8-21. Trận chiến tại Đấu trường (3)

Death March Kara Hajimaru Isekai Kyousou Kyoku

8-21. Trận chiến tại Đấu trường (3)

Satou đây. Có một thứ gọi là RPG Tabletop (RPG chơi trên bàn giấy), Nó là một trò chơi khi bạn chơi nhập vai cùng ai đó trong thế giới trò chơi, nhưng không như người Phương Tây, người Nhật nói chung thì nhút nhát, nên trong hầu hết các trận đấu, họ nói theo kiểu-buôn-bán suốt cả thời gian. Tôi sẽ nói điều này lại nữa, có rất nhiều người nhút nhát trong số người Nhật Bản.

--o0o0o--

Một trinh sát người chim bay đến từ phía đối diện đấu trường.

Rõ ràng là, lực lượng công tước cuối cùng cũng đến. Xác nhận trên bản đồ, có 10 golem sắt, và 3000 hiệp sĩ bao vòng đấu trường. Cũng có vài pháo đài di động.

"Chậc, giờ mới đến." –Hayato

Tôi nói lời từ biệt cho anh hùng vừa thốt lời nguyền rủa. Sẽ phiền phức nếu tôi không bỏ đi sớm.

"Anh hùng, tôi phải đi sớm. Tôi không muốn thân cận với những người thế lực." –Satou (med: satou xưng boku ở đây, nam xưng lịch sự; nhưng nữ giới hiếm có cũng xưng như vậy)

Tôi xin lỗi, nhưng thực tế tôi đã ở bên những người có thế lực rồi.

"Tôi hiểu cảm giác đó. Anh có lẽ đã thấy rõ rồi, nhưng tôi là Hayato Masaki. Nó chắc khó hiểu, nhưng Masaki là họ. Anh cũng là một người Nhật—không phải, với mái tóc đó, một người tái sinh hả. Trước đây anh là người Nhạt đúng chứ?" –Hayato

"Nhật Bản hay không phải, anh đã thấy từ tôi rồi đúng chưa? Tôi là [Anh hùng Không tên], Nanashi. Chúng ta chắc sẽ gặp lại nhau trên chiến trường ngày nào đó." –Satou

Chả lẽ tôi coi mình là anh hùng—không không~ Nó đủ xấu hổ tới mức tôi muốn thấy lăn lộn trên sàn. Nó kiểu như gắn công cụ chuyển đổi ngôn ngữ chuuni vào trong điện thoại thông minh.

Tôi thiệt sự mừng là tôi có kĩ năng Mặt tỉnh bơ.

"Đợi đã! Anh không chiến đấu cùng tôi sao? Tôi muốn anh tham chiến với chúa quỉ." –Hayato

Gớm.

Ít nhất, làm ơn nói, "Cho tôi mượn sức của anh" thế mới phải đạo. Là homo trên cả lolicon thì thiệt không tin nổi. (med: ở đây Satou nói Hayato là lolicon mà còn đồng tính. Satou ko nhận ra là chân tướng anh giờ 9 phần 10 như con gái)

"Đó là đề nghị? Cảm ơn vì đã mời, nhưng Không, cám ơn. Những onee-sama đá~ng sợ túm tụm đằng sau anh đang liếc kia kìa. Vậy tạm biệt, sát gái-san." –Satou

Cái khỉ gì với [Sát gái-san]! Ai đó làm ơn ngăn tôi với. Tôi tự hỏi nó có phải đó là vì tôi nhận thức cách nói chuyện trung tính của mình chăng, tôi đã thành một nhân vật kì quái rồi.

Tôi phải dọn dẹp những vật đã thành ra tính cách để mà không thể liên kết với tôi (Satou), nhưng nó thực quá kinh dị, tôi chết mất.

--o0o0o--

Đội trinh sát mà xâm nhập vào chỗ khán giả bắt đầu gọi to tên [Yamato] khi họ thấy tôi.

Gì hả?

Sau khi tôi nhìn chính mình, tôi hiểu ra.

13 Claiomh Solais phân thân đang bồng bềnh quanh tôi trông như mô phỏng từ mấy thể loại trò bắn súng cũ, hay gần như.

Họ có lẽ đã thấy nó hệt như bức tranh Yamato trong viện bảo tàng.

Nhưng mà, chẳng phải Yamato là một người đàn ông to lớn cầm một thanh đại kiếm dài 2m đó ư?

Theo dự định, tôi nghĩ tôi nhìn-như-trung-tính hiện thời không thể nào nối kết với ông ta. Không, khi tôi nghĩ lại, binh sĩ ở rất xa từ chỗ tôi, nên họ không thể đo lường chiều cao tôi được.

Giờ thì, phải chữa thương tích cho hoàng tử và đồng bọn trước khi rời sân khấu. Nếu tôi bỏ mặc họ chết một mình ở đây, nó sẽ như MPK, để cho tôi có dư vị xấu.

Do phiền hà để mang hoàng tử và đồng bọn bị chôn trong đống vụn quái vật, nên tôi đặt chúng vào Kho chứa, rồi sau đó chữa cho những người còn trên đất bằng thủy pháp. Ý định tôi chỉ chữa cho chúng chút tẹo, nhưng chúng hoàn toàn hồi phục thế nào đó. Tôi không thể trị cho tóc và độ tuổi anh ta, nhưng tôi không định giúp hắn xa hơn nữa. Hãy để đền thờ tự giúp hắn sau.

Có vẻ như trạng bị bị hủy của họ cũng bị trữ vào Kho cùng phần thừa quái vật, nên chúng đều nửa trần-truồng. Tôi cảm thấy vô nghĩa, nên tôi đặt áo choàng mà tôi lấy từ bọn cướp khi đó đặt lên trên chúng.

"Gặp anh sau, anh hùng." –Satou

"A, hãy gặp lại nhau trên chiến trường với chúa quỉ lần tới nhé!" –Hayato

Úi cha, tôi quên bảo anh ta tôi diệt chúa quỉ rồi. Mà dù sao cũng sẽ có một lời tiên tri từ thần chẳng lâu sau đó, nên tôi đoán là ổn.

Tôi leo lên cao vài trăm mét bằng Vi Thiên, và bay xa vượt trên bầu trời bằng Phong Thuật: Đại khí pháo (Air Cannon). Khi tôi thử nó hồi trước, tốc độ lên tới 100 Km/h. Phải nhanh nhanh thử tốc độ cực hạn.

Để biến mất vào trong bầu trời như thế này, tôi thấy mình như Hero ở thời Showa. (med: nguyên tác Hero, ý Satou nói mấy thằng superhero như Siêu nhân.)

--o0o0o--

Khi tôi ở tận trên bầu trời thủ đô công tước, tôi xác thực Arisa và người khác đúng đã sơ tán vào tầng hầm của biệt thự. Sera dường như cũng an toàn được giải cứu, cô ấy đang ở chung phòng với mọi người. Có vẻ như vợ chồng bá tước trước đây và người làm cũng an toàn luôn.

Tôi cũng mừng là tiểu thư Karina, em trai-kun cũng an toàn trong xưởng cuộn phép.

Tôi đáp xuống một cánh rừng vẻ-thích-hợp.

Có vẻ như tôi bị nhìn bởi ma thuật giám sát, dù tôi không biết đó là từ bè bạn anh hùng, hay thuộc hạ công tước. Một khi đáp xuống khu rừng dày đặc, tôi dùng Phá ma thuật lên bản thân, và sự giám sát bị hủy.

Tôi cho rằng sẽ rắc rối nếu Vi Thiên bị hủy, nên tôi kiếm chỗ đáp, nhưng hình như Phá ma thuật chỉ làm hiệu quả lên ma thuật chỉ định.

Tôi quay lại thủ đô trong khi bay gần trên đầu khu rừng. Khi tôi đến gần đủ để thấy thủ đô, tôi hạ xuống đất và tiếp tục di chuyển.

Tôi thâm nhập lâu đài bằng cách dùng lối mà tôi dùng lẻn vào phòng con trai thứ ba trước đó. Theo bản đồ, dường như công tước và thế thân vua ở cùng phòng.

Trông như anh hùng, theo cùng tiểu thư Ringrande, và công chúa hoàng tộc Maryest, đã đến lâu đài để có cuộc hội đàm với họ. Từ khi tôi không thấy đồng đội anh hùng và con tàu, nên chắc có lẽ họ quay về phụ không gian rồi.

"Xin thứ lỗi vì ghé đột ngột." –Satou

Tôi trơ mặt bước vào phòng, nhưng hình như không ai trong số hộ vệ chú ý tôi cho tới khi tôi mở miệng. Mấy anh là hộ vệ thiệt sao?

Mấy hộ vệ lao đến từ trên trần bằng cách phá nó, và từ phòng ẩn.

Vì phiền phức để xử lý họ, nên tôi dùng Tay ma thuật làm họ không thể lại gần.

"Ngươi là ai?" –công tước

"Gọi tôi là Nanashi." –Satou

Tôi trả lời câu hỏi công tước-san. Công tước-san ra lệnh cho hộ vệ bằng cử chỉ, rồi họ quay về chỗ ẩn náu. Đại miko ắt đã nói cho ông ấy về tôi, nhưng ở cùng phòng với 1 người đáng ngờ thế này mà không có lấy một hộ vê, quả là người khá phiêu lưu. (mạo hiểm).

Chỉ có quản gia công tước còn lại. Nếu đây là manga, ông ta sẽ là kiểu người khéo léo, nhưng quản gia này dường như là kiểu quán xuyến công việc.

"Tôi sẽ nghe việc của cậu." –Công tước

"Chẳng có gì nhiều. Tôi đến đây để trả thứ này." –Satou

Tôi gỡ mảnh vải trong khi nói thế, và đưa ra thánh kiếm Claiomh Solais. Vì họ hỏi tôi làm sao tôi có nói, tôi kể họ nghe toàn bộ sự kiện thành thực. Vì lý do gì đó, họ ngạc nhiên sao đó khi tôi nói về thánh kiếm chia làm 13 cái khi tôi đọc thánh văn.

"Quá xấc xượt, ta không tin ngươi." –vua giả

"Có vài người có thể làm thanh kiếm [Vũ động] bằng cách đọc thánh văn, nhưng không hề ai có thể giải phóng chân hình thánh kiếm." –công tước

Họ yêu cầu tôi chứng minh nếu thiệt sự tôi có thể làm nó, nhưng chẳng phải xấu khi rút một thanh kiếm trước nhà vua sao, bất chấp việc ông là thế thân?

"Cậu không cần lo. Tôi đã nghe chuyện từ đại miko. Nếu việc cậu giết chúa quỉ là sự thực, thì cậu có thể giết chúng tôi mà chẳng cần phải rút kiếm." –công tước

Ông thực dễ sợ, công tước-san. Dù nó là sự thực đi chăng nữa, thì ông cũng đã đập vỡ niềm kiêu hãnh của hộ vệ.

Vì tôi đã chuyển hết mana tôi bỏ trong Claiomh Solais vào thánh kiếm khác, tôi nạp ma lực lại lần nữa. Đúng 500 MP nhỉ.

Không chỉ công tước, mà nhà vua, và ngay cả hộ vệ đang nấp cũng ngạc nhiên khi thánh kiếm to lên.

""

Y như trước, Claiomh Solais phân thành 13 kiếm và lơ lửng chung quanh tôi.

"Oooh, truyền thuyết rốt cuộc là sự thật!" -vua

"Tuyệt đẹp, bức tranh vẽ đó thực sự không phải thứ tưởng tượng." –công tước

Họ quá sửng sốt.

Thế-thân-san thậm chí còn nhìn như thể ông ta sẽ lên cơn động kinh bất kì lúc nào, sợ quá. Ngay cả khi hào hứng quá thì cũng nên làm khiêm nhường vào tí, thế mới ổn.

Do vẻ như họ thán phục đủ rồi, tôi giải tỏa hình dạng kiếm và hóa kiểu nó thành một kiếm. Tôi thu lại MP tôi đặt vào kiếm, bọc nó trong một mảnh vải và chuyển nó cho thế-thân-san.

"Cậu có thể giữ nó." –vua

"Có thực được như thế không nếu không được cho phép bởi vương đô?" –Satou

Bây giờ nè, thế-thân-san, ông không nên nói như thế mà không được sự chấp thuận của nhà vua thực được chứ. Tôi vô tâm hỏi nó có được không nếu không có sự đồng ý của nhà vua thực. Công tước gật đầu khi tôi nhìn qua ông.

"Nó là tinh thần của tiên vương Yamato-sama." –công tước

Tôi không thực sự hiểu, nhưng có lẽ có mấy loại di chúc để lại nhỉ?

Nó là một thanh kiếm tiện dụng, nhưng đâu phải tôi sẽ khó khăn nếu không có nó. Phải tìm thứ gì phù hợp để lấy cớ trả lại nó.

"Mấy ông không cần nó để phòng thủ vương đô sao?" –Satou

"Ta không phiền đâu, có một thánh kiếm khác ở vương đô." –vua

À, đó là thánh kiếm đúc hả.

Tôi đã làm kiếm bằng kĩ thuật của chính mình nên tôi biết, thanh kiếm đó còn yếu hơn cả Gjallarhorn. Nó có thể đối phó quỉ hạ đẳng, nhưng có lẽ không bì kịp với quỉ thượng đẳng.

Tôi đã có kiếm rồi, nên tôi muốn từ chối, nhưng vẻ như một khi thanh kiếm quyết định chủ nhân của nó, nó sẽ quay lại với chủ nhân nếu ai đó lấy nó đi. Bình thường, vị chủ nhân được quyết định bằng một buổi lễ đặc biệt, nhưng dường như trường hợp lần này cực kì bất thường.

Trông như họ thực sự muốn tuyển dụng nhân sự có thể diệt trừ chúa quỉ, khi tôi nhận thánh kiếm và cảm xúc trở nên khó để tôi chối từ, cuộc nói chuyện về sự phục vụ, tước vị, cứ thế mà ra. Tất nhiên tôi không có ý định nào như vậy, nên tôi nhẹ nhàng từ chối. Đã đủ lắm rồi. Tôi có xíu hứng thú khi chuyện có nói về việc cưới công chúa, nhưng khi tôi nghe là công chúa chỉ là cô bé 9 tuổi vẫn chưa có hôn phu, thú vị đó biến mất tăm. Thay vì thế, nên nói với Hayato ấy.

Do vì tôi cảm thấy tệ khi lấy thánh kiếm miễn phí, tôi quyết định đổi chác nó với thánh kiếm nổi tiếng của vương quốc Shiga.

"Đ, đây là, thánh kiếm Gjallarhorn đã bị cướp đi bới ác quỉ nhân 17 năm trước!" –công tước

"Ô! Thánh thần ơi! Thánh kiếm được luyện bởi tiên vương Yamato-sama lần nữa đã trở về vương quốc Shiga!" –vua

Tôi không ngờ họ sẽ vui mừng cỡ này. Chắc đã tốt hơn nếu tôi trả nó sớm. Mà, ác quỉ nhân chắc là Zen hả.

Vì nhóm Anh hùng đã tới lâu đài, nên tôi quyết định nói lời từ biệt.

Đấu trường đã bị hủy hoại, nên vòng chung kết bị hoãn một tháng, nhưng một tiệc kỉ niệm vẫn sẽ được tổ chức dưới cái cớ "Diệt trừ Thượng đẳng quỉ". Vẻ như họ định ra rằng Đại khủng ngư chỉ là trò ảo ảnh mà con quỉ tạo ra. @@

Khuya ngày đó, tôi làm một thanh thánh kiếm đúc với khổ một thanh kiếm một-tay theo mô hình Claiomh Solais trong một khu vực dưới mê cung ngầm. Vỏ bọc Claiomh Solais là trong số rác thải mà tôi bỏ trong kho chứa, nên tôi tái tạo nó nhìn hệt như nhau.

>Nhận được kĩ năng Chế đồ giả-Tác nhạn

>Nhận được danh hiệu [Thợ rèn Thánh kiếm-Đoán tạo thánh kiếm sư]

>Nhận được danh hiệu [Bậc thầy làm giả -Tác nhạn Sư]

Lúc bình mình, tôi lẻn vào phòng thế-thân-san và để lại tiêu bản bên cạnh.

Tôi để lại một ghi chú nói, "Tôi dã chuẩn bị bản sao này, xin dùng nó nếu ngài thấy hợp.", cùng với tiêu bản. Với điều này, ngay cả quí tộc soi mói nhất cũng sẽ bị lừa gạt hiệu quả. Nếu mà thành kiếm bảo vệ vương quốc bị mất tích, họ cũng sẽ bị ai đó đổ tội ngay cả khi công tước và nhà vua đã cho phép.

Tuy nhưng, dù sao đi nữa, tôi vẫn thích lẻn vào phòng ngủ một nữ nhân xinh đẹp hơn.