Chương 154: Đã đến lúc biểu diễn rồi
Cứ như vậy, Long liền nhàm chán vượt qua 100 trận đấu. Với tỷ lệ thắng 100%, hắn liền trở thành ngôi sao sáng chói nhất trong cuộc thi ngày hôm nay
" Trận đấu tiếp theo: Học sinh lớp 10A: Nguyễn Tuấn Long vs Học sinh lớp 10A: Bùi Lan Lan"
Âm thanh trọng tài vang lên khiến người nghe giật mình vô cùng. Không chỉ bọn họ, mà đến cả Long cũng kinh ngạc. Ánh mang nhìn về phía cô gái đang từ trong đám người đi lên võ đài, lập tức trong mắt lóe lên một sự chăm chú và nghiêm túc
Cô gái này không phải ai khác chính là Bùi Lan Lan. Như là cảm nhận được ánh mắt của Long, Lan ngừng bước chân nhìn về phía hắn, trong mắt lóe lên một tia mừng rỡ nhưng rất nhanh bị sự lạnh lùng thay thế. Cô quay đầu, không thèm nhìn hắn bước vội lên võ đài
Thấy thế, Long không khỏi nhíu mày. Nhìn Lan hiện tại, hắn phát hiện cô thay đổi rất nhiều, thay đổi đến hắn không thể không hỏi: Đó thật sự là Bùi Lan Lan mà mình biết
"Trong một tuần từ Luyện Tinh Cảnh cấp 10 đạt tới cấp 15!?. Không những thế tính cách, khí chất còn thay đổi!?.Thật sự kì lạ ah.
Uyển Như, em có biết Lan xảy ra chuyện gì không?" Long khẽ nói một câu, sau đó quay sang Uyển Như hỏi cô
" Em không biết. Từ khi chị Lạc Tuyết về nhà thì cậu ấy cũng biến mất luôn. Nghe nói là cậu ấy tới Bắc Cực tu luyện ah" Uyển Như khẽ ngẩng đầu, một ngón tay để lên cằm mang theo vẻ nhớ lại, sau đó nhún vai bất đắc dĩ nói
" Vậy à! Thôi kệ. Cứ đánh thắng rồi nói sau"
Long lắc đầu, vứt vấn đề này sang một bên. Sau đó, trong tiếng hô hào của mọi người, hắn bước lên võ đài
*****************
" Uyển Như! Lại đây"
Một tiếng gọi từ trên tầng vang lên khiến Uyển Như không khỏi ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh. Lập tức, hai mắt cô sáng ngời dơ tay lên hô lớn:
" Chị Huyền"
Sau đó, cô lập tức lôi kéo Lạc Tuyết chạy lên tầng hai. Để mặc ba người Lý Thường Kiệt bơ vơ giữa dòng người xem
Trên tầng hai, chật ních người xem. Tuy vậy, có một khoảng trống lớn mà không một ai dám đứng gần. Tại nơi đó, Lam Tiểu Huyền đứng bên cạnh một thiếu nữ 18 tuổi với dung mạo tuyệt sắc.
Khuôn mặt trái xoan đẹp như tranh vẽ, đôi mắt to tròn với con ngươi màu hồng tím lấp lánh.
Thân hình dong dỏng cao, eo nhỏ, mông thon, bộ ngực phát dục tương đối. Tuy rằng không được như Lạc Tuyết thế nhưng phối hợp thân hình của cô thì lại tuyệt phối.
" Chị Hân, chị cũng tới à?"
Nhìn cô gái bên cạnh Vương Hân, Uyển Như hai mắt mở lớn, bộ dạng vui vẻ cực kì. Cô đi tới ôm lấy tay Vương Hân cười hì hì
" Ừm. Là Huyền mang chị đến đây xem đám đàn em lớp dưới thi đấu. Nhưng mà thật sự là chán ngắt ah. Hoàn toàn không có kẻ nào nổi bật" Vương Hân nở nụ cười ôn hòa, xoa đầu Uyển Như đáp, trong giọng nói tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn
" Chán ngắt? Không biết ai chăm chú theo dõi Phong Thần thi đấu nhỉ"
Lam Tiểu Huyền cười híp mắt, không khỏi trêu chọc cô bạn mình. 100 trận đấu của Long cũng chính là 100 lần cô thấy Vương Hân dùng ánh mắt nghiêm túc dõi theo, không có vẻ buồn chán như xem người khác thi đấu. Điều này khiến Lam Tiểu Huyền không khỏi dùng ánh mắt khác thường nhìn cô bạn mình
Đối với âm thanh châm trọc của cô bạn thân cùng ánh mắt kì lạ của Uyển Như và Lạc Tuyết. Vương Hân không chút nào xấu hổ, ánh mắt mang theo sự hứng thú nhìn xuống võ đài cười nhẹ:
" Thì sao? Dù sao Phong Thần thực lực rất thần bí ah. Đến giờ mình cũng không nhìn thấu được cậu ta. Không hiếu kì mới là lạ"
Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía Lạc Tuyết, nhìn qua cô một lượt, sau đó tán thưởng:
" Có thể đứng thứ năm trong Học Viện Thập Đại Mỹ Nhân, quả thật là xinh đẹp. Từ dung mạo tới khí chất, rất ít người có thể như em, chỉ tiếc là tuổi em còn nhỏ nếu không chắc vị trí thứ nhất chị phải nhường cho em đó. Phong Thần thật sự có phúc ah"
Lời nói hoàn toàn không phải muốn tạo ấn tượng tốt với Lạc Tuyết mà là sự thật. Dung mạo Lạc Tuyết không thua kém Vương Hân, thậm chí là có phần xinh đẹp hơn. Thân hình của Lạc Tuyết dù không tuyệt phối như Vương Hân nhưng lại thắng cô ở vòng một - thứ hấp dẫn đàn ông nhất. Còn khí chất, Vương Hân tự nhân không bằng. Nếu có điều gì hơn, thì Vương Hân cũng chỉ hơn cô ở sự thành thục mà thôi
Về phía Lạc Tuyết. Được hội trưởng Hội Học Sinh - thần tượng của nữ sinh trong trường khen ngợi. Cô không khỏi cao hứng cùng xấu hổ, khuôn mặt khẽ đỏ lên, nói không nên lời, hai tay vân vê góc áo, bộ dạng thẹn thùng
Thấy Vương Hân ca ngợi Lạc Tuyết, Uyển Như cũng không yếu thế. Cô cầm lấy tay Vương Hân không ngừng đung đưa hô hào:
" Vậy còn em… còn em thì sao?"
" Em á. Vẫn còn non và xanh lắm! Học lớp mười rồi mà tính tình vẫn như đứa con nít vậy?"
Vương Hân hai tay đặt lên má Uyển Như không ngừng xoa nắn, khiến khuôn mặt cô bị biến dạng, cười âm hiểm. Nhìn Vương Hân bây giờ, không ai có thể tưởng tượng đây chính là Bạo Lực Nữ, hội trưởng Hội Học Sinh của học viện
" Bỏ em ra, không được xoa má em" Uyển Như quệt mồm, bĩu môi bất mãn về hành động " tra tấn" của Vương Hân
" Được rồi. Mọi người đừng đùa nữa, trận đấu sắp bắt đầu rồi kìa"
Lúc này, âm thanh của Lam Tiểu Huyền vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người. Lập tức, bốn cô gái đi tới lan can, ánh mắt nhìn xuống dưới võ đài
******************
" Yo. Lan, lâu rồi không gặp. Đến, chúng ta trao cho nhau một cái ôm trào đón chứ"
Trên võ đài, Long dơ tay lên, thái độ ngả ngớn, dơ hay tai ra, bộ dạng giống như muốn ôm Lan vào lòng vậy
Chỉ là khác với sự mong đợi của hắn, Lan nhẹ nhàng né tránh khỏi pha ôm ấp thần thánh của đối phương. Khuôn mặt vẫn lạnh như băng, không một chút thay đổi.,nhàn nhạt lên tiếng:
" Chào cậu! Rất vui khi thấy cậu trở lại"
Không một nụ cười, không một ánh mắt vui vẻ khi thấy bạn mình trở lại. Lạnh! Lạnh đến nỗi bất kì ai nhìn vào đều sẽ không nghĩ Lan là một cô gái mà đều sẽ nghĩ cô là một bức tượng băng
Thấy thế, Long nụ cười cứng lại. Lông mày nhíu thật sâu, khuôn mặt trầm xuống nhìn Lan:
" Lan, nói cho mình biết. Trong một tuần qua cậu đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, Long đã biết sự thay đổi lớn nhất của Lan là gì rồi: Chính là tính cách.
Nếu như ngày xưa sự lạnh lùng của Lan là do cô không giỏi tiếp xúc cùng với việc cô coi việc tu luyện làm đầu thì hiện tại, Lan mang cho người ta cảm giác giống như một khối băng vậy. Lạnh không chỉ vẻ ngoài, khí chất mà còn cả tâm tình nữa.
Cảm nhận được sự lo lắng cùng quan tâm của Long. Lan hai mắt mang theo một vẻ né tránh. Cô cắn răng, cố gắng giữ được sự lạnh lùng của mình, âm thanh không có một tia cảm tình:
" Không có gì xảy ra cả? Được rồi, thời gian không còn sớm nữa. Chúng ta nên bắt đầu cuộc chiến của mình thôi"
Nói tới đây, ánh mắt cô tràn đầy chiến ý nhìn Long. Được đánh với Long một trận chính là mong muốn của cô. Đặc biệt là kể từ khi đạt được nó càng khiến cô muốn cùng Long so tài cao thấp
Về phía Long, mặc dù Lan che dấu rất kĩ, nhưng với dị năng: Đo Đạ Cảm Xúc, hắn còn thể nhìn ra Lan đang né tránh hắn, giống như cô đang che dấu cái gì đó
Biết Lan sẽ không bao giờ nói cho mình biết, ít nhất là thời điểm này. Long cũng biết ý không hỏi nữa, khẽ gật đầu
Sau đó, hắn nhắm mắt lại, quát khẽ:
" Đến với ta nào: Diệt Thần Kiếm"
Lập tức, hư không rung động mãnh liệt, sau đó một thanh kiếm cổ xưa phá không mà từ trên bầu trời bắn mạnh xuống đất, cắm thẳng trên sàn võ đài.
Đây là một thanh trường kiếm với lưỡi kiếm dài hơn 70cm. Trên lưỡi kiếm là hình một con rồng màu đỏ uốn lượng cực kì tinh xảo được cắm vào một cái miệng rồng giống như đầu rồng đang ngậm lấy lưỡi kiếm vậy
Đầu rồng là đầu của một con rồng phương đông, giữa đầu rồng là một viên ngọc lục bích bóng bảy. Hai bên tai rồng là hai chiếc cánh dơi được gập xuống.
Chuôi kiếm dài khoảng gần 10c được trạm khắc giống như thân của một con rồng với vảy rồng làm bằng hoàng kim, cuối chuôi kiếm có gắn một viên kim cương màu trắng cực kì tinh khiết.
Rút lên thanh kiếm, Long chỉ về phía Lan:
" Đến đây nào Lan. Cho mình xem sức mạnh của cậu. Từ hôm chúng ta đánh nhau tới nay đã hơn hai tháng, mình rất biết cậu đã mạnh lên bao nhiêu? "
" Tin tưởng sẽ không làm cậu thất vọng" Trong lúc vô tình, Lan khẽ nở một nụ cười, thế nhưng lập tức thu lại, lạnh nhạt. Sau đó cô dơ tay chỉ về phía Long, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, Lan quát lên:
" Băng Độn: Ưng Băng Phá Thiên"
- Quác
Lập tức, từ phía sau lưng Lan, mấy trăm cái linh trận màu trắng xuất hiện, từ bên trong mỗi cái linh trận, một con băng ưng khổng lồ ngẩng đầu kêu lên một tiếng líu lo, sau đó dùng tốc độ siêu thanh bay về phía Long. Trên đường nhưng con ưng băng đi qua, nhiệt độ hạ thấp mấy chục độ
" Linh kĩ thuấn phát? Đùa ta đấy à"
Nhìn mấy trăm con ưng băng lao về chỗ mình, Long không khỏi chửi thề một tiếng. Hắn hoàn toàn giật mình bởi cách mà Lan ra kĩ năng
Tất nhiên cũng chỉ là một giây chấn kinh mà thôi. Rất nhanh thì hắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thân hình quỷ mị né tránh mấy trăm con ưng băng tấn công
Tuy vậy, một chiêu này của Lan há chỉ đơn giản như vậy. Chỉ thấy ngay khi mấy trăm băng ưng đã bay ra khỏi linh trận, thì lại một đàn mấy trăm con khác từ trong linh trận bay ra, không những thế tốc độ, độ lạnh giá của đàn ưng băng này cũng cao hơn đàn ưng băng trước đó
Thấy thế, Long khuôn mặt không khỏi trầm xuống, có vẻ như hắn đã đánh giá thấp Lan rồi. Thật không biết trong một tuần, cô nàng này gặp được kì ngộ gì
- Tường gió
Trong đầu suy nghĩ nhưng tay hắn vẫn không dừng lại, chỉ thấy hắn cầm lên Diệt Thần Kiếm, lập tức thi triển chiêu W của Yasuo
Tường gió xuất hiện chặn lại một bộ phận ưng băng, còn một bộ phận khác thì vượt qua tường gió lao về phía Long
" Mẹ nó! Thật là dai như đỉa mà"
Long lẩm bẩm một tiếng. Hai mắt lóe lên dị sắc.
Chỉ thấy Long dựa vào phong nguyên tố bắn mạnh lên không, sau đó dùng tốc độ cực nhanh cùng với phong nguyên tố tạo thành vô số tàn ảnh ở trên không
- Xoẹt… xoẹt
Vô số tàn ảnh liền bị đàn ưng băng xuyên thủng biến mất, tuy vậy tuyệt nhiên không có thân ảnh của Long trong đó
Đúng lúc này, Lan khuôn mặt biến sắc, cô cảm nhận được một sát khí lạnh giá từ phía sau, vội vàng quay đầu thì không biết lúc nào Long đã xuất hiện bên cạnh mình. Ánh mắt tràn đầy tiếu ý
" Lan, trò chơi kết thúc rồi"
Sau đó một chưởng đánh về phía lưng cô
" Vậy sao! Người nên nói câu này là mình mới đúng"
Bỗng nhiên, âm thanh bình tĩnh, thánh thót vang lên bên tai Long khiến giật mình. Trong lòng thầm kêu một tiếng không xong, vội vàng thu hồi lại quyền
Thế nhưng, ngay khi hắn muốn thu tay lại thì " Lan" ở trước mặt hắn bỗng nhiên vỡ vụn thành vô số mảnh băng. Các mảnh băng bám lấy hắn, bắt đầu đóng băng hắn lại
Mà lúc này, phía sau lưng Long, một khối băng xuất hiện, khối băng từ từ tan vỡ, từ bên trong khối băng, Lan từ từ bước ra ngoài, đôi mắt đẹp nhìn về phía Long mang theo một tia đắc ý
" Trận chiến của chúng ta đến đây kết thúc rồi. Thật không ngờ nó lại kết thúc nhanh như vậy"
" Ồ. Vậy sao? Không thể không nói cậu làm mình rất kinh ngạc đó. Chỉ trong vòng một tuần mà chiến lực tăng vọt như vậy"
Cảm nhận sự lan truyền nhanh chóng của băng nguyên tố, Long không một chút sợ hãi. Trái lại, ánh mắt tán thưởng nhìn Lan.
" Thế nhưng, chỉ bằng vậy muốn thắng mình. Còn xa lắm"
Long cười nhạt một tiếng, sau đó trên người hắn lóe lên hào quang màu xanh. Trong ánh mắt sững sờ của cô, băng nguyên tố đang bao trùm lấy Long liền vỡ vụn. Mà Long, cũng lập tức biến mất
[Thanh Tẩy:
Thời gian hồi chiêu: 300s
Loại bỏ một trạng thái xấu (như choáng, chói, làm chậm, câm lặng,..) khỏi chủ nhân]
Phép Bổ Trợ: Thanh Tẩy chính là phép bổ trợ thứ hai sau " Tốc Biến" mà Long có được. Hôm qua hắn mới đạt được nó, thật không ngờ lại nhanh như vậy sử dụng tới
Dung tốc độ nhanh nhất cách xa Lan, cầm lên Diệt Thần Kiếm, âm thanh cuồng vọng cùng tự tin:
" Cậu đã tấn công. Giờ là đến lượt mình. Đế Phong Kiếm: Vạn Kiếm Chí Tôn"
P/s: Sau mỗi chương đều có nút thanks, mọi người cố gắng ấn thanks sau mỗi chương. Số thanks càng nhiều thì tốc độ ra chương của mình càng nhanh. Cảm ơn mọi người
Tác phẩm cập nhật nhanh và chính xác nhất tại readslove.com