Chương 9: Hắc thể

Dị Giới Trùm Tài Phiệt

Chương 9: Hắc thể

Chương 9: Hắc thể

Muay Kang vừa xuất hiện, những lời nói điêu của Vanda khi nãy lập tức trở nên vô nghĩa. Thậm chí, Thuật Thành và Muay Kang còn có khả năng hợp tác để tiêu diệt gã, Vanda cau mày suy nghĩ biện pháp.

Trốn.

Tràng cảnh bây giờ tương đối vi diệu, Vanda bốn người thì tựa lưng vào đống rác nhỏ, đối diện không xa là Thuật Thành và băng Rìu Chiến ẩn núp, bây giờ Muay Kang và thủ hạ của gã xuất hiện từ bên hông Vanda, nhất thời tạo ra thế tam giác đối diện nhau. Nếu bây giờ Vanda yên lặng chạy trốn, lấy đống rác che chắn tầm nhìn, may mắn thì có thể thuận lợi trốn thoát.

Vanda muốn giết luôn cả Muay Kang, bất quá nghĩ lại kết quả cuối cùng vẫn như vậy, trước sau cũng phải đối mặt với băng Rìu Chiến và Nắp Cống truy sát. Hơn nữa Muay Kang cũng là con cáo già, từ khi xuất hiện đã nấp người sau những chiếc vỏ xe, ngoài ra còn có hai thằng đệ tay cầm tấm chắn sắt che chở, không có khe hở nào để Vanda giết gã ta, đến mặt gã ta Vanda còn chưa gặp được.

"Đại ca, mau nhìn!" Ah Fei lúc này nhỏ giọng hô.

Gã mập đã được Sở Quân Dao miễn cưỡng băng bó, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, bất quá còn tốt hơn Vanda, gã bây giờ hơi thở gấp gáp, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu. May mắn là thứ đạn từ khẩu súng hơi tự chế của Thuật Thành gây tổn thương không quá sâu, mất máu không nhiều.

Theo hướng Ah Fei chỉ, Vanda ngước mặt nhìn lên những đống rác cao ngất hai bên.

Chẳng biết từ lúc nào đang có rất nhiều kẻ lưu vong tụ tập đến, chúng giống như con nhện đu bám trên những đống rác, yên lặng phong tỏa khu vực xung quanh.

Có vẻ như những kẻ lưu vong đói khát đã đánh hơi được có người chết cho nên chúng đang lần mò tới.

"Bọn chúng muốn làm gì?" Vanda bình tĩnh hỏi.

Ah Fei sợ hãi đáp, "Bọn nó muốn ăn thịt chúng ta, nếu có người chết hoặc kiệt sức thì chúng sẽ bu vào căn xé ngay lập tức."

Vanda bất đắc dĩ cười, tình huống lúc này dường như gã đã trở thành con mồi trong mắt đám người lưu vong rồi.

Ở đầu bên kia, Thuật Thành lớn giọng quát.

"Muay Kang! Mày còn giả vờ đến chừng nào? Tao cảnh báo cho mày biết, nếu tao mà chết tại đây thì cấp trên ở bang Lotus của tao sẽ kiếm mày đòi mạng đấy, khôn hồn thì cút!"

"Gì cơ? Anh Thành đang hù dọa ai vậy?"

Muay Kang bật cười, gã khinh bỉ hừ lạnh, "Anh có cấp trên, chắc tôi thì không?", gã thở dài một hơi, tuổi khổ nói: "Người ta vốn định tới khuyên can rút quân, ai mà ngờ anh còn không hiểu lòng tốt của người ta, còn la mắng."

"Khuyên can?" Thuật Thành nhướng mày, gã bật cười thành tiếng, chửi to: "Con mẹ mày thằng giả tạo! Tới giết tao thì nói thẳng, móc súng ra mà bắn, tao đéo ngán mày."

Dứt lời, gã nháy mắt cho tên thuộc hạ đang nấp bên đống rác kế bên. Gã ta hiểu ý, lập tức giương súng ra nhắm thẳng vào vị trí của Muay Kang đang nấp.

Bang!

Tiếng súng vừa nổ lên, tấm chắn thép trước người Muay Kang liền kêu vang.

Thuật Thành đang cảnh cáo, gã cũng có súng.

Muay Kang nổi đóa, gã hét to: "Chó Thành, mày đúng là bỉ ổi, bang Bạch Xà bây giờ loạn thành một bầy. Tao có ý tới đây hợp tác với mày để nuốt nó, ai ngờ mày không biết điều như vậy. Còn muốn chơi bà?"

"Hợp tác cái rắm! Mày đã mua súng của thằng Vanda, bây giờ muốn qua đây thanh toán tao đúng không?" Thuật Thành tức giận mắng.

"Vanda?" Muay Kang nheo mắt, gã lập tức hiểu ra vấn đề, nói: "Bà đây không biết Vanda là thằng nào, mày bị nó gạt rồi."

"Không biết?" Thuật Thành khinh thường, gã hô, "Mày không biết nó, vậy tao đang vây giết nó mới đến đây ngăn cản là có ý gì?"

"Mày không phải đang giao chiến với bang Bạch Xà sao?" Muay Kang cả kinh hỏi, gã bổ sung, "Tao tưởng mày đang chặn đánh bang Bạch Xà cho nên tức tốc mang đàn em đuổi theo, hợp tác với mày giết tụi nó đấy."

"..."

Muay Kang nói ra lời này, Thuật Thành liền im lặng.

Sau một hồi, cả hai kinh hô: "Bị gạt rồi!"

Dứt lời, toàn bộ đàn em của băng Nắp Cống đồng loạt chỉa súng về phía đống rác của Vanda. Thuật Thành ở một bên thì cười gằn lên đắc ý, gã lớn giọng trêu tức:

"Mày giỏi lắm Vanda, bây giờ mày còn lời gì để bốc phét nữa không? Má! Giỏi lắm. Tao bị mày dắt mũi như trâu! Mày chết mẹ mày được rồi!"

"Vanda!"

"Vanda?"

Thuật Thành cau mày hô hào, từ đầu đến cuối gã không dám ló mặt ra nhìn. Nói thật gã sợ, sợ chỉ vừa lộ ra một chút liền bị bắn vỡ sọ.

Đằng kia, Muay Kang nhìn chằm chằm vào đống rác của Vanda, gã cẩn thận hỏi Thuật Thành, "Mày nói thằng này bán súng? Chẳng lẽ nó cướp tài nguyên trên tàu?"

"Ừ, nó còn có khả năng bắn bách phát bách trúng, coi chừng cái đầu của mày."

Thuật Thành đáp lời.

Phát hiện tình huống có chút bất thường, Thuật Thành và Muay Kang mang theo mấy thằng đệ cầm chắc tấm chắn chậm rãi bao vây đống rác trước mặt.

Thuật Thành lạnh giọng nói: "Mày tốt nhất đầu hàng đi Vanda, giao toàn bộ tài nguyên mày đang giữ ra. Tụi tao sẽ tha chết cho mày."

Bất quá, ngay khi nhìn thấy sau lưng đống rác không còn người nào, Thuật Thành trừng to mắt, tức điên mắng: "Mẹ kiếp, nó chạy rồi!"

"Chạy đi đâu được?" Muay Kang một bên nhếch môi khinh miệt, gã liếc mắt nhìn lên trên.

Theo hướng gã nhìn, phía trên các đống rác cao lớn có vô số kẻ lưu vong đang đuổi theo một hướng.

Chúng chính là những con kền kền săn mồi ở khu vực Tồi tàn, chỉ cần trên người có máu thì bọn chúng sẽ theo đuổi sát sao.

Thấy vậy, Thuật Thành điên cuồng cười, "Nhặt lại những khẩu súng, đuổi theo!"

Băng Rìu Chiến và băng Nắp Cống lập tức bức tốc đuổi theo chân những gã lưu vong. Khi bọn chúng vừa kéo đi hết, những xác chết nằm lại liền bị hàng trăm kẻ lưu vong trực chờ từ sớm lao vào cấu xé, chúng manh động như thể sợ bị kẻ khác dành mất phần thịt của mình.

Những cái xác người trong nháy mắt bị xé thành hàng chục mảnh, phần đầu bị móc hết não và mắt ăn gọn rồi ném qua một bên, máu tươi tràn ra sàn cũng bị đám lưu vong tham lam uống lấy uống để. Từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy tràng cảnh lúc nhúc kẻ ốm trơ xương đang trèo lên đầu nhau, bu vào một chỗ để tranh dành một miếng thịt người.

Vù!

Vanda nhảy qua đầu một chiếc tủ lạnh, sau đó sử dụng Gia Tốc chạy nhanh về phía trước, Lil Yang, Ah Fei và Sở Quân Dao bắt kịp tốc độ của gã, đuổi sát sau lưng.

Vanda vẫn chú ý tới Sở Quân Dao, phải công nhận thân thủ của cô ta rất uyển chuyển linh hoạt, dưới chân có một cổ ánh sáng xanh lam bắt mắt, từ đó mà cô ta chạy nhảy tung tăng giữa những đống rác mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

"Có đường thoát không?" Vanda vừa chạy vừa hỏi.

"Chạy hướng bên phải đi, khu vực Tồi tàn không có địa điểm cụ thể, chỉ cần tìm được hang hốc phức tạp là trốn được." Sở Quân Dao vội vàng đáp lời.

"Đại ca, em sắp mệt chết rồi." Ah Fei một bên lè lưỡi than thở.

"Cố lên chút." Vanda thúc dục, sau đó dẫn đầu rẽ hướng.

Lúc Vanda đang tung người nhảy lên cao, một tiếng xé gió truyền tới, gã nắm lấy cây súng chắn trước ngực.

Beng!

Tia lửa bắn ra, Vanda thuận thế nghiêng người, nương theo quán tính đẩy mũi phóng lợn bay chệch hướng khác.

Lúc Vanda vững vàng đáp xuống đất, gã điềm tĩnh nhìn về phía trước.

Đứng cách đó không xa là gã người nhiễu sóng của băng Bạch Xà, gã ta có ánh mắt biết khinh bỉ người khác, gã đối với Vanda đá lông nheo, gật đầu chào.

"Một chiêu dùng hai lần với tao hơi khó đấy."

Vanda nhếch môi, trong lòng than thở.

Khó rồi.

Đường lui đã bị băng Bạch Xà chặn đứng, ở phía sau bang Rìu Chiến và Nắp Cống chẳng mấy chốc đuổi tới.

"Đậu xanh lại là băng Bạch Xà, mấy con rắn này dai vậy?!" Ah Fei tức giận thở phì phò.

Chỉ thấy gã người nhiễu sóng thong dong lên tiếng.

"Chào những con kiến cỏ, xin hân hạnh giới thiệu với bọn mày, tao là Osborne Otis, người lãnh đạo mới của băng Bạch Xà, đến đây để lấy cái đầu bọn mày tế Hạo ca."

"Người lãnh đạo mới?" Vanda bất ngờ.

Thật sự khó mà tin được mấy băng đảng ở khu vực Tồi tàn này lại có cơ chế khăng khít như vậy, kẻ cầm đầu vừa chết thì có người lập tức lên thay.

"Hóa ra ngay từ đầu tao đã tính sai." Vanda lắc đầu than vãn.

Gã đã khinh thường lực nhất quán của các thế lực bản địa ở đây, bởi gã nghĩ rằng chỉ cần giết kẻ cầm đầu thì cái bang hội sẽ theo đó tan rã, hoặc ít nhất nội bộ lục đục với nhau, không có dư thừa hơi sức để đối phó gã.

Chính vì tính toán sai lầm một bước này, cho nên mới dẫn đến tình cảnh bị bao vây như bây giờ.

Vanda nói nhỏ với đám người Ah Fei, "Một lát nữa tao sẽ câu giờ cho bọn mày. Lúc đó đừng lo cho anh, chạy được bao xa thì chạy."

"Cái gì?"

"Không."

Lil Yang và Ah Fei giật mình kinh hô, Sở Quân Dao thì cau mày.

Không để cho bọn hắn nói hết, Vanda phất tay ra hiệu im lặng, gã hành sự xưa nay không nói hai lời. Vanda bật cười, gã lớn giọng:

"Osborne đúng không? Làm một chuyến giao dịch được chứ?"

"Mày lấy tư cách gì để giao dịch với tao?" Osborne mỉm cười.

"Tao đã giấu toàn bộ vật tư đi rồi, mày muốn biết chỗ mà đúng không?" Vanda bình tĩnh hỏi lại.

Đáng tiếc, ngoài dự liệu của gã, Osborne chỉ lạnh lùng nhếch môi, đơn giản đáp lại một câu: "Tao đéo cần. Cái tao cần là diễn đúng vai mà thôi."

Diễn? Vanda nhướng mày khó hiểu.

Cùng lúc đó, Thuật Thành và Muay Kang từ phía sau đã đuổi tới, tất nhiên chúng vẫn đứng sau những tấm chắn thép không dám lộ ra nửa tất thịt. Thuật Thành há miệng cười to điên cuồng: "Ranh con Vanda mày chạy đi đâu!", Muay Kang ở một bên thì nheo mắt nhìn Osborne, gã đưa tay ngăn cản Thuật Thành lao lên, Muay Kang hướng Osborne nghi hoặc hỏi.

"Mày là đại ca mới của băng Bạch Xà?"

"Là tao." Osborne thản nhiên trả lời, "Thế nào? Muốn dành tài nguyên với tụi tao?"

"Ồ? Hi hi, cá tính đấy." Muay Kang nheo mắt cười thâm độc. Thuật Thành ngẩng đầu cười lớn, gã như nhìn tên ngốc đối với Osborne nói, "Đúng là ngựa con háo đá. Để hai thằng già này dạy cho mày biết, đất có chỗ bồi chỗ lở, ngựa có con dở con hay,​ không phải ai cũng yếu kém như thằng Hạo ca nhà mày, chơi nó!"

Thuật Thành vừa dứt lời, hai băng Rìu Chiến và Nắp Cống đồng loạt xông lên, thằng nào cầm súng tự chế thì lên đạn nhắm thẳng đám người Vanda và Osborne.

"Thiển cận." Osborne cười lạnh khinh thường, bàn tay gã đột nhiên hóa thành từng đợt nhiễu sóng.

"Chậm đã!" Vanda quát to.

Đoàng!

Còn 5 viên!

Vanda bắn chỉ thiên, tiếng súng đinh tai lập tức dọa sợ thế công của băng Thuật Thành, Osborne cũng chậm tay lại xem gã muốn nói gì. Vanda thở ra một hơi, gã nói với Thuật Thành, "Chẳng phải mày muốn tài nguyên và súng sao? Thả ba người này đi, tao ở lại giao ra cho mày."

"Câm! Bố mày không có ngu để mày gạt nữa, trước cứ bắt bọn mày rồi đập chừng nào mày khai ra thì thôi." Thuật Thành quát ầm lên thẳng thừng, gã hô, "Toàn bộ xông lên bắt nó, thằng nào bắt được nó tao cho lên làm phó băng chủ."

Osborne bật cười khinh thường, bất quá nụ cười trên miệng gã ngưng đọng, cánh tay nhiễu sóng của hồi nguyên bản, gã lạnh lùng ra lệnh: "Rút lui."

Nói rồi cũng không đợi đám đàn em hiểu ra vấn đề, gã ta liền xoay người chạy đi thật nhanh tốc độ so với Sở Quân Dao còn nhanh hơn không ít.

Đám đàn em của Thuật Thành nghe gã nói liền hưng phấn hú hét, chúng xách mã tấu lao lên, toàn bộ nhắm vào Vanda đám người.

"Tao cầm chân bọn nó, tụi mày cút."

Đường cùng, Vanda hai mắt lạnh lẽo ra lệnh. Bất quá, Ah Fei và Lil Yang lại vờ như điếc, gã mập cười hì hì nói: "Chạy làm khỉ gì, trước sau cũng chết, chết chung vui hơn."

Lil Yang lạnh lùng gật đầu.

Vanda bật cười lắc đầu.

"Mấy người điên, tôi chạy trước." Sở Quân Dao biểu môi, vừa nói, xong dưới chân cô bùng lên một cổ năng lượng xanh sắc.

"Đi đi, bọn tôi cầm chân." Vanda gật đầu.

Đối diện với thế công vũ bão của băng Thuật Thành, Vanda bước lên phía trước đương đầu, hai tay hai súng. Gã tinh ý nhìn thấy Osborne đột nhiên rút lui, chắc có lẽ thằng ranh này chỉ mạnh miệng, đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Băng Rìu Chiến và Nắp Cống liên thủ có hơn 300 người ở đây, gã ở lại thì chỉ có thể chôn cùng với Vanda.

Nhưng có thật Vanda sẽ chết dễ dàng như vậy sao?

Trong một khoảnh khắc, Vanda nở một nụ cười hưng phấn, hai mắt tàn nhẫn.

Đột nhiên, một cảm giác lạnh gáy kịch liệt truyền tới, Vanda đứng sựng lại. Chỉ thấy một bóng đen từ dưới bóng ảnh của Vanda bay vụt ra ngoài, dừng lại trên đầu gã.

Bóng đen này vừa xuất hiện liền bung hai cánh ra, nó rít gào bằng thứ thanh âm chói tai.

ÉCCCC!

Toàn trường yên tĩnh, không ai dám cử động. Thuật Thành và Muay Kang khi nhìn thấy thân ảnh bóng đen thì mồ hôi lạnh chảy ròng, miệng há hốc. Sở Quân Dao thì mở to mắt nhìn thật kỹ Vanda, chẳng lẽ là kẻ này triệu hồi nó đến?

Vanda giữ nguyên động tác, gã khẽ liếc mắt nhìn bóng đen trên đầu mình. Nó là một con dơi khổng lồ có chiếc đuôi của cá đuôi, tổng thể cao 2m, sải cánh dài 3m, đặc biệt đáng nói là quả đầu hung tợn với chiếc mồm đầy nanh của nó, một khí tức áp bách nặng nề đang phát ra từ trên thân con quái vật này, nó khiến Vanda hít thở cũng khó khăn.

Cách biệt quá lớn!

ÉCCCC!

Con quái vật tiếp tục gào thét, nó dõi đôi mắt đỏ rực nhìn toàn trường. Trong tầm nhìn đỏ thẩm của nó, một thành viên của băng Rìu Chiến cử động nhẹ, nó liền rít gào lên rồi bay như chớp đến gặm lấy đầu đối phương, hai chân của nó xé toạc thân xác kẻ đó ra thành hai mảnh.

Tràng cảnh này vừa diễn ra, toàn trường vỡ tổ.

"Hắc thể! Hắc thể cấp cao! Chạy đi!" Có người hét vang.

"Aaaa!"

"Con mẹ nó tại sao lại có hắn thể xuất hiện ở trong Nam Vực?"

Lập tức, đại loạn diễn ra, đám người băng Thuật Thành điên cuồng chạy trốn, những kẻ lưu vong đang trèo trên đống rác cao cũng kinh hoảng nối đuôi nhau chạy chối chết.

Hắc thể dơi đen bay lượn khắp nơi, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh, mỗi lần nó quét ngang là một dảy người bị phanh thây. Tiếng la hét và máu tươi nhanh chóng bao phủ khu vực này, không một ai dám chống lại, toàn bộ đều cắm đầu chạy trốn.

"Chuyện gì xảy ra? Vì sao có hắc thể ở đây?" Thuật Thanh cả kinh hỏi. Gã và Muay Kang vừa thấy hắc thể giết người liền dẫn đầu chạy trước, từ ở nơi xa nhìn lại còn có thể thấy hắc thể đang bay loạn đằng sau, Thuật Thành triệt để sợ, cái gì tài nguyên, Vanda gã đều quên mất, chỉ sợ chạy chậm một chút liền bị hắc thể đuổi kịp xé xác.

"Mày không thấy nó xuất hiện từ đâu sao?!" Muay Kang đổ mồ hôi lạnh, thâm ý hỏi, gã gia tăng cước bộ chạy đi, hơn nữa còn đảo hưởng cách xa Thuật Thành.

Thuật Thành nào có quan tâm, gã chỉ chăm chăm phía trước mà chạy. Bất ngờ một bóng đen từ trong bóng tối lao ra, sút thẳng vào mặt gã, Thuật Thành chỉ cảm thấy đau điếng rồi lăn lộn mấy vòng dưới đất.

"Con mẹ nó, thằng nào cắn lén tao?!"

Thuật Thành tức điên lên chửi mắng, khi hắn ngẩng đầu lên nhìn, cơ mặt hắn liền đông cứng. Chỉ thấy một họng súng đen ngòm đang hướng vào đầu hắn ta, đằng sau đó là nụ cười lạnh căm của Vanda, đó là gương mặt của kẻ điên, miệng thì cười hưng phấn, hai mắt thì tàn nhẫn hơn cả thú hoang!