Chương 41: Đường Phi Yến (p2)

Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới

Chương 41: Đường Phi Yến (p2)

Phi Yến nằm ngửa trên cánh tay Ngưu Kình hai mắt nhắm nghiền. Ngưu Kình trấn an:
- Sư tỷ. Không sao rồi.
Phi Yến hé dần mắt nhìn Ngưu Kình. Đôi mắt Ngưu Kình đã trở lại bình thường đen trong lóng lánh.
- Ngươi... - Phi Yến vẫn còn loạn nhịp thở.
Ngưu Kình kéo Phi Yến ngồi dậy rồi nói:
- Sư tỷ về đi. Ta ở đây rất nhiều việc không rảnh để hầu tỷ giải trí.
Phi Yến:
- Ta xin lỗi.
Ngưu Kình:
- Ta còn có việc phải làm.
Phi Yến:
- Ngươi giận ta phải không?
Ngưu Kình cười nói:
- Nếu không có gì nữa thì ta xin phép đóng cửa phòng. Phiền tỷ đi ra ngoài một chút.
Phi Yến:
- Ngươi thật quá đáng. Ta đã xin lỗi rồi mà ngươi còn giận dỗi như vậy. Ngươi có biết từ nhỏ đến lớn ngoài mẫu thân ra ta chưa bao giờ xin lỗi bất kỳ ai không?
Ngưu Kình:
- Chắc tỷ cũng chưa bao giờ hứa với ai điều gì phải không?
Ngưu Kình vốn muốn giữ bí mật về năng lực biến hình của mình với tất cả mọi người. Bởi vì hắn giờ không tu chân được, thực lực yếu kém cho nên phải thủ một chiêu bí mật để phòng thân. Hắn không ngờ đã bị cô gái trước mặt vừa đem mình ra làm trò đùa còn khám phá ra bí mật của mình.
Phi Yến lí nhí nói:
- Ta biết lỗi rồi. Hay là ngươi cho ta chuộc lỗi nghe. Ngươi cần ta làm gì, nếu có thể làm được thì ta sẽ làm. Như vậy có được không?
Ngưu Kình yên lặng một lúc mới nói:
- Tỷ không tiết lộ với ai chuyện lúc nãy là được rồi.
Phi Yến:
- Cái đó dĩ nhiên. Còn việc gì nữa không?
Ngưu Kình:
- Không phải tỷ đến để xem bệnh sao? Chỉ cần tỷ giữ lời hứa. Ta sẽ xem bệnh tiếp cho tỷ.
Phi Yến:
- Bệnh của ta đến các trưởng lão còn không chữa được. Ngươi có tự tin chữa được hay không?
Ngưu Kình:
- Ta vừa mới tìm ra chút manh mối.
Phi Yến:
- Nếu vậy thì ta cũng muốn thử xem thế nào.
Ngưu Kình bèn đóng cửa phòng lại.
Phi Yến:
- Sao ngươi lại đóng cửa?
Ngưu Kình:
- Ta không muốn lúc đang xem bệnh cho tỷ bị người khác quấy rầy. Tỷ ngồi đi.
Phi Yến ngồi xuống ghế. Nàng gỡ mạng che mặt xuống.
Ngưu Kình đến gần xem vết thương của Phi Yến. Hai mắt hắn biến hình chiếu nhãn lực vào từng tế bào trên mặt nàng. Phi Yến cũng không có trực tiếp nhìn vào Tử Kim nhãn của hắn.
Một lúc sau Ngưu Kình nói:
- Ta có thể trị cho tỷ.
Phi Yến khó tin:
- Thật sao?
Ngưu Kình gật đầu.
Phi Yến:
- Là cách gì?
Ngưu Kình:
- Ta sẽ cắt bỏ phần nhiễm độc trên mặt của tỷ sau đó làm cho da thịt tái sinh trở lại.
Phi Yến giật mình:
- Cắt bỏ?
Ngưu Kình gật đầu.
Phi Yến:
- Như vậy cũng được sao?
Ngưu Kình:
- Tất nhiên là được.
Phi Yến:
- Nếu vậy thì sao các trưởng lão không trị cho ta. Không lẽ y thuật của ngươi cao minh hơn của các trưởng lão?
Ngưu Kình:
- Không phải y thuật của ta cao minh hơn mà vì ta có dị năng. Ta có thể nhìn thấy những huyết mạch và thần kinh tuyến trên cơ thể của tỷ cho nên không sợ cắt nhầm.
Phi Yến:
- Ngươi có thể nhìn xuyên qua da thịt thấy được huyết mạch hay sao?
Ngưu Kình gật đầu.
Phi Yến không tin: - Nếu ngươi có bản lĩnh đó thì ngươi nói xem trong áo ta đang có vật gì, hình dáng màu sắc thế nào?
Ngưu Kình cười nói:
- Ta không thấy tỷ để gì trong áo. Ta chỉ thấy có một nốt ruồi son ẩn rất kín giữa rốn của tỷ.
Phi Yến giật mình:
- Ngươi làm sao mà biết được?
Ngưu Kình:
- Ta nói rồi đó thôi.
Phi Yến liếc mắt nhìn hắn hỏi:
- Gặp ai ngươi cũng dùng ánh mắt đó à?
Ngưu Kình nhướng mày:
- Ta không có háo sắc.
Phi Yến nhớ lại Ngưu Kình lúc nãy nhìn thấy dung nhan đẹp đẽ của mình mà không chút quan tâm. Nàng định cho là hắn không phải thuần nam nhưng lại sực nhớ hắn cũng không có sợ hãi khi nhìn thấy vẻ xấu kinh khủng của mình. Như vậy không phải vấn đề ở chỗ nam tính mà là ở chỗ định lực của hắn.
Phi Yến:
- Hình như định lực của ngươi rất mạnh?
Ngưu Kình trong ba năm gần đây không thể luyện khí được nhưng hắn có thể luyện thần và luyện tinh được. Mỗi lần gánh nước, trồng rau là mỗi lần luyện tinh. Còn khi nghỉ ngơi, hắn ngồi tĩnh tâm luyện thần. Trải qua ba năm kiên trì không có linh khí hỗ trợ nhưng tinh và thần của hắn cũng có tiến bộ thêm một chút.
Ngưu Kình:
- Chuyện đó nói sau đi. Bây giờ tỷ có muốn trị liệu không?
Phi Yến:
- Ta muốn nhìn thấy trước thủ thuật mà ngươi sẽ thực hiện có được không?
Phi Yến chưa từng thấy qua phương pháp này nên nàng nghi vấn cũng là điều đương nhiên. Còn Ngưu Kình thì nợ ơn Huyền Cơ môn không ít nên hắn cũng muốn tận tâm phục vụ môn phái.
Ngưu Kình gật đầu:
- Vậy ta sẽ làm mẫu cho tỷ xem.
Ngưu Kình xuất ra một lưỡi dao không có cán và nhỏ xíu như sợi lông mi. Lưỡi dao này chính là được tạo ra từ Tử Linh Thạch trong người của Ngưu Kình. Lưỡi dao bay lơ lửng trên bàn tay phải của hắn.
- Ngươi có khả năng cách không khống vật? - Phi Yến hoảng sợ nói. - Đây là năng lực của Kim Đan kỳ mà.
Ngưu Kình:
- Chỉ là thủ thuật nhỏ, không phải Kim Đan Kỳ năng lực.
Ngưu Kình điểm vào các huyệt huyết mạch rồi điều khiển cho lưỡi dao mỏng sắc bén đó cắt một đường trên cánh tay mình. Đường dao bén ngọt đi sát vào tĩnh mạch mà không phạm vào nó. Lưỡi dao đi một vòng cắt được một mảnh da thịt của Ngưu Kình rời ra khỏi cánh tay.
Phi Yến ở một bên khiếp đảm nghĩ: - Định lực của hắn thật khủng bố.
Sau khi tách miếng thịt mỏng ra khỏi tay mình. Ngưu Kình thả cho nó cùng với lưỡi dao bay lơ lửng giữa không trung. Hắn chỉ ngón tay trỏ của bàn tay phải vào vết thương trên cánh tay trái. Một quả cầu năng lượng nhỏ xíu xuất hiện trước đầu ngón tay làm vết thương sinh sôi da thịt rồi lành lại. Chỉ khoảng hai mươi cái hô hấp, vết cắt trên cánh tay Ngưu Kình đã hoàn toàn lành lặn như cũ.
Ngưu Kình đặt miếng thịt lên tay mình rồi trực tiếp hấp thu nó vào trong cơ thể. Vì là cùng là da thịt của hắn nên hắn có thể hấp thu dễ dàng.
Phi Yến ở một bên cảm thấy chấn động tinh thần:
- Kỹ năng này?
Ngưu Kình cười:
- Chỉ là chút dị năng. Tỷ đừng có bận tâm quá. Cái quan trọng chính là ta có thể phẩu thuật cắt bỏ phần ám độc trên gương mặt tỷ rồi sau đó làm cho lớp da thịt mới mọc lên thay thế.
Phi Yến hoàn toàn bị Ngưu Kình nhiếp phục:
- Vậy xin nhờ cậy vào ngươi. Ngươi có cần ta cung cấp cái gì không?
Ngưu Kình nói:
- Ta cần rất nhiều linh khí để tái sinh gương mặt cho tỷ. Tỷ có Kim Đan, Lục Đan hay Lam Đan gì không?
Phi Yến lắc đầu:
- Không có.
Ngưu Kình:
- Vậy ta sẽ làm một phần nhỏ trước xem hiệu quả thế nào. Sau đó ta sẽ cùng tỷ đi kiếm Lục Đan về để hoàn thành quá trình điều trị còn lại.
Ngưu Kình có thể sử dụng các đan dược hiện có để tiếp linh khí nhưng mà như vậy sẽ ảnh hưởng đến môn phái. Hắn cũng không muốn gây chú ý cho các trưởng lão.
Phi Yến gật đầu.
Ngưu Kình:
- Trước tiên tỷ hãy đi tắm rửa sạch sẽ sau đó vào phòng ta.
Phi Yến gật đầu rồi đi vào phòng tắm phía sau. Ngưu Kình vào phòng của mình dùng dị năng dọn dẹp sạch sẽ tất cả. Hắn kê cái giường cao lên rồi trải lên một chiếc khăn sạch lên đó.
Phi Yến tắm xong mang một bộ đồ mới. Bộ đồ này dĩ nhiên là lấy từ nhẫn trữ vật của nàng ra. Phi Yến đi vào phòng của Ngưu Kình.
Ngưu Kình đưa cho Phi Yến một viên đan dược nhỏ nói:
- Vết cắt trên mặt rất đau nên ta cần gây hôn mê cho tỷ mới chữa trị được.
Phi Yến uống viên đan đó vào rồi nằm trên giường. Khoảng sau mười cái hô hấp, nàng chìm vào hôn mê không còn biết gì nữa.
Ngưu Kình đứng bên giường dùng Tử Kim nhãn nhìn kỹ vào nửa gương mặt bị ám đen của Phi Yến. Từng thớ thịt hiện ra rõ ràng trước mắt hắn. Hàng trăm triệu mạch máu và dây thần kinh đan xen chằng chịt như chỉ rối tơ vò.
Ngưu Kình điểm vào mười mấy vị trí trên khuôn mặt của Phi Yến để tạm thời khống chế hệ thống mạch máu và thần kinh tuyến đi ngang qua chỗ cần giải phẫu. Ba cái dao mảnh xuất hiện, mỗi cái có một hình dạng khác nhau. Cái thì thẳng, cái thì cong nhưng tựu chung kích thước chỉ nhỏ như một sợi lông mi. Cả ba cái dao này đều được Ngưu Kình luyện chế từ Tử Kim Thạch mà mình đã hấp thụ trước đó.
Ngưu Kình dùng khống vật điều khiển ba con dao làm giải phẫu. Hắn cắt ra một phần nhỏ da thịt ám độc dưới cằm của Phi Yến. Phần gia thịt này nằm sát nửa mặt xinh đẹp bên phải, chỉ rộng khoảng một li và dài từ dưới môi cho đến cằm. Do Ngưu Kình đã khống chế huyết mạch cho nên không có máu rỉ ra. Hắn hút linh khí từ mấy viên Lục Đan trong bụng để tạo thành quả cầu Lục Diệp Sinh Linh chữa trị cho Phi Yến. Phần da thịt trắng đẹp của nàng được Ngưu Kình làm cho sinh trưởng lấp đầy khoảng hở của vết cắt. Chỉ trong thời gian ba mươi cái hô hấp, vết thương của Phi Yến đã lành lặn trắng đẹp mịn màng như nửa gương mặt bên phải của nàng.
Ngưu Kình tiếp tục giải phẫu phần tiếp theo.
Sau nửa canh giờ, Ngưu Kình đã chữa trị xong một phần da thịt xấu xí từ đỉnh trán của Phi Yến đi qua mũi xuống dưới hàm. Phần da xinh đẹp ở bên phải đã lấn sang bên trái khoảng một đốt ngón tay.
Ngưu Kình nhận thấy Lục Đan bị hao tổn linh khí quá nhiều đã nhỏ lại một chút nên hắn ngưng công việc chữa trị lại. Qua nửa canh giờ sau Phi Yến tỉnh dậy. Nàng nhìn thấy nửa gương mặt xấu xí của mình đã trắng đẹp một phần thì vô cùng mừng rỡ.
Phi Yến xúc động nói:
- Trương huynh đệ. Đa tạ ngươi.
Ngưu Kình:
- Ta hiện giờ chỉ có thể chữa đến đây thôi. Chúng ta phải sắp xếp một lúc nào đó đi kiếm Lục Đan về thì mới chữa trị tiếp được.
Một viên Lục Đan là sự kết tinh từ vô số linh khí hấp thụ trong hàng chục năm thậm chí hàng trăm năm tu luyện chăm chỉ của một Kim Đan kỳ yêu thú. So với những viên đan dược trợ khí, tiếp khí thì Lục Đan quí giá hơn gấp trăm gấp nghìn lần. Nếu so sánh với Lục Đan thì chỉ có một số ít thần dược như Thiên Sương Ngưng Đan mới được coi là tương đương giá trị.