần bảo huyết luyện, ngoài chủ nhân chế ra thì không ai xài được nữa. Nhưng lúc, nó bị Mị Tương Tư Thuật của nàng đã thương, trong mơ hồ Bạch Diện cảm thấy chiếc đỉnh đen sì này có chút gì đó tác động vào cơ thể nó, là cảm giác tâm mạch được bao bọc, đau đớn trong cơ thể dường như bị chiếc đỉnh này hút bớt một phần.
Lật qua lật lại quan sát thật chăm chú chiếc đỉnh đen sì trước đèn, lòng bàn tay Bạch Diện nắm chặt lấy chiếc đỉnh, cố gắng cảm nhận xem có gặp lại cảm giác lúc ban ngay hay không, đáng tiếc là không có một chút động tĩnh gì, chiếc đỉnh vẫn nằm im lạnh lẽo.
Sau một lúc, Bạch Diện choàng sợ dây của chiếc đỉnh đen sì đeo vào cổ, không quan tâm đến nữa. Tiếp tục nhấc chiếc Hỏa Linh Đăng lên, dưới ánh đèn, Hỏa Linh Đăng óng ánh sắc vàng, phản chiều ra không gian chung quanh quang mang ấm áp. Bất quá, trong người Bạch Diện lúc này chưa có một chút linh lực nên không cách nào du động được Hỏa Linh Đăng, trong lòng muốn thử xem công pháp Ngủ Linh Hoa Hỏa Đạn của Hỏa Linh Đăng cũng chịu.
Đặt Hỏa Linh Đăng xuống bên cạnh, ánh mắt Bạch Diện phức tạp nhìn vào quyển Vạn Độc Quyết vừa nhận được. Nó thừa biết đây mới là điểm mấu chốt của tất cả, chỉ cần học được một loại thần quyết mới sử dụng được thần bảo, bằng không, dù có thần bảo mạnh đến mức nào thì cũng để chưng mà thôi.
Cầm quyển Vạn Độc Quyết, Bạch Diện bắt đầu lật xem từng trang. Trang đầu tiên tóm tắt nội dung năm tầng đầu, cũng là năm tầng nhập môn của Vạn Độc Quyết gồm: Dưỡng Linh Lực, Vận Linh Lực, Tụ Linh Lực, Luyện Linh Lực, Bạo Linh Lực.
Dưỡng linh lực trong Vạn Độc Quyết sơ nhập, thần quyết luyện hóa luồng thiên địa linh khí sẵn trong thần bảo, thời gian một năm có thể dưỡng thành, có ngoại lệ, nếu tư duy thiên phú tốt, thần quyết tốt, tôn sư giỏi cũng phải sáu tháng.
Vận linh lực, một bước ngoặc cực kỳ quan trọng, sử dụng thần quyết đưa linh lực đã dưỡng thành trong thần bảo, trực tiếp tiến nhập nội thể. Đối với một số người vô duyên, không thể cảm ngộ được linh lực thì suốt đời cũng không thể tu luyện được nữa. Trong khi có trường hợp trải qua vài canh giờ liền dung nhập được linh lực vào nội thể, trực tiếp tu luyện tầng thứ ba.
Tầng thứ ba, tụ linh lực, vì là lần đầu tiên đưa được linh lực vào nội thể, cần phải tích tụ lại tại đan điền, bước này có thể dùng linh thần diệu dược cũng cố kinh mạch, tăng cường độ tích tụ linh lực.
Tầng thứ tư, luyện linh lực, sau khi tích tụ được một tia linh lực tại đan điền, cần lập tức phá vỡ đan điền, kiến tạo Vu Diệm. Sơ sẩy ở bước này thì cả đời tàn phế, so với người bình thường cơ thể suy nhược, yếu đến thảm thương. Bất quá, có thể nhờ trưởng bối dùng linh lực cũng cố, trấn áp, giữ vững tâm mạch trong quá trình kiến tạo, hoặc sử dụng các loại bí pháp sẵng có, tăng thêm ba phần thành công.
Tầng thứ năm, bạo linh lực, khống chế tia linh lực trong nội thể, cuồng bạo phóng thích ra ngoài, mục tiêu cuối cùng nằm ở đây, chỉ cần hoàn thành được bước này liền có thể bước một chân vào tiên ma đạo, bắt đầu tu luyện tiên – ma – Yêu thuật, công – phòng kỹ nghệ. Chỉ là, tầng này đòi hỏi tâm và nhẫn cực cao mới có thể vượt qua. Bởi bạo linh lực chẳng khác nào một người muốn nắm lấy vầng trăng trên mặt nước, hư hư ảo ảo, không thể dùng sức chỉ có thể dùng tâm, tất thảy đều dồn vào lĩnh ngộ, cảm nhận, điều chỉnh, nhất quán linh tính. Tầng này dễ khiến người ta phát điên nhất, nhiều khi thấy được, lấy không được, đôi lúc nằm trong tay, khép tay lại rơi mất, vô cùng ức chế. Nếu không giữ được tâm và nhẫn ắt thất bại thê thảm, nhiều khi còn bị khùng khùng điên điên, dù cho có ân sư cao minh cũng chỉ có thể hướng ra con đường đúng chứ không thể diễn giải, đi cùng, cảm thụ và lĩnh ngộ hoàn toàn dựa vào tư chất bản thân cộng vài phần trải nghiệm mà may mắn nhận được. Tầng này cũng ảnh hướng rất lớn đến quá trình vận dụng công kỹ sau này, tương lai sáng tối nằm hết tại bạo linh lực. Đương nhiên, những người có thể hoàn mỹ vượt qua đều danh chấn thiên hạ, xuất sắc vượt qua có thể ngạo thị quần hùng.
Bạch Diện đọc sơ một lượt, hai mắt muốn lóa đom đóm, chẳng hiểu chi hết. Bất quá, nhìn vào dòng cuối, tâm tình liền trở nên khổ sở:
- Năm năm là thời gian nhanh nhất có thể vượt qua năm tầng, không có ngoại lệ. Nếu có khả năng sớm vượt qua hơn cũng không nên, nhất thiết phải trên năm năm thời gian, dục tốc bất đạt, đừng cố quá bằng không quá cố.