Chương 4: Mèo biết hữu nghị

Địa Cầu Tối Cường Sinh Vật

Chương 4: Mèo biết hữu nghị

  Trong hành lang mờ tối, Tiểu Bạch mèo nhảy từ trên thang lầu xuống. Còn Diệp Thùy cùng mập mạp sau khi bị biến thành bé xíu là ngồi ở phía sau lưng của hắn. Diệp Thùy nắm thật chặt lông mèo trắng, còn mập mạp là ôm thật chặc hông của hắn.

   Mèo Trắng mặc dù lắc lư, nhưng lông mềm mại làm hai người cũng cảm giác như thế nào khó chịu, chẳng qua là …… Ngươi có thể tưởng tượng tư vị cưỡi ngựa từ trên núi đáp xuống sao? Diệp Thùy cơ hồ đều bị mập mạp siết chặt, hít thở không thông. Dĩ nhiên, bản thân của hắn cũng sắp hôn mê.

   Lúc trước gặp mèo trắng từ trong nhà ra ngoài, sau khi hoàn hồn, Diệp Thùy phát hiện mèo này tựa hồ đối với mình hết sức thân mật. Càng làm cho Diệp Thùy kinh ngạc, Tiểu Bạch phảng phất có trí khôn.

   Nó là tự mình mở cửa phòng nhà Diệp Thùy đi ra, một ít mèo có thể huấn luyện cửa mở, nhưng Tiểu Bạch bản thân nếu đứng dậy được cũng không cách nào với đến tay cầm được. Chủ nhân lúc trước, vị mỹ nữ ở tại lầu sáu trung gian kia làm sao có huấn luyện nó?

   Hơn nữa, nó nhìn Diệp Thùy lúc biến thành tiểu nhân phản ứng, kỳ quái kia cũng tuyệt đối không phải là mèo bình thường có.

  " Ngươi …… có thể nghe hiểu lời ta nói sao? " Diệp Thùy lúc ấy hỏi Tiểu Bạch như vậy.

   Tiểu Bạch đứng trước mặt của Diệp Thùy, gật đầu một cái.

  " Ngươi có thể hiểu được ý ta nói? " Diệp Thùy hỏi tiếp.

   Tiểu Bạch tiếp tục gật đầu một cái.

   Diệp thùy cùng mập mạp nhìn nhau kinh ngạc, tiếp theo Diệp Thùy thẳng thắn hỏi: " Ngươi có …… trí khôn? "

   Tiểu Bạch lại gật đầu một cái, tay móng nó chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, trên không trung, Diệp Thùy hiểu ý nó: " Ngươi nói là, viên thiên thạch kia mang cho ngươi trí khôn? "

  " Miêu ~" Tiểu Bạch trong miệng kêu lên, Diệp Thùy biết đó là lời khẳng định.

   Một viên thiên thạch bay nhanh chóng về phía địa cầu, đúng mười hai giờ đêm ngày hôm qua bay qua tầng khí quyển, giáng xuống. Sau đó loài người biến thành tiểu nhân, động vật, ít nhất là con mèo trắng đứng trước mặt Diệp Thùy, có trí khôn.

   Viên thiên thạch kia rốt cuộc là cái gì?

  Lời tiên đoán trên Internet nói thiên thạch mang đến ngày cuối cùng …… Bây giờ nhìn lại, không sai, loài người biến thành tiểu nhân, mà những thứ khác động vật nếu như vẫn giữ nguyên hình dạng, vậy đối với với từng loài người mà nói, chích xác là tận thế!

   Nhưng đồng thời, Diệp Thùy cũng ý thức được mình ngày hôm qua đem tiểu Bạch nhặt đại biểu cái gì. Nếu như tất cả mọi người cũng biến thành tiểu nhân, động vật lại giữ nguyên hình thậm chí thu được trí khôn. Như vậy, cái thế giới này đã biến thành nhân loại đích địa ngục, mà hắn cùng Tiểu Bạch, sẽ là chỗ dựa lớn nhất của hắn ở thế giới này.

   Sau đó Diệp Thùy hỏi Tiểu Bạch có được hay không mang mình và mập mạp đi xuống. Tiểu Bạch lập tức liền gật đầu đáp ứng, nó đối với mập mạp tựa hồ cũng có hảo cảm nhất định. Sau đó liền xuất hiện một màn cưỡi mèo đi xuống cầu thang này.

   Diệp hùy cùng mập mạp thu nhỏ lại, cùng lắm chỉ có hai ba cân, Tiểu Bạch chở bọn họ đi xuống đơn giản không tốn sức chút nào.

   Một lát sau, kèm theo tiếng kêu sợ hãi, mèo trắng đi vào lầu một.

   Khi Diệp Thùy cùng mập mạp choáng váng đầu hoa mắt chóng mặt leo từ mèo trắng trên người xuống, hắn thấy nơi này đã tụ tập hơn hai mươi người, đều là người ở lại trong tòa nhà vào ngày hôn qua. Bọn họ cũng biến thành tiểu nhân thân cao mười mấy cm, hơn nữa trên người cũng không có như mình cùng mập mạp y phục, đều là dùng giấy cân, khăn tay đơn giản làm.

   Tiểu Bạch xuất hiện, để cho bọn họ khủng hoảng, rối rít cảnh giác, có mấy người còn sợ hô to lên. Diệp Thùy ở trong đó thấy được Ngô lão thái, Đại thẩm, cái nữ nhân cầm gậy hôm trước, còn có mỹ nữ hàng xóm xinh đẹp.

  " Mọi người đừng sợ, Tiểu Bạch sẽ không làm thương tổn chúng ta! " Mập mạp vội vàng hô.

  " Miêu ~" Tiểu Bạch cũng ôn nhu kêu một tiếng, ý bảo mình là vô hại.

   Điều này làm cho đám người hoảng sợ phảng phất an tĩnh một ít.


  " Hoa hồng ……" thanh âm của Trương Thiến đột nhiên vang lên, nàng trên người bây giờ vây quanh một vòng khăn giấy, thoạt nhìn giống như là một cái màu trắng quần dài. Dĩ nhiên, duới tình huống như thế mị hoặc khí chất cũng đã không tồn tại, khuôn mặt tựa hồ có chút bẩn thỉu rất là chật vật. Nàng nhận ra Tiểu Bạch vì vậy mang theo vài phần vui mừng trong đám người đi ra, trong miệng hô: " Hoa hồng …… Hoa hồng, là ta, ngươi còn nhớ ta không? "

   Hoa hồng là tên nàng đặt cho tiểu Bạch trước kia, nàng tựa hồ ý thức chỗ tốt của một con mèo lúc này.

   Diệp Thùy cùng mập mạp cũng trở nên có chút khó coi, nghĩ đến ngày hôm qua nàng đối với Tiểu Bạch vứt bỏ không thương tiếc, Diệp Thùy có chút mất hứng nói: " Nó bây giờ gọi là Tiểu Bạch, Trương tiểu thư, không phải hôm qua ngươi không muốn nó sao? "

   Biết mèo đích trân quý, Diệp Thùy làm sao có thể đem Tiểu Bạch trả lại cho Trương Thiến.

  " Ai nói ta không cần? Nó là mèo ta nuôi, nó là ta! " Trương Thiến có chút cậy mạnh nói, tiếp theo vừa cười nhìn về phía Tiểu Bạch, đưa tay ra cố gắng vuốt ve đầu Tiểu Bạch, " Hoa Hồng, ngươi biết ta đối với ngươi tốt nhất có đúng hay không? "

  " Miêu ——" Tiểu Bạch trong miệng phát ra một tiếng kêu chói tai, vốn là thân thể có chút lười biếng phảng phất cũng đột nhiên căng thẳng. Điều này làm cho Diệp Thùy trong lòng thở phào nhẹ nhỏm. Tiểu Bạch có trí khôn, nó không còn là Tiểu Bạch mèo ngoan ngoãn một dạng hướng Trương Thiến.

   Bị kinh sợ, Trương Thiến phốc thông một tiếng té ngã trên đất, trên người khăn giấy buông lỏng ra một ít, xuân quang đại tiết. Bất quá nàng căn bản không để ý tới để ý tới, trong miệng hô: " Hoa Hồng, ngươi …… ngươi không quen biết ta sao? "

  " Miêu miêu ……" Tiểu Bạch phát ra một trận tiếng kêu, thanh âm kia cho người ta cảm giác tựa hồ có chút lãnh. Nó móng tay đột nhiên ở trên cổ bắt bắt, đem vòng đeo vào trên cổ lấy xuống. Đó là bảng hiệu hình Hoa Hồng, nó vốn là Hoa Hồng tên.

   Nó đem bảng hiệu ném tới trước mặt của Trương Thiến, tiến tới bên người Diệp Thùy, trong miệng lại kêu mấy tiếng miêu miêu. Bốn phía những người khác thấy một màn này rối rít hơi biến sắc mặt, tựa hồ không nghĩ tới một con mèo lại có thể làm loại động tác mang phức tạp hàm nghĩa này.

  Trương Thiến cũng kinh ngạc lên, nàng nhìn kia Hoa Hồng vòng cổ, sắc mặt đã trở nên tái nhợt: " Hoa Hồng, ngươi …… ngươi đây là ý gì? "

  " Nàng nói nàng bây giờ tên là Tiểu Bạch, nó với ngươi tình phân đã sớm gãy. " Bên cạnh một cô bé đột nhiên mang theo vài phần hồn nhiên nói. Tiểu cô nương này thoạt nhìn tám chín tuổi, phía sau thắt hai bím tóc đuôi ngựa, mặc trên người một thân y phục dùng giấy làm thành, lối ăn mặc này lộ ra vẻ khả ái.

  " Tiểu hài tử, ngươi nói cái gì!? " Trương Thiến giận dữ, tức giận đẩy bé gái đó một cái, khí lực hơi lớn, trực tiếp liền đem bé gái đẩy ngã ở trên mặt đất.

   Lần này trên mặt của bé gái lập tức lộ ra một cái ủy khuất biểu lộ, thoạt nhìn sắp muốn khóc lên

  " Ngươi làm gì? " Diệp Thùy sắc mặt lạnh lẽo, mập mạp vội vàng đi tới bên bé gái, vừa nhẹ giọng dụ dỗ nàng, vừa không thích nhìn mỹ nữ hàng xóm một cái. Mà bốn phía những người khác tựa hồ cũng không muốn giúp đỡ bé gái này, ở đây tựa hồ cũng không có người nhà của nàng.


  " Ngươi quản ta cái gì, đồ lưu manh! " Trương Thiến trợn mắt nhìn Diệp Thùy một cái, phảng phất Diệp Thùy ghê tởm cướp đồ của nàng một loại, sau đó nàng cố gắng tiếp tục hướng Tiểu Bạch làm quen, đến gần Tiểu Bạch.


   Nhưng Tiểu Bạch hiển nhiên đối với nàng đã hoàn toàn không có hảo cảm, nó kêu miêu ô một tiếng, thanh âm tràn đầy tính cảnh giác. Kia đã là trạng thái lúc đối mặt địch nhân, điều này làm cho Trương Thiến lại một lần nữa chật vật té lăn quay trên đất.


  Trương Thiến nhìn Tiểu Bạch phảng phất như thú dữ, cả người run rẩy không ngừng.


   Diệp Thùy cảm giác rất hả giận,nở nụ cười. Tiểu Bạch đã có trí khôn, đối với Trương Thiến từng vứt bỏ nó đã không tình cảm chút nào. Hắn xoa xoa tiểu Bạch, để cho nó yên tĩnh lại. Mà Tiểu Bạch, cả đám ánh mắt kinh ngạc, nó đi tới bé gái đang được mập mạp dỗ dành, đối với nàng kêu miêu miêu mấy tiếng.

   Vốn là bé gái đang khóc, lập tức liền mỉm cười.
  " Nó đã nói gì với ngươi? " Mập mạp cười hỏi.

  " Tiểu Bạch nói nếu như có người khi dễ ta, nó liền thay ta dạy dỗ hắn. " Bé gái cười hì hì nói, ánh mắt còn nhìn Trương Thiến một cái.

  Sắc mặt của Trương Thiến phảng phất trở nên càng thêm khó coi.

   Mà lúc này ai cũng sẽ không tin tưởng bé gái thật có thể nghe hiểu mèo kêu, bao gồm Diệp Thùy cùng mập mạp, cũng cho là nàng ảo tưởng ra.