Chương 207: Rùa nguyên con ngon hơn rùa nửa con.

Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 207: Rùa nguyên con ngon hơn rùa nửa con.

Chương 207: Rùa nguyên con ngon hơn rùa nửa con.


"Này Huyền Vũ... ngươi đang hợp tác với thứ quái quỷ gì vậy?" – Long Nguyên Đức nằm bẹp xuống đất, nhíu mày nói.

Đối diện với lão, Huyền Vũ cũng nằm chèm bẹp dưới đất.

"Ta tưởng là viện quân của ngươi?" – Huyền Vũ ngạc nhiên nói.

"Thanh Long, Thanh Long đâu? Đừng nói ngươi đến đây một mình mà không có hắn."

Lúc này, Long Nguyên Đức sực nhớ ra, lão cố sức bò dậy nhưng không được. Ma lực trong cơ thể tán đi hết, nếu không phải lão có thân thể trâu bò, thì đã sớm bất tỉnh, thậm chí là trọng thương hoặc mất mạng bởi vì ma lực đột ngột biến mất.

Cứ nhìn Huyền Vũ là thấy, tuy hắn còn tỉnh táo, nhưng thất khiếu đã sớm chảy máu. Rõ ràng hắn cũng bị mất ma lực giống như lão.

"Thanh Long? Tên chết dẫm đó sớm đã rời khỏi đế quốc. Đừng mong hắn quay trở lại đây." – Huyền Vũ tỏ vẻ khinh thường nói.

"Không có Thanh Long, một con rùa như ngươi lại ủ mưu quay về đây phá rối ư?" – Long Nguyên Đức cười ha ha nói.

"Thì sao? Chu Tước và Bạch Hổ đã chết, Tứ Tượng mất hai, ta sống còn ý nghĩa gì. Trước khi chết phải cho các ngươi nếm mùi đau khổ, chỉ vì nội gián mà diệt cả hội chúng ta. Lũ Mạo Hiểm Giả các ngươi mới là lũ độc ác, ta phi, ta nhổ vào cái gọi là chính nghĩa của các ngươi." – Huyền Vũ nhổ ra bãi nước bọt toàn máu, khinh thường Long Nguyên Đức.

"Chính nghĩa cái gì? Chúng ta chưa bao giờ tự nhận là chính nghĩa, ai mướn các ngươi cài nội gián vào trong hiệp hội, mấy con sâu con mọt, sớm muộn cũng bị diệt, muốn sống lâu thì tốt nhất biết tiến biết lùi."

"Nếu hôm nay không thể ngăn cản được ngươi, để cho đám Orc tràn vào. Ta sẽ dẫn tất cả rời khỏi cái dãy núi Lạc Sơn này. Hơi đâu mà ở lại cố thủ với lũ đầu đất các ngươi. Chính nghĩa hay tà ác, chỉ là khái niệm do lũ dốt các ngươi tự đặt ra."

Long Nguyên Đức từ từ đứng dậy nói, lão vừa mới uống được một lọ hồi phục ma lực, nên mới còn sức đứng lên. Nhờ đó lão tiến tới điểm tất cả huyệt vị trên người Huyền Vũ, phong ấn lại các dòng chảy ma lực trong người gã, khiến cho Huyền Vũ không khác gì người thường.

Để mặc Huyền Vũ nằm la liệt, Long Nguyên Đức ngồi thiền, điều chỉnh lại ma lực trong cơ thể. Lão vẫn không hiểu tại sao ma lực lại biến mất đột ngột như thế, mà không chỉ riêng ma lực, tất cả nguyên tố ma thuật trong không gian xung quanh biến mất như thể chúng chưa hề tồn tại.

Con người không thể làm được trò này, vì thế ban nãy Long Nguyên Đức mới hỏi Huyền Vũ đã hợp tác với thứ gì, chứ không phải với ai. Hiện tại lão nghi ngờ thứ đó đang ở quanh đây, không hiểu vì sao vẫn chưa xuất hiện. Bất quá, nếu thứ đó không muốn xuất hiện ngay lập tức, lão phải lợi dụng thời cơ để hồi phục lại ma lực đã biến mất của mình.

Mặc dù nguyên tố ma thuật chỉ biến mất trong thời gian ngắn, nhưng là thứ gì đã gây ra chuyện đó? Cũng may là vài hơi thở sau, nguyên tố được lấp đầy trở lại.

"Cạch!"

Long Nguyên Đức ném thêm một lọ thuốc ma lực xuống, tiếp tục điều chỉnh ma lực trong cơ thể. Lão nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lại luôn để ý động tĩnh xung quanh.

"Ai??!!"

Đột nhiên lão mở toang mắt về một phía và hét lên.

"Lão khọm, hét cái khỉ gì thế?"

Bên cạnh những cái cây bị cháy rụi, Long Nguyên Giáp khập khiễng bước ra với gương mặt cau có.

"Điệt nhi? Phía ngươi sao rồi? Lũ Orc đâu?" – Long Nguyên Đức liền hỏi.

Lão không quan tâm an nguy của Long Nguyên Giáp, bởi lão biết thực lực biến thái của thằng cháu này và cả tính cách của nó. Nếu chỉ có một mình, một khi Long Nguyên Giáp đánh không lại, không tuyệt đối bỏ chạy chứ không bao giờ để cho bản thân bị thiệt.

"Đám Orc giờ ngoan như cún rồi."

Nhắc đến chuyện đó, Long Nguyên Giáp lại thở dài một tiếng. Ban nãy hắn đột nhiên mất sạch ma lực của mình, khỏi cần nghĩ cũng biết là do ai làm. Lão khọm chắc vẫn chưa biết, thế nên Long Nguyên Giáp sẵn tiện nói ra cho lão.

Không gian yên tĩnh chừng vài phút, cặp mắt của Long Nguyên Đức và Huyền Vũ bấy giờ trố ra đến mức sắp rớt ra ngoài.

"Ngươi chắc chắn là Hắc Y Nương Tử?" – Long Nguyên Đức hỏi lại lần nữa, không biết là lần thứ bao nhiêu lão hỏi câu này.

Nghe đến chán, Long Nguyên Giáp chả thèm trả lời. Hắn cúi xuống gõ gõ lên đầu Huyền Vũ, rồi nở nụ cười tà đạo nói:

"Nói cho ngươi thêm một tin vui khác. Chu Tước, bạn của ngươi chết vì đồng đội của Quân ca nhà ta. Ngươi thấy có trùng hợp không?"

"Cái gì??" – Huyền Vũ thốt lên.

Sau đó hắn được Long Nguyên Giáp kể về cái chết tức tưởi của Chu Tước, nghe thế Huyền Vũ chẳng những không đau buồn mà càng cảm thấy vui mừng.

"Ha ha ha, chết đáng lắm. Gậy ông đập lưng ông, cả đời hắn, lúc nào cũng nói ta là con rùa rút đầu. Cuối cùng lại chết bởi một kẻ không tên không tuổi, ha ha ha!!! Sảng khoái, quá sảng khoái." – Huyền Vũ cười khoái chí, hắn cười như chưa bao giờ được cười.

"Nói ra, Hội Huyết Nhẫn của các ngươi bị diệt một phần là nhờ đội Mạo Hiểm Giả Hủ Tiếu..." – Long Nguyên Giáp lại nở nụ cười khốn nạn của mình, hắn tiếp tục kể chuyện liên quan đến Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết.

Vốn thông tin của hai chị em họ Yên được bảo mật tuyệt đối bởi hiệp hội Mạo Hiểm Giả sau vụ của Hội Huyết Nhẫn, ngày hôm nay Long Nguyên Giáp nói ra tất cả ngọn nguồn sự việc cho Huyền Vũ là có mục đích. Hắn không có ý định cho Huyền Vũ sống sót rời khỏi đây.

"Ta hiểu vì sao ngươi lại kể tất cả cho ta, ta không ngờ... chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy. Ha ha, chúng ta thậm chí còn không có ý định đối địch với hiệp hội Mạo Hiểm Giả các ngươi. Nội gián cũng chỉ để lấy thông tin của các ngươi, chim chết vì ăn, thua cũng đáng." – Huyền Vũ cười nhạt nhẽo.

Hắn không còn sức để mà ngạc nhiên nữa, hắn quá mệt rồi. Lần này hắn làm cú chốt là để kéo hiệp hội Mạo Hiểm Giả mất đi một phần sức mạnh là Long Nguyên Đức và Long Nguyên Giáp. Vạn lần không ngờ, kế hoạch bị phá hủy bởi chỉ một người, nếu nói người phá hủy là Hắc Y Nương Tử là không đúng. Bởi không có Ma Tùng Quân thì Hắc Y Nương Tử chẳng bao giờ động tay đến việc này.

Có khi sự xuất hiện của Hắc Y Nương Tử càng làm cho kế hoạch của Huyền Vũ thêm thành công rực rỡ. Ai mà ngờ được, Hắc Y Nương Tử lại có tình cảm với một tên bán hàng rong? Nàng ta còn chẳng phải người, giống như một vị Tà Thần tai ương bằng xương bằng thịt thì đúng hơn.

"Trước khi chết, có thể cho ta gặp hắn được không? Ta muốn nhìn xem, kẻ đã khiến cho ta ra nông nổi này trông như thế nào." – Huyền Vũ cười nhạt nói.

"Được, ta còn tưởng ngươi muốn gặp Hắc Y Nương Tử, nếu gặp Quân ca thì đơn giản."

Long Nguyên Giáp gật đầu, đứng dậy duỗi người rồi ném cho Long Nguyên Đức một lọ thuốc hồi phục ma lực. Lọ này là do hắn xin được từ Ma Tùng Quân, hiệu quả gấp đôi lọ bình thường, lại có thể hồi phục ngay tức khắc....

"Ngươi nấu món này ngon lắm, nấu thêm được nữa không?"

"Thịt cáo ma thú ít lắm, ta chỉ làm được mười mấy dĩa. Để lần sau ta bắt nhiều hơn cho ngươi."

"Nhớ đó, ta cũng sẽ chú ý đến chúng. Dạo này ta đang học cách kìm lực, lần nào cũng đánh chết, không đem gì về được cho ngươi."

"Không sao, ta có thể tự tìm nguyên liệu được."

"Có phiền ngươi quá không? Ngươi đang gặp phiền phức bởi lũ Orc này, ta có thể giúp ngươi. Chúng không phải là con người, thịt của chúng ăn không ngon, ngươi muốn làm gì chúng? Bắt làm nô lệ, hay giết hết?"

"Làm gì, ta chẳng muốn làm gì bọn này cả. Đuổi chúng về là được, mà ngươi lo ăn đi, đồ ăn nguội hết bây giờ."

"Ta vẫn đang ăn, ngươi đừng có hối. Ngươi nấu ăn ngon như thế, phải để ta thưởng thức từ từ."

Cuộc trò chuyện giữa Ma Tùng Quân và Hắc Y Nương Tử diễn ra như ở chốn không người. Một người tính tình cục súc, một sinh linh được cho là tai ương của thế giới lại trò chuyện mùi mẫn tình cảm với nhau. Coi Huyết Phong và cả tộc Orc ở đây như không khí, không đáng nhắc đến.

"Đó thật sự là Hắc Y Nương Tử?" – Huyền Vũ chỉ tay về phía Hắc Y Nương Tử, có chút không tin vào những gì tai mình nghe.

"Thử chọc cái đi." – Long Nguyên Giáp nói.

"Tốt nhất đừng làm ồn khi ta đang ăn." – Ngọc Huyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Huyền Vũ và Long Nguyên Đức nói.

Ánh nhìn của nàng mang theo sức mạnh Hắc Ám khủng bố, như một dòng điện chạy xuyên qua não hai người. Khiến cho cả hai cảm nhận lại được cảm giác giống hệt ban nãy khi mà ma lực của bọn họ tự dưng biến mất.

Lần này không chỉ Huyền Vũ, mà cả Long Nguyên Đức đang tính há miệng nói cũng phải nuốt lại vào trong. Bất quá, với bản tính thích nói nhiều của Long gia, Long Nguyên Đức vẫn thủ thỉ bên tai Long Nguyên Giáp:

"Điệt nhi, sao từ đầu ngươi không nói lão bà của Ma Tùng Quân khủng bố như vậy? Ngươi có phải đang âm mưu làm cho Long gia bị diệt tộc không?"

"Ta đã bảo là ta mới biết, lão khọm chết tiệt này. Đứng đắn một chút đi." – Long Nguyên Giáp trợn mắt lên.

"Huyền Vũ đâu?" – Long Nguyên Đức nhìn sang bên cạnh Long Nguyên Giáp mà thốt lên.

"Đại nhân, đại nhân tại thượng xin hãy rủ lòng thương cứu lấy chú rùa nhỏ ta. Ta cái gì cũng biết làm, núi đao, biển lửa, chỗ nào nguy hiểm cứ đẩy ta xuống trước. Ta chắc chắn sẽ vì ngươi mà đâm đầu, đại nhân, xin hãy độ lượng."

Bằng một cách nào đó, Huyền Vũ xuất hiện ngay dưới chân Ma Tùng Quân, hắn hóa thành một con rùa nhỏ, không ngừng dụi đầu vào chân hắn. Đặc biệt ở chỗ là con rùa đó có thể phát ra âm thanh như tiếng người.

"Tên này có dòng máu của Huyền Vũ, bán Yêu. Nếu là thuần Yêu thì có thể ăn ngon hơn. Ma Tùng Quân, ngươi biết nấu thịt rùa không?"

Ngọc Huyền cầm con rùa nhỏ trên tay, vừa ăn vừa hỏi Ma Tùng Quân.

"Éc?" – Huyền Vũ kêu một tiếng thất thanh.

Tất nhiên Huyền Vũ biết ai là Hắc Y Nương Tử, hắn nghe thế, lập tức đầu rụt vào trong, mai rùa run lên bần bật.