Chương 13: Chết vì hoa cúc mất máu.

Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới.

Chương 13: Chết vì hoa cúc mất máu.

Chương 13: Chết vì hoa cúc mất máu.


Thấy đối phương không lên tiếng, có lẽ đang suy nghĩ, đại sư huynh tiếp tục:

"Đạo hữu chắc là mới khai khiếu, đối với tu luyện không hiểu, ta ở đây có một quyển Tu Tiên Đại Lục, giới thiệu tổng quan về tu tiên thế giới, không phải cái gì sách quý nhưng sẽ rất có ích với đạo hữu."

Đại sư huynh phất tay, từ trong nhẫn trữ vật rơi ra một quyển sách bìa xanh lam.

Mạc Thiên Cửu liếc mắt nhìn, có chút động tâm, sách này đánh trúng vào tâm lý của hắn. Hắn đối với thế giới này thật chẳng hiểu bao nhiêu, bọn dân làng kia kiến thức hạn hẹp, cả đời cũng không ra được làng mấy lần, nói toàn là chuyện hư thực, chẳng biết đúng được mấy phần.

Chu Thường biết nhiều hơn một chút nhưng cũng chỉ là phàm nhân, hạch tâm thế giới này ở chỗ tiên nhân.

Sách này… hắn cần.

Mạc Thiên Cửu trong lúc suy tư, phân tâm khiến công kích chậm lại một nhịp, rất nhỏ nhưng với sự nhạy cảm của tu sĩ giả đan, đại sư huynh biết đối phương đã cắn câu, hắn cười thầm trong bụng.

Tên này dù cho là thượng thiên sủng nhi nhưng còn non chút. Hắn trong đầu đã tưởng tượng ra một tên nhóc mười tuổi đang núp chỗ nào đó cố làm ra vẻ trấn tĩnh nhưng thật ra hoang mang nghi ngờ.

Hắn lúc này tư duy nhảy thoát, nghĩ tới tương lai xa vời, nếu như bắt được kẻ này luyện thành thi khôi, vậy thì hắn sẽ có một trợ thủ vô cùng cường đại… khoan đã! nếu hắn chết có khi khí vận tiêu tán, thương thiên bỏ mặc, ai lại chiếu cố một cái xác cơ chứ.

Không được… không thể giết hắn luyện khôi.

Vậy thì… đoạt xá. Nhưng sợ bị phản đoạn xá, nghe nói kẻ được trời chiếu cố thường có linh hồn mạnh mẽ, có ghi chép nói một vị Nguyên Anh lão tổ từng muốn đoạt xá một đứa bé, cướp lấy khí vận không ngờ bị phản đoạn xá, nguyên anh trở thành dinh dưỡng cho linh hồn đứa bé. Lại có người nói thượng thiên sủng nhi thật ra là tu sĩ độ kiếp phi thăng thất bại, chuyển thế luân hồi, nhưng do bọn họ lúc còn sống quá cường đại, linh hồn mang theo lĩnh ngộ tu hành bởi vậy đời sau tu luyện một ngày đi ngàn dặm.

Đoạt xá một cái tu sĩ độ kiếp, hắn còn chưa ngu đến mức đó, dù cho chỉ là kiếp sau.

Nếu không đoạn xá vậy thì nuôi bên cạnh, cướp đoạt cơ duyên. Thượng thiên sủng nhi là người có đại khí vận, đi đường vấp cục đá cũng có thể là thượng phẩm linh thạch.

Hắn trong khoảnh khắc này đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí vẽ lên cả viễn cảnh tương lai phi thăng thành tiên.

Trong mắt phàm nhân bọn hắn chính là tiên nhân nhưng bọn hắn tự biết mình không phải, thành tiên không có đơn giản, phải tu đến Đại Thừa Cảnh sau đó độ kiếp, thành công mới chân chính là tiên nhân.

Quá xa xôi, quá xa xôi… trong lúc đó phải trải qua không biết bao nhiêu gian nan thử thách, nhưng nếu như có đại khí vận bên người vậy thì sẽ bớt đi rất nhiều nguy cơ.

Càng nghĩ hắn càng quyết tâm phải dụ bằng được Mạc Thiên Cửu.

"Tại hạ gọi là Hồng Đồ, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?" hắn cố làm ra vẻ thân thiện.

Đáp lại hắn vẫn là sự im lặng nhưng Hồng Đồ không chút nào nóng nảy, từng bước thân cận.

"Ta tu đạo đã hơn trăm năm, không biết đạo hữu thế nào? mạn phép gọi đạo hữu một tiếng tiểu huynh đệ." hắn lộ ra số tuổi của mình, đối phương chưa bước vào con đường tu luyện cho dù có là thượng thiên sủng nhi thì tuổi đời cũng không thể nào bằng hắn, chỉ có tu luyện mới có thể tăng tuổi thọ. Hắn đây là xác lập phân cấp địa vị.

Lúc này, cây đinh sắt xoáy một cái, máu đỏ rơm rớm chảy xuống. Hồng Đồ a lên một tiếng kêu đau, đây là ý gì?

"Tiểu huynh đệ chậm đã, ngươi đây là ý gì?"

Cây đinh dừng lại.

Hồng Đồ thấy đối phương trầm mặc, tiếp tục thăm dò:

"Tiểu huynh đệ là người ở đây?"

Cây đinh xoáy hai cái, máu lại chảy. Hồng Đồ đau đớn nhưng hắn dường như hiểu được gì đó. Hắn hỏi thử:

"Tiểu huynh đệ là người nơi khác?"

Cây đinh xoáy một cái. Hồng Đồ a một tiếng, đau nhưng ánh mắt sáng ngời, hắn bây giờ đã hiểu: đúng thì xoáy một cái, không đúng thì xoáy hai cái.

Hắn vui mừng vì đã có thể câu thông nhưng mà đau hoa cúc quá, nói chuyện kiểu này… thốn đến tận rốn. Ôi! hoa cúc của ta.

Ta nhịn… ta nhịn… vì tương lai hoành đồ đại nghiệp, vì phi thăng thành tiên, ta nhịn ngươi.

Nghĩ thông, hắn tiếp tục, bắt đầu từ những câu chuyện xa gần, hắn tự nói về bản thân trước để giảm đề phòng của đối phương, tất nhiên đều là bịa, sau đó bóng gió thăm dò thân thế đối phương.

Nửa ngày sau, hắn coi như thành công.

Đối phương là một tên nhóc mười hai tuổi, lúc ra đời trời sinh dị tượng, cầu vồng cửu sắc vắt ngang bầu trời, muôn hoa đua nở, chim hót ríu rít. Bình thường cầu vồng chỉ có bảy sắc, cái này lại là cầu vồng cửu sắc, là điềm báo thánh nhân hàng thế.

Tháng trước gia đình hắn chuyển nhà, giữa đường gặp bọn cướp, tất cả bị giết chỉ còn hắn may mắn trốn thoát, sau đó phiêu bạt tới nơi đây.

Hồng Đồ dò la xong ánh mắt sáng ngời. Tuyệt tuyệt tuyệt… trong lòng hắn nói liền ba chữ tuyệt. Tên nhóc này tứ cố vô thân, chẳng khác nào túi tiền rơi giữa đường, hắn không nhặt liền có lỗi với chính mình.

Hồng Đồ mải mê nói chuyện không để ý rằng cây đinh đã xoáy tới xoáy lui không biết bao nhiêu lần, máu loang lổ thành một vũng lớn dưới chân, Huyết Minh Đằng dần hết dược lực, không có khí huyết bổ sung. Một lúc sau hắn bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu óc, ánh mắt mơ hồ do mất quá nhiều máu.

Khi hắn bắt đầu nhận ra không ổn, đưa tay ngăn lại lớn tiếng nói:

"Dừng lại! nhanh dừng lại!"

Mạc Thiên Cửu cười gằn, đã đến bước này dừng lại sao được. Nãy giờ nghe ngươi lảm nhảm, cho ngươi ăn bánh vẽ cũng là chờ thời khắc này. Hắn tập trung hết tất cả siêu năng điều khiển cây đinh xoay tít, những đồ sắt khác dồn dập công kích.

Hồng Đồ hét lớn, muốn bùng nổ khí huyết nhưng đáng tiếc, máu chảy quá nhiều không còn khí huyết để bùng nổ.

Phốc! cây đinh đi từ hoa cúc xuyên thủng trán, phóng lên cao đâm vào trần động dừng lại.

Hồng Đồ hơi thở thoi thóp, sinh mạng đi về cuối con đường, hình ảnh ký ức lướt qua trong đầu. Hắn không thể nào tin được, dù cho có là trí tưởng tượng tốt nhất cũng không ngờ rằng hắn một cái giả đan tu sĩ chết bởi mất máu hoa cúc.

Đồn ra chỉ sợ sẽ thành chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ.

Hoa cúc mất máu… hức hức… Ta không cam tâm!

Nhưng hắn không cam tâm cũng vô dụng, sự thật chính là như vậy.

Ầm! thân hình đổ sụp, hắn ngã ngửa ra sau, mắt vẫn trợn trắng, chết không siêu thoát.

Phập phập… Mạc Thiên Cửu không yên tâm vẫn dùng dao đâm mấy chục nhát vào ngực Hồng Đồ, thấy không còn phản ứng mới thôi, sau đó hắn từ từ đi ra.

Mạc Thiên Cửu cúi đầu nhìn xuống cái xác, trên người be bét vết thương, trước ngực trái bị khoét nát bét, nếu như vậy còn chưa chết thì hắn thật phục bọn tu tiên.

Đúng lúc này, đột nhiên cái xác trừng mắt, há miệng phun ra huyết tiễn, quá gần, Mạc Thiên Cửu căn bản không kịp phản ứng, không kịp tránh né.

Bụp! huyết tiễn bắn vào ngực. Hắn đạp đạp chân lui lại, trong lòng hoảng hốt.

Hồng Đồ phát ra tiếng cười ghê rợn:

"Ngươi đã trúng huyết chú, Thiên Thi Tông sẽ truy sát ngươi tới chân trời góc biển vì ta báo thù, cả cuộc đời sau này ngươi sẽ phải sống trong sợ hãi, khặc khặc khặc…"

Trút xong lời này, hắn nghẹo đầu, bây giờ mới chịu chết.

Mạc Thiên Cửu kinh sợ, không ngừng sờ sờ khắp người, thấy không thương không tổn, không cảm giác, không lưu dấu vết, cái gọi là huyết chú càng là không thấy đâu. Xì… làm ta sợ hết hồn, thì ra chỉ là dọa, cái đồ cà cuống chết đến đít còn cay!

Để chắc chắn hắn băm vằm cái xác, vẫn nghe thần có tiên thủ đoạn tích huyết trùng sinh, bởi vậy không dám thờ ơ, vừa rồi chính là một lời cảnh báo đanh thép. Nếu phun ra là ám tiễn mà không phải máu vậy thì hắn chết chắc.

Giết xong Hồng Đồ, hắn chú ý tới kẻ còn lại.

Mạc Thiên Cửu tới gần Tư Đồ Uyên Thành, nàng vẫn đang nằm yên bất động. Hắn điều khiển đinh sắt chọc chọc kiểm tra, thậm chí dùng kim châm đâm vào đầu ngón tay. Nên biết đầu ngón tay là một trong những phần cơ thể nhạy cảm nhất, nếu còn sống không thể nào không có phản ứng.

Không phải vô cớ mà đâm vào đầu ngón tay được đánh giá là một trong những nhục hình đáng sợ nhất trong lịch sử nhân loại. Phổ biến vào thời phong kiến, chuyên dùng để tra khảo. Mọi người cho rằng bây giờ không còn?

Sai!

Hắn từng tới Iraq làm một hợp đồng mua bán vũ khí lớn với quân chính phủ nhưng không ngờ giữa đường bị nhóm phiến quân khủng bố tấn công bắt cóc, cướp vũ khí, trong mười ngày hắn đã chịu đủ mọi loại tra tấn, trong đó đâm vào đầu ngón tay là đau đớn nhất. Cũng may là sau đó quân chính phủ tấn công cứu ra hắn.

Lần tra tấn đó khắc sâu vào trong tâm trí, lúc nhớ lại vẫn thấy đau đầu ngón tay, lạnh cả sống lưng.

Bằng cái này thủ đoạn, không tin nàng còn có thể giả vờ. Kết quả nàng thật không có phản ứng. Mạc Thiên Cửu hơi yên tâm. Hắn ngồi xuống bắt đầu xem xét cẩn thận hơn, hai ngón tay đặt lên động mạch cổ.

Nhịp đập hết sức mỏng manh, như có như không, phải rất tỉ mỉ mới nhận ra được, nói chín chết một sống cũng không sai.

Hắn không có cách cứu chữa mà cũng vô tâm cứu chữa, dù sao cũng là người xa lạ, hắn sợ làm ơn mắc oán, bởi vậy tốt nhất để cho nàng chết.

Nàng kiểu gì cũng chết không ngại cho ta xem mặt.

Mạc Thiên Cửu gỡ tấm lụa che mặt của nàng ra, chợt! hắn hai mắt mở to ngây ngốc, đứng hình nửa ngày.

Đẹp! sao trên đời này lại có người đẹp như vậy, hoa hậu ở thế giới của mình chỉ đáng xách dép cho nàng, đây đúng thật là tiên nữ, đẹp không từ nào có thể tả. Dù cho trên mặt nàng có chút lấm lem nhưng vẫn không thể che đi dung nhan tuyệt thế.

Hắn nuốt khan một cái, không kìm lòng được, dù sao hắn cũng là thanh niên trẻ tuổi, huyết khí phương cương làm sao nhịn được tiên nữ trước mặt.

Hắn không tự chủ tay run run từ từ đặt lên hai cái bánh bao, dù qua bao lớp vải vẫn cảm nhận được sự mềm mại, hắn chậm rãi nhào bột nặn bánh.

Đây không phải sàm sỡ, mọi người tuyệt đối đừng hiểu lầm. Đây là sơ cứu xoa bóp tim ngoài lồng ngực.

Đúng! chính là như vậy.

Mà tim nằm ở bên nào ấy nhỉ? trái hay phải. Được rồi, xoa bóp cả hai bên, kiểu gì cũng trúng.

Một mùi hương ve vãn bên mũi, nhẹ nhàng và quyến rũ. Tuyệt không thể tả! hắn cảm thấy mình chính là hoàng tử trong truyện công chúa ngủ trong rừng, mà hoàng tử làm gì để cứu công chúa mọi người biết rồi đấy.

Hắn từ từ cúi đầu chu môi, hai tay vẫn không ngừng xoa bóp tim.

Khi môi hắn gần chạm vào môi nàng thì chợt nghe rắc một tiếng, không hiểu chuyện gì xảy ra. Đột nhiên trong ngực nàng dưới lớp vải có vật gì đó sáng lên, hắn cảm thấy nóng bỏng vội buông tay.

Từ dưới lớp áo bay ra một tấm ngọc bội ngọc lục bảo, ngọc bội đã vỡ đôi, là do vừa rồi hắn bóp bể. Trong lúc vô tình hắn đã kích hoạt ngọc bội chữa thương.

Ngọc bội nâng thân thể nàng từ từ bay lên, nó phát một quầng sáng lục nhạt bao phủ cơ thể, vết thương nhanh chóng được chữa lành, nàng bắt đầu có nhịp thở.

Mạc Thiên Cửu đứng bên cạnh bối rối, không biết phải làm sao, nên ngăn cản hay để mặc vậy.

Ngăn cản, hắn sợ thần tiên thủ đoạn, biết đâu đột nhiên có cái gì bay ra giết mình thì sao. Bài học của Hồng Đồ vẫn còn đó.

Không ngăn cản, nếu nàng tỉnh dậy, thấy mình, hiểu lầm gì đó ra tay với mình, được a… đúng là mình vô lễ với nàng, không có hiểu lầm.

Hắn cười khổ trong lòng. Cảm giác con vịt đã nằm trên đĩa còn vỗ cánh bay đi.

Khi hắn còn đang suy tư thì Tư Đồ Uyên Thành đã chậm rãi mở mắt, tròng mắt đảo một vòng, không cảm nhận nguy hiểm, nàng hạ xuống, mũi chân nhẹ điểm mặt đất.