CHƯƠNG 41: QUÂN CỜ

Đế Quốc Thiên Phong

CHƯƠNG 41: QUÂN CỜ

Đối với người thảo nguyên, tranh chấp nội bộ là chuyện hết sức bình thường.
Năm xưa Đại đế Sa Tư Hãn lấy thân phận một tộc trưởng tộc nhỏ hết sức tầm thường, lại có thể nhanh chóng quật khởi trên Đại thảo nguyên Tây Phong. Đó là vì khi ấy các tộc lớn của thảo nguyên đều hỗn chiến với nhau, nhờ vậy ông ta mới thừa cơ mạnh lên. Gần như mỗi một dân tộc trên thảo nguyên (ngoại trừ tộc Tây xi) đều có giấc mộng làm bá chủ thảo nguyên.
Người Tây Xi ngồi ở vị trí bá chủ đã quá lâu, người hy vọng bọn họ xuống không phải ít.
Nếu như Cách Long Đặc có thể đánh bại Thiển Thủy Thanh, như vậy suy nghĩ này chỉ đơn thuần là suy nghĩ, không ai dám biến thành hành động. Nhưng trong giai đoạn hai bên giằng co, lại trở thành thời cơ hành động của một ít kẻ có dã tâm.
Hiện giờ người miền Bắc thảo nguvên đã đánh tới đây, mà miền Nam thảo nguyên vốn bộ lạc rất đông, dân cư quá nhiều, nhưng chưa chắc đã đồng lòng với nhau.
Một khi Bát Xích chiếm được núi Xích Đáp, ảnh hưởng tới tất cả các bộ tộc có thể tưởng tượng. Núi Xích Đáp cũng không phải là yếu địa chiến lược gì, nhưng ý nghĩa tinh thần mà nó đại biểu lại không tầm thường chút nào.
Hiện giờ đại quân Đại Đế quốc Tây Xi đang viễn chinh, binh lực còn lại trong lãnh thổ cũng vô cùng khó khăn, muốn đối phó với bọn cướp làm loạn này e rằng không dễ chút nào. Nếu như xử lý sơ suất một chút, chỉ sợ Đại Đế quốc Tây Xi thua trắng cả bàn.
Nghĩ tới đây, Xích Đế sa sầm nét mặt.
- Phụ hoàng!
Người có thể quấy rầy ông ta lúc này, cũng chỉ có Xích Phong Uyển, ái nữ mà òng ta rất mực yêu thương.
- Chuyện gì vậy?
- Phù Quân cơ dâng thư thỉnh mệnh, hy vọng lập tức xuất binh núi Xích Đáp.
Xuất binh...xuất binh...phải xuất bao nhiêu binh mới đủ...?
Xích Đế thở dài bất đắc dĩ.
Bất kể là Đế quốc Thiên Phong hay Đại Đế quốc Tây xi, đều bị chiến sự kéo dài liên tục mấy năm qua làm cho tiêu hao tinh lực, quốc khố gần như trống rỗng, trai tráng tử trận sa trường vô số kể. Đất đai dần trở nên hoang vu, buôn bán cũng trở nên điêu tàn suy yếu, khắp nơi đều là khói lửa chiến trường. Toàn đại lục Quan Lan bị Thiển Thủy Thanh và Cách Long Đặc vẽ ra một đường ranh giới phân chia, phía Tây là người Đại Đế quốc Tây Xi, phía Đông là người Đế quốc Thiên Phong.
Bọn họ giày vò lẫn nhau, hết sức nhẫn nại, công kích lẫn nhau khiến cho cả hai cùng tiêu hao.
Cách Long Đặc ngoài tiền tuyến gần như ngày nào cũng đòi thêm viện quân. Ba năm chiến tranh, binh sĩ ưu tú của Đại Đế quốc Tây Xi đã chết đi không dưới trăm vạn, đó là chưa tính nhân số của các nước, các bộ lạc phụ thuộc, còn Đế quốc Thiên Phong và liên quân đồng minh cũng trả giá bằng một con số ngang bằng.
Máu đã nhuộm cả đại lục này thành màu đỏ sẫm, toàn bộ dân cư đại lục vì vậy mà giảm xuống hơn ba thành. Dân chúng vô tội vì họa chiến tranh mà chết đi thậm chí còn nhiều hơn là binh sĩ. Ngoại trừ lãnh thổ của hai Đại Đế quốc là chưa bị xâm nhập, các nuớc như Kinh Hồng, Độc Lập lĩnh...cùng gánh chịu tổn thất nặng nề.
Dưới tình hình như vậy, Xích Đế lấy binh ở đâu ra mà xuất?
Nhìn gương mặt bất đắc dĩ của phụ hoàng, Xích Phong Uyển thở dài than:
- Thật sự không còn cách nào ư?
- Biện pháp duy nhất chính là rút binh từ tiền tuyến trở về tiêu diệt Bát Xích trước. Tuy nhiên nếu làm như vậy Thiển Thủy Thanh nhất định sẽ thừa cơ phản kích, e rằng chúng ta sẽ mất đi rất nhiều đất đai.
Xích Phong Uyển mỉm cười:
- Phụ hoàng, người thấy đất đai quan trọng hay con người quan trọng?
Xích Đế nghe vậy sững sờ.
Xích Phong Uyển đặt tay lên vai ông ta:
- Bát Xích là đồ đệ cùa Thiển Thủy Thanh, phiền phức mà hắn gây ra cho chúng ta hiện giờ, thật ra cũng chính là phiền phức do Thiển Thủy Thanh gây ra. Có thể nói ngay từ đầu, Thiển Thủy Thanh đã chuẩn bị làm cho nội bộ chúng ta điên đảo, tên này quả thật là một kỳ tài ngút trời.
Xích Đế không rõ vì sao con gái mình nói như vậy, Xích Phong Uyển lại tiếp tục:
- Con từng gặp mặt Thiển Thủy Thanh, nói thật ra con không thể nhìn thấu hắn. Con không biết trong đầu hắn nghĩ gì, hắn muốn gì, vì sao hắn nhập ngũ, nhưng hắn khác với tất cả những quân nhân khác. Nếu nói hắn là người tốt, hắn làm ra hành động huyết hương tế đại kỳ. Nếu nói hắn là người xấu, vậy hắn chiếm thành chiếm đất, nhưng không tơ hào của dân chúng một mảy may. Nếu nói hắn tàn nhẫn ác độc, nhưng thật ra hắn đối xử với binh sĩ như người thân, nếu nói hắn là người biết giữ lời hứa, nhưng trận chiến Trung thu, hắn lại lật lọng. Nếu nói hắn là quân nhân tốt, hắn lại phạm Thượng, dám giết cấp trên, nếu nói hắn có tướng trời sinh làm phản, nhưng hắn nắm trọng binh lại hết lòng vì chức trách. Phụ hoàng, xem trong sách sử, con chưa bao giờ gặp người nào như Thiển Thủy Thanh vậy, thử hỏi người có gặp qua hay chưa?
Xích Đế ngẩn ra, lắc đầu hỏi:
- Rốt cục con muốn nói gì vậy?
Xích Phong Uyển mỉm cười:
- Sở dĩ hiện giờ Đại Đế quốc Tây Xi ta tới nông nỗi như vầy, là vì chúng ta chưa từng hiểu rõ thật sự địch nhân của mình. Người trong thiên hạ đều cho rằng Thiển Thủy Thanh là một quân nhân xuất sắc nhất, nhưng theo như con thấy, cho tới bây giờ hắn cũng không phải là quân nhân.
- Con nói cái gì?
Xích Đế ngạc nhiên.
Thiển Thủy Thanh không phải một quân nhân chân chính ư? Xích Đế không ngờ Xích Phong Uyển lại đánh giá Thiển Thủy Thanh như vậy.
- Thân là quân nhân, quân lệnh như núi, cảm tử đi đầu, vì nhà vì nước, theo đuổi thắng lợi. Nhưng Thiển Thủy Thanh không như vậy, hắn cãi lại quân lệnh, chứng tỏ hắn không xem quân quy ra gì. Hắn lập hiệp ước ở Kinh Hồng với con, chính là hành động tư thông với địch, chuyện này chứng tỏ hắn không thèm quan tâm tới tương lai của Đế quốc Thiên Phong, thậm chí của cả đại lục. Hắn đồ thành vì chiếm nước, bảo vệ dân vì chiếm đất, tất cả thủ đoạn và mục đích của hắn hết sức đơn giản mà thẳng thắn. Người như vậy nhìn qua giống như một lão già lão luyện về chính trị, tất cả đều lấy lợi ích làm trọng, chứ không giống một Tướng quân trên chiến trường.
- Vậy thì sao?
- Chính là vì chúng ta xem nhẹ điểm này, cho nên mới không nhìn thấy âm mưu trước kia của Thiển Thủy Thanh, bao gồm cả chuyện hắn hy sinh hôn lễ, bao vây tiêu diệt quân tiên phong của ta, phái ra Bát xích xâm nhập miền Bắc thảo nguyên, khơi mào nội loạn. Phụ hoàng, đối thủ của chúng ta không phải là một quân nhân đơn thuần, mà là một đại hành gia am hiểu về quân sự kết hợp với chính trị. Đối phó với một đối thủ như vậy, nếu chỉ dùng mưu kế về quân sự nhất định phải thất bại. Mà Đại Nguyên soái Cách Long Đặc đã phạm vào sai lầm này!
Xích Đế còn đang kinh ngạc, giọng xích Phong Uyển đã trở nên rắn rõi vô cùng:
- Con dám khẳng định, bên trong Đại Đế quốc Tây Xi ta nhất định đã có người cấu kết với Thiển Thủy Thanh từ sớm. Chuyện như vậy quân nhân không làm được, nhưng Thiển Thủy Thanh lại làm được, chính vì Thiển Thủy Thanh tinh thông chuyện này, cho nên mới có thể đưa ra được những điều kiện khiến cho người khác không thể nào từ chối, nhờ đó hiểu biết hết sức rõ ràng những động tĩnh bên trong Đế quốc ta. Cũng vì nguyên nhân như vậy, Bát Xích mới có thể tung hoành vẫy vùng ở miền Bắc thảo nguyên như cá gặp nước, nhiều lần ép bức phá hoại chúng ta, xúi giục những tộc khác đối phó chúng ta. Nếu quốc gia ta không có nội ứng, chiến cục quyết không trở thành như vậy!
Xích Phong Uyển vừa nói ra những lời này như sét đánh giữa trời quang, khiến cho tâm thần Xích Đế bàng hoàng chấn động.
Sát khí trong mắt ông ta bừng lên, giọng âm trầm lạnh lẽo quanh quẩn trong đại điện:
- Uyển nhi, con tin như vậy sao?
- Phải! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Xích Phong Uyển vô cùng khẳng định:
- Thiển Thủy Thanh đánh bại Chỉ Thủy là nhờ Sở Hâm Lâm, đánh bại Nam Sơn Nhạc là nhờ Nam Tĩnh Nguyên, đánh bại Kinh Hồng là nhờ Lương Cẩm và chúng ta, thu phục được Hàn Phong quan là nhờ có Mịch Tử Âu. Thiển Thủy Thanh sẽ không buông tha bất cứ cơ hội nào có thể mua chuộc lợi dụng đối thủ, hắn có thể đưa ra lợi ích đủ để hấp dẫn người khác, vả lại lần nào cũng nằm trong giới hạn có thể chấp nhận được của Thương Dã Vọng. Hắn mua chuộc những người có chức quan cao, cho tới bây giờ đều có tác dụng rất lớn, hơn nữa đều là mua chuộc tạm thời, trước đó không cần tra xét quá khứ, sau đó cũng cho đối phưong tự do rất lớn, hạn chế qua lại, cho đến khi đại sự thành công. Đạo dùng nội gián của Thiển Thủy Thanh không hề thua kém bất cứ ai, nhưng từ trước tới nay ít có ai thật sự chú ý tới điểm này. Con dám khẳng định, Thiển Thủy Thanh có thể ép chúng ta tới nông nỗi như ngày hôm nay nhất định là hắn đã an bài mật thám cao cấp trong quốc gia ta, cũng giống như Kế Hiển Tông khi trước.
- Là ai?
Xích Đế giận dữ gầm lên như sấm.
Hỏi như vậy chỉ đơn thuần là để giải phóng lửa giận trong lòng, ông cũng không hy vọng Xích Phong Uyển có thể giải đáp được.  
- Chỉ cần là người đã từng tiếp xúc qua với Thiển Thủy Thanh, đều có khả năng bị hắn mua chuộc. May là Thiển Thủy Thanh có thể đối mặt tiếp xúc quan lớn bên ta cũng không nhiều lắm. Nếu như tra xét từ ba năm trước trở lại đây, xem ai có cơ hội tiếp cận với Thiển Thủy Thanh nhất, vậy có thể khẳng định, đó là người bán đứng chúng ta.
Xích Đế hít thật sâu một hơi khí lạnh:
- Phải chăng con muốn nói,
Xích Phong Uyển nhẹ gật đầu:
- Quả thật Đại Quốc sư rất đáng nghi ngờ.
Xích Đế không thể nào ngờ Xích Phong Uyển lại hoài nghi Tần Nghi bán đứng mình.
Nhưng cho tới hôm nay, nếu nói người có khả năng tiếp cận Thiển Thủy Thanh nhất, ngoại trừ bọn Kế Hiển Tông, Tần Nghi ra, e rằng không còn ai khác.
Nhưng thân phận địa vị của Tần Nghi ở Đại Đế quốc Tây Xi không phải nhỏ, Xích Đế thật sự không nghĩ ra rốt cục là cái gì có thể khiến cho Tần Nghi chịu bán đứng mình mà làm việc cho Thiển Thủy Thanh.
- Không có bằng chứng, Uyển nhi, con không được nói bậy.
Không ngờ Xích Phong Uyển lại chớp mắt:
- Có một số việc không cần chứng cớ.
- Con.  
- Phụ hoàng, con biết địa vị Đại Quốc sư cao quý, không có lý nào đi giúp Thiển Thủy Thanh, nhưng khi trước không phải con cũng từng giúp Thiển Thủy Thanh sao? Thiển Thủy Thanh quá lợi hại, hắn có thể nhìn ra người khác thật sự muốn cái gì, sau đó bốc thuốc theo toa, không hề sai trật. Hắn có thể bỏ hết tất cả vì tranh thủ thắng lợi, con dám nói. Nhất định Đại Quốc sư đã bị hắn mua chuộc, cho nên chúng ta mới có ngày này.
- Nhưng chúng ta không thể khinh suất ra tay với ông ấy.
- Đâu cần tới chúng ta động thủ!
Xích Đế còn đang bàng hoàng sửng sốt, mắt Xích Phong Uyển đã hiện lên vẻ xảo quyệt:
- Gần đây nữ nhi nhận được một tin, nếu như là thật, chúng ta có thể một phen diệt trừ được ba mối họa lớn. Nếu trừ được ba mối họa này rồi, ắt Đại Đế quốc Tây Xi ta sẽ đại thắng. Bát Xích chỉ là con cừu non tung tăng nhảy nhót, nhiều nhất chỉ có thể đắc ý nhất thời, không đủ sức tạo thành tai họa.
- Thiển Thủy Thanh, Đại Quốc sư, đây là hai, có một mối họa nữa có phải là...
- Thương Dã Vọng.
Xích Phong Uyển lạnh lùng thốt ra ba chữ.
Xích Đế ngẩn ra, chợt hiểu ý:
- Ý của con là bảo Đại Quốc sư đi ám sát Thương Dã Vọng ư?
- Đúng vậy.
- Cảnh vệ trong cung Phong Tuyết trùng trùng, cho dù Đại Quốc sư công phu cao cường, chỉ sợ cũng không thể làm được.
Lúc này, Xích Phong Uyển nở một nụ cười thần bí:
- Phụ hoàng, người quên rằng chúng ta còn có một quân cờ trong cung Phong Tuyết hay sao?
Xích Đế ngẩn ra, chợt ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Không sai, cũng đã tới lúc nên vận dụng quân cờ này rồi.