Chương 151: Gấu mẹ, gấu con.
"Rầm!"
Gấu mẹ cố gắng cử động như không thành, nó chỉ nhấc được người nó lên được một tí thì không còn miếng sức nào. Bởi hiện tại nó đang bị hàng ngàn lôi điện chạy xuyên dọc khắp người nó ngăn lại, khiến cho cơ thể nó bị tê liệt. Tuy không nguy hiểm được tính mạng nhưng nó lại chẳng thể cử động được.
Xung quanh nó lúc này được rải đầy ma tinh thạch hệ Lôi trong trạng thái kích hoạt tối đa công suất. Ma Tùng Quân, Huyết Phong và Đại Cathay cuối cùng cũng có thể thở phào được một hơi. Đánh kiểu này quá tiêu hao ma tinh thạch, bình thường chẳng có ai đánh quái phong cách đốt tiền như thế này cả.
Cái phần thưởng nhiệm vụ chắc chắn không thể nào bằng số đá Ma Tùng Quân bỏ ra để làm nhiệm vụ, hắn luôn bị Yên Nhược Đan nhắc nhở về vấn đề này. Ma Tùng Quân cũng đành chịu, nếu không làm vậy thì không thể hoàn thành nhiệm vụ. Vả lại cái nhiệm vụ này là cần thiết để mở cửa hàng ngoại trang. Nếu không Ma Tùng Quân cũng chẳng phí sức như vậy.
"Bắt một con thôi." – Ma Tùng Quân nói.
Hắn nhìn sang ba con gấu con đang ngơ ngác nhìn mẹ, chúng bò về phía mẹ mình, ngơ ngác nhìn lấy mẹ mình đang bị khống chế bởi những ánh sáng như dây leo. Chúng lại gần hơn một chút thì bị điện giật lấy tê cả người, vì thế mà cả ba con phải lùi lại.
Ánh mắt chúng mang theo lo lắng và sợ hãi. Lần đầu trong đời chúng cảm nhận được đau đớn, có lẽ chúng đang tự hỏi mẹ mình phải đau như thế nào trong những ánh sáng chớp tắt kia.
Để ý mới thấy, ba con gấu con này thế mà không cùng một màu. Một con có màu trắng, một con có màu nâu, còn một con thì màu bò sữa giống như gấu trúc vậy. Làm cách nào mà chúng có thể cùng một mẹ được?
Vốn Ma Tùng Quân định tới bắt đại một con thì một cảnh tượng không thể ngờ được diễn ra trước mắt hắt. Cả ba con gấu con đều lao đến ôm chầm lấy mặt của mẹ nó, chúng bất chấp cả lôi điện đang đánh lên người chúng, đến mức bộ lông xinh đẹp của chúng cũng bị đánh cho khét lẹt.
"Không được, phải lôi chúng ra."
Nói rồi Ma Tùng Quân cùng Huyết Phong và Đại Cathay nhảy tới, mỗi người đều ôm một con gấu ra. Nhưng chúng lại vùng vẫy, cắn xé lên tay Ma Tùng Quân khiến cho tay áo cao su bị rách. Con gấu lông bò sữa vùng ra được khỏi tay Ma Tùng Quân, nó khè một tiếng kêu dễ thương, rồi chạy thục mạng về phía mẹ mình.
Tiếp đến nó quay lưng lại về phía mẹ nó, nhe răng ra khè Ma Tùng Quân, nó dang hai tay đứng dậy làm tư thế bảo vệ gấu mẹ phía sau. Cảnh tượng một con gấu nhỏ bé, bảo vệ gấu mẹ khổng lồ khiến cho lòng Ma Tùng Quân nhói lên một cái.
Bằng cách nào đó, hai con gấu mà Đại Cathay và Huyết Phong đang giữ cũng vùng ra được khỏi tay bọn họ để chạy về phía gấu mẹ. Con gấu trắng ôm chặt lấy mẹ mình, con gấu nâu cùng con gấu bò sữa dang tay ra, cùng nhau chắn trước mặt mẹ.
Đó vẫn chưa phải là cảnh tượng Ma Tùng Quân không muốn thấy nhất. Hắn thấy gấu mẹ chảy nước mắt, nhìn chằm chằm bọn hắn với ánh mắt phẫn nộ và bất lực. Bởi gấu con lúc này đang bị sét đánh không ngừng khiến cho cơ thể chúng bị thương trầm trọng, máu bắt đầu chảy ra.
Ma Tùng Quân không thể đem về một cái xác con gấu được, như thế hắn tốn công tốn sức đánh con mẹ để giành con con làm gì? Nhưng mà... hắn không ra tay giết gấu mẹ được. Bởi hắn không muốn tiệt luôn đường sống của hai con gấu con chưa dứt sữa mẹ kia.
Vì quá đau đớn, gấu con không thể đứng thẳng được nữa, chúng bắt đầu khom người xuống, đứng bằng bốn chân. Nhưng vẫn nhe răng, nhe cái hàm răng bé nhỏ của chúng để đe dọa Ma Tùng Quân. Cảm giác như bản thân sắp trở thành kẻ phản diện, Ma Tùng Quân thở dài một tiếng nói nhỏ:
"Nếu nhiệm vụ thất bại thì ta bị phạt gì không?"
[Xét theo độ khó vượt quá cấp độ. Túc chủ sẽ không bị phạt. Nhưng nhiệm vụ cửa hàng ngoại trang sẽ rất khó quay lại. Ít nhất là trong khoảng thời gian này.] – Phiền Bỏ Mẹ trả lời.
"Cụ thể bao lâu?"
[Nửa năm đến một năm là thời gian tối thiểu.]
"Ừ, vậy được rồi." – Ma Tùng Quân gật đầu.
Hắn thu trọng kiếm vào túi đồ, sau đó bước lên nhặt từng viên ma tinh thạch hệ Lôi xung quanh gấu mẹ. Nhặt đến đâu hắn thu tất cả vào đến đó, Đại Cathay và Huyết Phong thấy thế cũng phối hợp làm theo. Chẳng ai nói với ai câu gì, bởi bọn họ cũng không phải là loại người khát máu.
Huyết Phong từng chứng kiến mẹ hắn vứt hắn đi để bảo vệ hắn, dù cho hắn cố gắng vùng vẫy cách mấy vẫn không thể cứu được mẹ mình. Sự bất lực của bản thân hắn lúc đó, khi nhìn vào mắt gấu mẹ, lại khiến cho Huyết Phong nhớ lại cái ngày đau thương kia.
Đại Cathay thì từ nhỏ đã luôn thèm khát sự yêu thương của gia đình, nhưng mẹ hắn chỉ là một con bạc, một con nghiện, lúc hắn không có tiền đem về cho bà đánh bạc, chơi thuốc thì những ngày đó hắn toàn bị đánh. Hắn rất hâm mộ tình mẫu tử của người khác, bản thân hắn cũng không thể nào đành lòng chứng kiến cảnh tượng trước mắt mà nhẫn tâm bắt gấu con đi được.
Về phía Ma Tùng Quân, có lẽ hắn là kẻ có cuộc sống êm đềm nhất. Nhưng ngày mẹ hắn mất, hắn trở thành một đứa trẻ mồ côi, rồi đến lúc bà ngoại hắn mất, thế giới này hắn không còn người thân nữa. Hắn cũng thèm có cảm giác được trở về nhà mỗi khi làm việc xong, được người nhà chào đón, vui vẻ dùng cơm bên gia đình.
Trong rừng núi, Lưu Béo, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết không biết đã chạy tới từ lúc nào. Họ đứng từ xa trông thấy cảnh tượng đó cũng không kìm được lòng, rồi lại chạy tới phụ mấy người Ma Tùng Quân nhặt những viên đá ma thuật lên.
Ném ra thì nhanh, lúc thu lại thì lâu. Mất đến vài phút đồng hồ, tất cả mới được thu lại hết. Coi như cũng tiết kiệm được chút đỉnh, số năng lượng còn lại trong chúng vẫn còn nhiều, vẫn dùng được tốt.
"Grừ~~"
Bỗng dưng gấu mẹ gầm nhẹ lên một cái, nhưng sức của nó đã đuối rồi, nó chỉ có thể cựa mình được một chút. Dùng bàn tay khổng lồ ôm chặt lấy con mình vào bên trong. Nó không biết đám người Ma Tùng Quân tiếp theo sẽ làm gì nó. Nhưng giây phút này, nó biết nó phải làm gì, nó phải bảo vệ những đứa con yếu ớt của mình.
"Bây giờ chúng ta làm gì?" – Lưu Béo nhỏ tiếng gọi Ma Tùng Quân.
"Về, coi như mình đi núi làm được ba nhiệm vụ hái dược. Vẫn có thu hoạch." – Ma Tùng Quân kéo mặt nạ xuống, nở nụ cười nói.
"Thúc thúc... chúng đáng thương quá." – Yên Nhược Đan từ lúc nào đã khóc nức nở nói.
Yên Nhược Tuyết bên cạnh cũng nước mắt đầm đìa. Hai đứa lau nước mắt nước mũi mà vẫn không thể lau sạch được.
Thấy thế Ma Tùng Quân lấy ra hai cái khăn sạch, lau mặt cho hai đứa nhỏ rồi xoa đầu cho chúng:
"Được rồi, hủy nhiệm vụ này. Chúng ta không làm nữa, ngoan, nín đi. Lần này coi như chiến đấu lấy kinh nghiệm thôi. Về lại thành, nhớ tưởng tượng lại trận chiến này, tìm ra điểm lợi điểm hại."
"Đan Đan biết rồi... thúc thúc đừng bắt con của nó nhé?" – Yên Nhược Đan gật đầu, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
"Thúc thúc, gấu con bị thương..." – Yên Nhược Tuyết vừa lau nước mắt vừa chỉ về phía gấu mẹ đang ôm con.
"Ừ, ta biết rồi."
Nói xong, Ma Tùng Quân lấy ra mấy bình chữa thương màu xanh lục. Hắn đi đến trước mặt gấu mẹ, hiện tại trên người gấu mẹ vẫn còn lôi điện, cơ thể nó tê đi, khó có thể cử động được, nhưng vẫn nhe răng ra để đe dọa Ma Tùng Quân.
Thấy thế Ma Tùng Quân tháo nắp một lọ chữa thương ra, tạt nước chữa thương lên miệng vết thương ở đầu nó. Con gấu còn nghĩ Ma Tùng Quân đánh mình, nó lập tức cựa quậy, nhưng chỉ nhấc người khỏi mặt đất được nửa mét lại phải gục xuống.
Chừng vài hơi thở sau, nó cảm giác có sự khác biệt, nó lại dùng ánh mắt đề phòng nhìn Ma Tùng Quân. Thay vì ánh mắt đe dọa, thì bây giờ lại là đề phòng. Một chuyển biến nhỏ cũng đủ cho Ma Tùng Quân nhận thấy, hắn liền nói:
"Để ta chữa thương cho con của ngươi. Ta không làm hại các ngươi nữa, ta xin lỗi."
Chẳng biết con gấu mẹ có hiểu hay không, nó vẫn đề phòng với Ma Tùng Quân. Hết cách, hắn đành dùng một lọ thuốc khác tạt thẳng vào chân trước đang ôm con của gấu mẹ.
Lúc này gấu mẹ lại xê dịch tay lên một chút để ngửi ngửi, sau đó nó xoay tay lại, đưa phần thuốc trị thương bôi lên người con mình. Bất quá nó vẫn không buông tay ra, sợ Ma Tùng Quân sẽ làm hại đến con mình.
Tính đề phòng của nó cao như thế, Ma Tùng Quân cũng đành chịu. Cứ đợi nó bôi xong, Ma Tùng Quân lại tạt tiếp hai bình nữa. Gấu mẹ vẫn thực hiện lại hành động như thế đến vài lần. Ma Tùng Quân cũng làm vậy đến vài lần, nhưng hiệu quả lại không cao lắm.
Hắn theo dõi được thanh máu của gấu con, hiệu suất hồi phục cũng chỉ bằng một phần ba lúc đổ thẳng lên vết thương hay uống trực tiếp.
Thấy thế, hắn bạo gan tiến lại gần hơn. Trên tay của hắn vẫn cầm chặt lấy bốn năm lọ thuốc ở phía trước, hắn muốn gấu mẹ hiểu rằng, hắn không muốn làm hại con của nó nữa.
Dường như gấu mẹ cảm nhận được điều đó từ hành động và ánh mắt của Ma Tùng Quân. Nó bắt đầu để tay hờ hờ, lộ ra gấu con đang co ro cúm rúm trong lòng mẹ. Thấy thế hắn trực tiếp tháo hết nắp của mấy lọ thuốc ra, tạt một lần lên người chúng, không chừa một con nào.
"Gào!!"
Đúng lúc này con gấu lại gầm lên một tiếng vì hành động của Ma Tùng Quân khá mạnh bạo. Phản xạ khiến cho Ma Tùng Quân giật lùi trở lại. Mấy người phía sau vì thế cũng trở nên đề phòng.
Bất quá hiện tại gấu con đang dần dần hồi phục trở lại. Ma Tùng Quân thở phào một hơi. Sau đó hắn đi quanh gấu mẹ một lượt, nhìn mấy vết thương trên người gấu mẹ, hắn định chữa thương luôn cho nó thì lại nghe tiếng cảnh báo trong đầu:
[Túc chủ, gấu mẹ sắp hết trạng thái tê liệt. Nó vẫn còn mang tâm ý thù địch với túc chủ, tốt nhất túc chủ nên tránh xa nó ra. Vết thương trên người nó không lớn, thời gian sau nó có thể tự hồi phục được.]
Nghe thế Ma Tùng Quân gật đầu rồi lui nhẹ ra, trước khi đi hắn vẫn tạt hai lọ thuốc lên chân của con gấu, chính là vị trí của hắn chém. Với cái chân thế kia, nếu giữ nguyên vết thương, sợ rằng gấu mẹ khó lòng bảo vệ được con mình.
Thấy da thịt của gấu mẹ bắt đầu liền lại, Ma Tùng Quân lập tức cắm đầu cắm cổ chạy. Bởi vì gấu mẹ đã hết trạng thái tê liệt, nó bắt đầu ngồi dậy. Phải chạy càng nhanh càng tốt, hắn kéo cả mấy đứa nhỏ chạy thẳng một mạch lên núi.
Sau đó từ trên núi, cả nhóm mới dám nhìn xuống dưới. Gấu mẹ ngồi đó, khẽ liếm láp con mình, thấy gấu con đã hồi phục hoàn toàn. Nó lại bắt đầu liếm các vết thương trên người nó. Có lẽ nặng nhất là vùng ngực và đầu của nó bị Đại Cathay và Huyết Phong đánh rất mạnh bạo. Cơ bản vùng đầu đã liền vết thương, chỉ có bụng của nó là còn chảy ra ít máu.