Chương 43: Những người bị đế quốc ruồng bỏ.
"Ba... Mẹ... "
Cảnh tượng không thể tang thương hơn hiện lên trước mắt Huyết Phong. Mẹ của hắn nằm bất động dưới một vũng máu, ba của hắn đang bị một tên lạ mặt mặc giáp đen bóp lấy cổ họng.
Thân hình to lớn của cha Huyết Phong với cơ bắp cuồn cuộn cũng không thể đẩy được bàn tay của kẻ nhỏ hơn ông ta một nửa.
"Con trai... khụ... chạy đi con... aaaaaa "
"Ba... ba... KHÔNG!!!!!!!!!!!!"
Huyết Phong hét lớn lên một tiếng, như một cơn gió hắn lao thẳng về phía tên đang bóp cổ phụ thân mình mà không màn đến lờn cảnh báo của ông.
"Rít..."
Khi Huyết Phong vừa lao đến một tiếng gió rít đến chói tai hướng về hắn.
Vô số các tia gió sắc bén cát xuyên qua da thịt của hắn.
"Xoẹt xoẹt xoẹt..."
Nén đau đớn Huyết Phong vẫn tiếp tục lao lên nhưng được vài bước liền gục ngã xuống đất, cơ thể hắn lúc này cũng be bét máu. Huyết Phong không hề nghĩ rằng chỉ một cơn gió đã có thể đánh gục mình.
Đau đớn làm hắn gần như mất đi ý thức, Huyết Phong cố ngẩng đầu lên thì thấy ba hắn thốc liên tục vào bụng tên kia một cách táo tợn. Nhưng rất tiếc tất cả lại vô dụng, cứ mỗi một đấm của ba Huyết Phong là mỗi một lần ông ta yếu đi dần dần hai tay ông ta không còn sức.
"Ba... Ba ơi... mẹ ơi... huhu …"
Nước mắt Huyết Phong lăn dài xuống gương mặt đầy máu, vị mặn của nước mắt hòa vào vết thương khiến Huyết Phong càng thêm đau đớn. Tất cả sự đau đớn ấy cũng không bằng cảnh tượng trước mắt của hắn, Huyết Phong gần như bất lực không làm được gì. Hắn không hiểu, hắn không biết tại sao những kẻ lạ mặt này lại muốn giết ba mẹ hắn, giết cả những người trong làng của hắn. Bọn họ có làm gì sai đâu?
Đúng lúc này cơ thể mẹ Huyết Phong bỗng nhiên nhúc nhích. Bà ngửa đầu dậy hộc ra một bọng máu, bà biết con mình tới, bà biết con mình bị thương. Dù sức sống của bản thân không còn bao nhiêu nữa nhưng bà vẫn cố, cố bò về phía con mình.
Thấy vậy Huyết Phong cũng cố gắng gượng bò về phía mẹ của hắn.
" Mẹ... mẹ, mẹ... mẹ không sao chứ? "
Cố gắng mãi cuối cùng mẹ Huyết Phong cũng bò được đến chỗ con trai mình, Huyết Phong cố gượng ngồi dậy để đỡ bà nằm lên đùi mình.
Bà khẽ đưa tay lên mặt Huyết Phong lau nhẹ nước mắt của hắn rồi nói với hơi thở yếu ớt:
"Phong, con trai của mẹ... chạy đi con, hãy chạy thật xa đừng quay lại báo thù... con hãy sống, sống thật tốt... còn sư... sư phụ con... hãy về làng đưa hắn ta chạy trốn đi... "
"Sư phụ đã bị bọn chúng giết rồiiiiiiii!!! "
Bỗng nhiên Huyết Phong tức giận hét lớn trong sự bất lực. Hắn không phải tức giận với mẹ mình, hắn tức giận với chính hắn, tức giận khi hắn không thể bảo vệ mọi người trước những kẻ ác ôn kia.
Lúc này nếu để ý kỹ gương mặt của mẹ Huyết Phong bỗng đợm buồn sau đó bà gằn giọng nói:
" Chạy đi con... Bọn chúng là người của Đế Quốc... "
"Đế Quốc thì sao chứ...? Con sẽ sống chết với chúng!!! "
Huyết Phong gục mặt xuống khóc, hắn tức giận hơn là sợ hãi.
Bỗng nhiên Huyết Phong dồn hết sức đứng dậy đẩy mẹ mình ra, hắn đứng lên nhìn chằm chằm vào tên đang bóp cổ ba mình.
Lúc này ba Huyết Phong dường như đã không còn hơi thở nào nữa. Cơ thể mất đi sự sống ấy bị ném xuống như một miếng rác thải.
"Baaaaaaaaaaaaa...."
Huyết Phong hét lớn cả quang cảnh trước mắt hắn như mất đi màu sắc. Hắn bất chấp tất cả đứng dậy lao về phía ba của mình. Nhưng vừa bước được một bước thì cổ áo của hắn như bị ai đó kéo ngược trở lại.
"Vụt..."
Không biết bằng cách nào Huyết Phong bị ném hẳn lên trời bay cao hàng trăm mét trên không.
Nhìn xuống dưới Huyết Phong mới biết là mẹ hắn ném hắn đi. Quanh cơ thể mẹ hắn bỗng nhiên được bao bọc bởi một tầng khí màu đỏ.
"Thập Nhị Huyệt – Tử Vong Môn... Khai!!!!!"
Mẹ Huyết Phong hai ngón tay ấn thẳng vào lồng ngực bên trái hét lớn vang đến tận trời khiến Huyết Phong đang trên không trung cũng nghe thấy được.
"Mẹ... mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ ơi...... aaaaaaaaaaaaaaaa "
Huyết Phong gào thét trong vô vọng, hắn không biết bay, hắn chỉ có thể dãy mình như một con cá trên bầu trời.
Hướng mà mẫu thân Huyết Phong ném hắn đi là phía biên giới của cuối cùng của Đế Quốc. Càng lúc Huyết Phong càng xa hơn, dần dần hắn chẳng biết mình văng đi bao xa nữa.
Hắn lại tiếp tục khóc nhưng lại cố cắn vào môi để không khóc nữa, môi hắn dần rỉ máu, những giọt máu hòa vào nước mắt được gió bay đi tận trời. Hắn bất tỉnh giữa không trung vì không chịu nổi cú sốc ấy.....
"Không ngờ lần này rời khỏi Đế Đô ta lại gặp được hậu nhân cuối cùng của Thống Tướng vĩ đại nhất lịch sử nhỉ? Để ta xem Thập Nhị Huyền Môn Công tầng cuối cùng nó mạnh tới mức nào! "
Tên mặc bộ giáp đen kia nhìn chằm chằm mẹ Huyết Phong mà cười một cách kì quái, hắn cuối cùng cũng biết lý do tại sao Thánh Thượng lại cử hắn và tên kia đến đây rồi. Không ngờ...
Giờ khắc này cơ thể mẹ Huyết Phong cứ như đang bốc cháy lên một tia khí màu đỏ. Đó là máu, hậu nhân cuối cùng của giới võ thuật mà người ta gọi là Võ Năng Giả.
Hai mắt của mẹ Huyết Phong giờ đây chỉ còn lại hai con mắt đỏ rực không có đồng tử, gương mặt của bà gần như biến dạng, lớp da dần dần tróc ra khỏi cơ thể, những vết nứt chảy dài khắp từ huyệt thái dương xuống tới tay và chân.
Sát khí của mẹ Huyết Phong dâng lên ngút trời, nó chuyển hóa thành màu đỏ khiến cho kẻ tiếp xúc chúng phải rùng mình, thậm chí vẻ mặt tươi cười của tên mặc giáp đen kia cũng biến mất thay vào đó là nét mặt ngưng trọng. Mọi việc hình như tiến xa hơn hắn nghĩ.
"Hí hí hí hí..."
Một tiếng ngựa hí vang lên đánh tan trạng thái im lặng vốn kéo dài không lâu kia.
Mẫu thân Huyết Phong bỗng quay người lại thấy một tên nào đó đang cưỡi ngựa nhưng bà biết hắn là ai.
"Kình... " –
Bà biến mất tại chỗ. Khu vực bà vừa đứng tạo ra hẳn một cái vết nứt rộng khủng khiếp khiến cả mặt đất cũng rung chấn như động đất.
Lúc này tên cưỡi ngựa kia chính là tên mà Huyết Phong vừa chạy trốn khỏi hắn.
Hắn vừa tới chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn liền cảm thấy một luồng áp lực đè lên lồng ngực của hắn. Bất giác hắn dùng Ma Thuật của mình tạo một lớp khiên màu đen tròn bao bọc lấy cơ thể.
"Binh..."
Lớp khiên vừa được tạo ra chưa kịp liên kết hết lại với nhau bỗng nhiên vỡ ra, tên cưỡi ngựa văng thẳng ra phía sau một cách mạnh bạo.
"Phong Thuật – Gia tốc!! "
Tên mặc bộ giáp đen thấy thế liền dùng Phong Thuật gia tăng tốc độ lao về phía tên cưỡi ngựa kia đang bị văng đi.
Băng ngang qua người đàn bà kia để cứu gã cưỡi ngựa thì bỗng nhiên hắn cảm thấy không đúng... Bà ta đâu?
Một dòng suy nghĩ vừa hiện trong đầu hắn thì bằng phản xạ tuyệt vời của mình hắn thấy một bàn tay thon dài nhưng chai sạn chụp lấy mặt hắn. Thấy được nhưng không kịp phản ứng.
Bằng một lực lớn hơn cái lực hắn lao về phía tên kia, cả thân hình hắn bị bật ngược lại. Bàn tay thon dài chai sạn ấy ấn cả đầu hắn ngược về đằng sau nhằm đất mà nện:
"Đùng đùng đùng đùng!!!!"
Vô số tiếng va chạm inh tai vang lên, cuồng phong nổi lên khắp trời, đất đá bay tứa tung. Từng cú đấm được hạ xuống một cách cay nghiệt. Đến nỗi những hàng cây xung quanh đó bị thổi bay không còn một mẩu nào kể cả là rễ đi nữa. Theo đó xác của phụ thân Huyết Phong cũng bị cuốn đi mất.
"Xèo xèo..."
Lúc này tay bà đang nắm chặt lấy mặt của tên mặc bộ giáp kia nhưng không biết từ đâu ra một đám hắc khí bốc lên từ lòng bàn tay bà.
Dường như cái hắc khí đó làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng bàn tay của mẹ Huyết Phong dù vậy chuyện đó chẳng khiến bà để tâm, thay vòa đó bà ấy càng dùng sức ấn mạnh đầu tên mặc giáp đen xuống dưới đất.
"Kình kình kình..."
Liên tục, liên tục mặt đất lún xuống rồi nứt ra cứ như vậy cho đến khi vị trí của mẹ Huyết Phong tạo thành một cái hố khổng lồ sâu đến vài chục mét.
Buông gương mặt của tên mặc giáp đen kia ra mẹ Huyết Phong tay nắm lại thành đấm một quyền đấm thẳng xuống lồng ngực của hắn ta, đúng lúc đó hàng chục tầng Ma Thuật bảo hộ hiện lên trước ngực hắn.
Xung quanh bà hiện tại không biết từ khi nào xuất hiện hàng chục Ma Thuật Sư khác nhau đang đứng niệm thần chú bảo hộ cho kẻ mặc bộ giáp đen kia.
Nhưng vô dụng: "Rầm!!! "
Một tiếng động ịnh tai vang lên, đấm vỡ qua hàng chục vòng bảo hộ Ma Thuật nện thẳng vào ngực tên mặc giáp kia.
"Ọc..."
Một ngụm máu phun ra từ miệng hắn, nhưng hắn vẫn không chết thay vào đó hơi thở của hắn thoi thóp sắp đứt.
"Mau mau cản mụ ta lại cứu trợ lấy Trần đại nhân!! "
Một giọng nói gấp gáp của tên cưỡi ngựa vừa nãy bị mẹ Huyết Phong đấm cho bay đi.
Lúc này nhìn kỹ trông hắn thật thảm hại, tóc tai thì bù xù bộ quần áo đẹp như tranh của hắn rách đến dơ bẩn tới mức không nhận ra được. Tuy nhiên hắn lại chẳng quan tâm đến chuyện đó, cái hắn quan tâm là người đàn bà trước mắt này.
Lần đầu tiên trong đời hắn được chứng kiến một sức mạnh huyền thoại, sức mạnh tối cao của Võ Năng Giả "Thập Nhị Huyền Môn Công" một loại võ thuật có từ thời cổ xưa. Đây là một môn võ cấm lưu truyền nằm trong hoàng cung trước cả thời Đế Quốc được hình thành.
Đây là một bộ môn võ chết người chỉ những ai là tướng là hộ vệ trung thành bậc nhất của đấng vua chúa mới được phép học, còn với người thường hầu như chưa ai thấy được hình dáng của môn "Thập Nhị Huyền Môn Công" này ra sao. Cùng thời còn khó thấy huống chi một kẻ đời sau hàng trăm năm như hắn đây còn gặp được.
Mạnh như thế này mà đế quốc không hiểu tại sao lại từ bỏ bọn họ chỉ vì họ không có ma thuật?
Tên cưỡi ngựa này thực chất là một Ma Thuật sư cấp cao của triều đình Đế Quốc nhưng hắn lại không ngờ Thập Nhị Huyền Môn Công lại mạnh đến mức này.
Nhưng hắn cảm thấy hình như tình trạng này không kéo dài được lâu, bằng chứng là người phụ nữ kia đang dần dần thở gấp. Bằng với ma lực của mình hắn cảm nhận được sinh mạng bà ta đang bị rút ngắn một cách đáng sợ.
Nhận thấy vậy hắn liền hô to lên:
"Mọi người, đừng cố tấn công ả ta, chỉ cần kéo dài thời gian một chút ả ta ắt sẽ bại! Hay cùng nhau quan sát thật kỹ để phòng thủ! "
Dứt câu tay hắn làm một cái ấn chú gì đó miệng lẩm bẩm hô:
"Ma Thuật Bóng Tối – Căn Phòng Đen!!"
Không biết từ đâu ra ở ngay chính giữa vị trí mẹ Huyết Phong đang đứng bỗng nhiên có một ma lực màu đen hình khối hình thành, sau một khắc khối hình đó to lên đến vài chục mét bao bọc bà ở bên trong.
"Ư... aaaaaaaaaaaaaaaa... "
Một tiếng hét lớn từ trong hộp đen kia vang lên, đùng một phát một ánh đỏ xoẹt lên trời sau đó như một ảo giác, các tia sáng màu đó ấy lướt qua thấy cả Ma Thuật sư có mặt tại đây.
Khi tia đỏ lướt tới trước mặt tên đại nhân kia bỗng nhiên khựng lại, hình ảnh mẹ Huyết Phong hiện ra với cái miệng đầy máu, da thịt bị nứt toát ra với ánh sáng đỏ dần dần lịm đi thay vào đó là màu đỏ của máu nhuốm đầy mình bà ta.
Tên đại nhân kia giờ khắc này mồ hôi lạnh chảy khắp mình, hắn dường như không đứng vững được nữa bởi vì nắm dấm của ả đàn bà trước mặt còn cách hắn chừng vài tấc.
Thân thể người đàn bà gục xuống, theo đó hắn cũng ngồi gục xuống đất không còn một chút sức nào.
Hắn ngoái đầu lại nhìn xung quanh mình thì chợt nhận ra chẳng còn ai sống sót, tất cả không biết bằng cách nào đều tan xương nát thịt, tay chân văng tứa tung khắp mặt đất rơi vãi ra từng khúc từng khúc một trông thật kinh dị.
" Vĩnh biệt con trai... hãy sống thật tốt... đừng báo thù cho ba mẹ... "
Ý niệm cuối cùng hiện lên trong đầu mẫu thân Huyết Phong, sau thời khắc ấy bà trút hơi thở cuối cùng.....
(Lời tác: Lại đây lại đây ta tập dợt cho đi tán gái này. Thấy ở dưới bên trái có hình ngôi sao không, ngay chữ đề cử đó đó. Bấm vô, chọn đề cử. Có mấy bông hoa, ấn tặng ta một cái là ta có bông. Đấy, tặng ta cho quen đi. Mối tặng cờ rớt đỡ bỡ ngỡ.