Chương 126: TRƯỚC KHI TRỜI SÁNG 8

Đế Quốc Thiên Phong

Chương 126: TRƯỚC KHI TRỜI SÁNG 8

Trước ích lợi quốc gia, đại sứ ngoại giao Xuất sắc đến đâu cũng không có khả năng thay đổi những chuyện này. Bởi vậy chuyện chặt đứt tuyến vận chuyển lập tức trở thành chuyện đúng đắn nên làm.
Lúc này Đại Công tước Cáp Lặc Mỗ dang rộng hai tay, nhiệt tình ôm choàng lấy Đặc Lý Tạp, sau đó nhìn Vân Nghê nói:
- Ta hy vọng Vân tiểu thư có thế nghiệm túc cân nhắc đề nghị củạ ta, đòi hỏi của ta thật sự không lớn: Phi Tuyết, thêm vào nàng, vậy ta có thể bảo đảm với nàng, ta sẽ dùng hết sức để nói tốt với (giáo hoàng bệ hạ và Nữ vương bệ hạ cho nàng. Mặc dù ta không thể bảo đảm tuyến vận chuyển có thể được toàn diện mở rộng trở lại, nhưng nếu có sự giúp đỡ của ta, tối thiểu cũng có chút ít hy vọng.
Vân Nghê bất đắc dĩ cười khổ, đem sự đệ tiện bị ổi biện thành một môn nghệ thuật, đòi hỏi quá mức tham lam của Đại Công tước Cáp Lặc Mỗ đã khiến cho người ta cứng họng. Giúp đỡ quá ít, đòi hỏi thì nhiều càng khiến cho người ta phải nghiến răng nghiến lợi. Hiếm có hơn nữa là không ngờ hắn có thế công khai đưa ra điều kiện với nàng trước mặt người Đế quốc Mạch Gia như vậy.
Trai cò tranh chấp thì ngư ông đắc lợi. Cáp Lặc Mỗ mời Đặc Lý Tạp tới mã trường, mục đích là gì không cần nói cũng biết. Hắn muốn gây thêm áp lực cho Vân Nghê, bắt buộc nàng phải ngoan ngoãn vâng lời.
Lúc này, Đặc Lý Tạp cười hăng hắc:
- Thiển Thủy Thanh biểu diễn rất hay ở Đế quốc Kinh Hồng, nhưng nếu không còn tuyến vận chuyển vật tư bí mật này, ta Xem hắn bằng vào cái gì đế cầu sinh. Vân tiểu thư, nếu như sớm muộn gi cũng phải làm quả phụ, không bằng hiện tại...Đặc Lý Tạp ta đối với đạo nam nữ cũng có chỗ độc đáo, nếu như Đại Công tước không ngại ta ặn cơm thừa canh cặn của ngài, hy vọng đến lúc đó có thể cho Đặc Lý Tạp ta chia sẽ một phần mưa móc!
Cáp Lặc Mỗ nghiêm túc đáp:
- Đối với nữ nhận, chúng ta phải thương yêu!
Đặc Lý Tạp cười vang đầy kiêu ngạo.
Vân Nghê giận dữ nói:
- Kẻ không biết tự lượng sức mình, ta đã thấy rất nhiều, nhưng vô liêm sĩ như các hạ cũng là thế gian hiếm có. Các hạ tư Xưng là Thiên Phong Vương, như vậy Đế quốc Thiên Phong sẽ chờ ngươi, Xem ngươi làm sao có thể Xưng vương Xưng bá ở nước ta. Đại Công tước Cáp Lặc Mỗ, thiên hạ luôn có người không thích rượu mời mà chỉ thích rượu phạt, vấn đề là uống quá nhiều, ta e rằng ngài sẽ không tiêu hóa nổi. Nếu Đại Công tước nghĩ rằng chỉ bằng vào như vậy là có thế ép buộc ta lấy thân báo đáp, vậy thì quá vọng tưởng rồi. Trượng phu Thiển Thủy Thanh ta đã ra chốn sa trường, dĩ nhiên đã có chuẩn bị hy sinh vì nước. Vân Nghê ta tuy Xuất đầu lộ diện để cứu trượng phu, nhưng cũng không bỉ ổi tới mức như vậy. Nếu như Đại Công tước đã có tính toán từ trước, vậy các ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng phải cân nhắc hậu sự một chút. Đế quốc Kinh Hồng chắc chắn bị diệt vong, người Đế quốc Mạch Gia không thể làm chổ dựa cho các ngươi được, chúng ta...sau này còn có ngày gặp lại!
- Đi đường cẩn thận
Sau lưng nàng vang lên lời chế nhạo của Đặc Lý Tạp.
Đau thương sau khi lặp lại vô số lần, đã trở thành chết lặng. Dường như nhớ lại chuyện ở đầm Thiển Thủy, Thiển Thủy Thanh đứng giữa một vùng hoang dã mênh mông, nhìn về phía trước nhưng không thấy đương ra. Hết thẩy những cố gắng, đến cuối cùng đã trôi theo dòng nước. Vố số lần chiến thắng vẫn không thể thay đổi khốn cảnh của Thiết Huyết Trấn. Thiển Thủy Thanh và mục tiêu mà hắn khao khát hết lần này đến lần khác lướt qua cạnh nhau, những lời hứa trước kia còn văng vẵng bên tai, nhưng đến bao giờ hắn mới thực hiện được?
Hắn cảm thấy hơi mơ hồ, cho nên khí thế hào hùng vạn trượng cũng vì vậy mà có phần giảm sút.
Mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Tung hoành sa trường một năm qua, bôn ba ngàn dặm, lần lượt tạo ra hy vọng nhưng hy vọng cũng lần lượt bị đập tan. Nếu như có thể, hắn rất muốn chỉ lên mắng chửi, mắng ông trời quá bất công. Nhưng rốt cục, hắn cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Bát Xích nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn:
- Sư phụ, người đau lòng ư?
Thiển Thủy Thanh ôm chậm lấy nó:
- Chỉ là có chút mệt mỏi...
- Nếu sư phụ mệt mỏi, vậy có thể nghỉ ngơi một chút cho thật khỏe, nhưng tuyệt đối không thể từ bỏ hy vọng. Sư phụ đã nói, hy vọng là tất cả động lực khiến cho Thiết Huyết Trấn sinh tồn, là ngọn nguồn để Thiết Huyết Trấn có thể tiếp tục chiến đấu, cho nên, người không thể buông bỏ được!
- Yên tâm đi Bát Xích, sư phụ quyết không buông bỏ!
Bát Xích lập tức nói:
- Nhưng trên mặt sư phụ lại ngập tràn đau buồn sầu khổ. Con biết rằng tuyến vận chuyển đã bị hủy, nguồn tiếp thế lương thực cầu sinh của chúng ta đã bị cắt đứt. Tuy nhiên sư phụ cho dù khó khăn đến mức nào cũng không tệ hại bằng không còn ý chí chiến đấu...Sự phụ trong lòng bọn con vẫn là vị chiến thần kiên cường, không bao giờ nói bại, cho dù tình huống có khó khăn đến mức nào, người cũng không từ bỏ. Một năm trước, chúng ta gặp phải đã kích còn lớn hơn bây giờ, không phải là sư phụ đã chống chọi cho đến bây giờ sao? Con tin rằng lần này người cũng làm được! Sư phụ, chỉ cần người không ngã, Thiết Huyết Trấn cũng sẽ không ngã. Không phải người còn nói, nếu Thiết Huyết Trấn ta không ra khỏi được Đế Quốc Kinh Hồng, cố nhiên là bất hạnh của Thiết Huyết Trấn ta, nhưng cũng là bất hạnh của người Đế Quốc Kinh Hồng hay sao?
THiền Thủy Thanh sững sờ, rốt cục không nhịn được, mỉm cười:
- Giỏi cho tiểu tử, cần tới ngươi khuyên nhủ sư phụ hay sao?
Bát Xích cười hăng hắc:
- Dù sao con cũng không sợ, cùng lắm là đến chết là cùng!
Thiền Thủy Thanh kinh ngạc nhìn Bát Xích, đột nhiên bật cười ha hả:
- Ha ha, nói hay lắm, quá lắm đến chết là cùng! Tướng sĩ Thiết Huyết Trấn ta, có ai sợ chết? Nếu không có tuyến vận chuyển vật tư bí mật, Thiết Huyết Trấn ta tự mình đi đánh, tự mình chém giết. Trước kia làm như thế nào thì bây giờ cũng làm như vậy, cho dù các nơi không có lương thực, chúng ta cũng có thể cướp thành thị, cướp lương trong đó. Cùng lắm thì chiến đấu gian nan hơn một chút, cùng lắm thì người chết nhiều hơn một chút, Thiền Thanh Thủy ta hà sợ lão trời già.
Nhờ vào câu nói đơn giản của Bát Xích, Thiền Thanh Thủy trong khoảnh khắc đã lấy lại được lòng tin gấp chục lần.
Lúc này Thiền Thanh Thủy phấn chấn vỗ vai Bát Xích:
- Đi, theo ta về quân doanh, sư phụ sẽ dạy con vài thứ! Text được lấy tại [.c]om
- Dạ, sư phụ!
Bát Xích hưng phấn kêu to.
Đây là lần dầu tiên Bát Xích chính thức đi theo Thiền Thủy Thanh thị sát quân doanh. Thiền Thủy Thanh vừa đi vừa giảng giải rất nhiều thứ, hắn nói rất rõ ràng chi tiết, không hề bỏ sót. Bát Xích càng nghe càng khâm phục.
- Chi tiết quyết định đại cục, sư phụ, con hiểu được ý của người.
- Phía trước không xa chính là Ưng Dương Kỳ, ngoại trừ bổ xung tổn thất cho ba Kỳ khác, số chiến sĩ cứu từ trong doanh tù binh ra đều ở đó. Vốn ta định cho con chiêu mộ một ít binh sĩ ở đó, kết quả là con lại chạy tới thành Hỏa Vân, lời hứa này xem như chưa thể thực hiện được.
- Không có gì, sư phụ, nếu con không đi thành Hỏa Vân mà theo bên cạnh sư phụ, e rằng đi đánh hạ doanh tù binh, cũng không có bao người chịu theo con. Bây giờ con chưa thích hợp để cầm quân. Vậy giải thể biên chế Tiểu Ưng Doanh đi thôi.
Thiền Thủy Thanh vui mừng xoa đầu Bát Xích:
- Con trưởng thành rồi.
Bát Xích bật cười hăng hắc.
- Đưa tay con cho ta xem thử.
Thiền Thủy Thanh cầm tay trái Bát Xích lên xem. Thương thế của nó sau khi trải qua mội thời gian điều dưỡng đã gần như hoàn toàn hồi phục, chỉ là vết sẹo từ lòng bàn tay xuyên thấu qua mu bàn tay trông vẫn vô cùng ghê rợn.
Bát Xích nói:
- Có hai ngón tay không nghe theo sự điều khiển của con, ba ngón còn lại miễn cưỡng có thể cử động, nhưng chỉ có thể cầm đồ vật, không làm được những việc đòi hỏi sự khéo léo. May là con không thuận tay trái, Nghiêm Chân Bình còn khó khăn hơn nhiều, tay phải ông ấy bị thương, về sau không thể viết lách, con còn chặt đứt một ngón của ông ta nữa, tay phải coi như tàn phế.
Tiểu tử nói việc này dường như chỉ là những chuyện nhỏ nhặt tầm thường, hoàn toàn không cảm thấy nỗi đau cua thân thể tàn phế. Có lẽ theo cách nghĩ của nó, muốn làm quân nhân nhất định phải có một cái giá nào đó, không ai có thể không làm mà hưởng. Nó có thể sống đã là may mắn không ít, cho nên cũng không trông mong gì hơn nữa.
Thiền Thủy Thanh thở dài:
- Hảo tiểu tử, đối với người tàn độc, với bản thân cũng độc, không hổ là đệ tử của ta! Tuy nhiên, Bát Xích, hôm nay sự phụ muốn mói với con mấy câu, con phải nhớ kỹ.
- Dạ!
- Lúc trước ta từng cho rằng bản chất của chiến tranh chính là xấu xa ghê tởm. Người thắng vĩnh viễn sẽ không nói cho con biết, họ đã hại chết bao nhiêu người vô tội. Cái gọi là chính nghĩa vĩnh viễn chỉ là dùng để ngụy trang hết sức buồn cười, các chính khách miệng nói toàn lời nhân nghĩa, sau lưng lại toàn làm những hành động đê tiện. Ta tin đó chính là bất hạnh của quốc gia, tin rằng các chính khách đều là lòng dạ hiểm độc, chẳng qua là một số thì hiểm với người ngoài, số còn lại thì chả tha ai cả.
- Cho nên ta từng kiên quyết cho rằng, bất kể là làm Quốc chủ cũng được, làm tướng quân cũng vậy, chỉ cần có trách nhiệm với quốc gia của mình, có trách nhiệm với dân chúng của mình, vậy người đó là người tốt. Ngược lại, đêm lòng nhân nghĩa, hoài bão cả thiên hạ, kết quả hy sinh vô ích tính mạng huynh đệ của mình, đó chính là tà ác
- Nhưng giờ ta đã hiểu, lòng người thật ra là một thùng thuốc nhuộm, cái đáng sợ không phải làm sai việc gì, mà sau khi sai, lại dùng thuốc nhuộm phủ lên cho nó một lớp áo màu sặc sỡ, sau đó kiên quyết cho nó là đúng.
- Cho nên ta muốn con hiểu rằng, thân là quân nhân, giết chóc là trách nhiệm cuả chúng ta, nhưng ngoài trách nhiệm, chúng ta không được quên bản thân vẫn chỉ là con người. Chúng ta phải nhớ kỹ, giết chóc vĩnh viễn chỉ là thủ đoạn, chứ không phải mục đích. Dù chúng ta mang thân là đồ tể vẫn phải mang tâm Bồ tát, nếu có thể, vẫn phải theo đuổi mục đích của chúng ta là nhân đức, yêu dân. Cho nên ta hy vọng sau này con làm việc, khi đối mặt với một ít lựa chọn khó khăn, nếu như con nôn nóng, rất có thể lựa chọn cách làm khiến nhiều người vô tội chết oan, tốt nhất là lúc nào cũng phải suy nghĩ đường lui, cùng lúc với việc dốc hết toàn lực theo đuổi thắng lợi, cũng không được gạt bỏ một ít phẩm chất tốt đẹp của bản thân. Chúng ta có thể không từ thủ đoạn nào để đối phó địch nhân, nhưng vĩnh viễn không được coi đó là vinh quang, càng không thể cổ vũ người khác noi theo. Nếu như có thể, khi tiến hành thủ đoạn nào đó, cố gắng chừa lại đường lui.
- Sự phụ, người nói vậy vì chuyện tuyến vận chuyển này bị cắt đứt sao?
- Đúng, nhưng không phải chỉ có nhiêu đó. Trước đây ta cũng giác ngộ ra, thế giới này đúng là có sự tồn tại của luật nhân quả, chẳng qua lần này quả báo đặc biệt xảy ra nhanh hơn mà thôi.
- Tới cũng tốt, ngược lại cũng cảm thấy yên lòng. Hiện tại cả Đế Quốc Kinh Hồng đang nào loạn, dân chúng không còn lương thực, Chúng ta sẽ thi sức với người Đế Quốc một lần, xem ai có thể chịu đựng đến cùng. Mọi người đều khẳng định Đế Quốc có thể chống đỡ lâu hơn chúng ta, nhưng con không nghĩ thế, Con tin rằng, sư phụ, Thiết Huyết Trấn ta sẽ là người cười sau cùng!
Nhìn vẻ tự tin tràn đầy khuôn mặt Bát Xích, Thiền Thanh Thủy đột nhiên xúc động, hắn nghiêm túc nói với Bát Xích:
- Bát Xích, con là đứa trẻ thông minh, lá gan cũng rất lớn, nhưng con đi theo ta cũng chỉ học được chút ít thủ đoạn vặt vãnh mà thôi. Ta cũng không phải sư phụ tốt, tao ngộ của ta, các tướng quân khác có rất ít. Duới tình huống như ậy, con đi theo ta chỉ học được cách dùng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất để đối phó địch nhân...Như vậy không tốt. Cho nên những điều ta đã làm từ trước đến nay không đáng để con noi theo, chiến tranh thật sự không thể đánh với đấu pháp như vậy. Thiền Thủy Thanh ta là con sói bị dồn đến bước đường cùng nên sinh lòng liều mạng, không còn cách nào chọn nên bắt buộc phải làm như vậy. Nhưng nếu như có thể, ta tuyệt đối không muốn những chuyện như thế này xảy ra thêm lần nữa.
Hắn cầm tay Bát Xích, nói:
- Đại đa số con người đều thuận tay phải, bởi vì họ giỏi đem tất cả những tính xấu trên ngón tay gập lại thành nắm đấm, sau đó đấm ra, đả thương người khác, lại cũng đả thương mình, Mọi người không thể trừ đi khuyết điểm vốn có này, bởi vậy tay phải luôn múa may, nhưng mọi người lại bồi dưỡng tay trái, dùng nó để che chở cho tay phải của mình.
- Cho nên quyền xuất ra, hại mình hại người. Tay trái là chưởng, bảo vệ chính mình, bao dung kẻ khác.
- Mà trong trận chiến Đế Quốc Kinh Hồng lần này, ta hoàn toàn sử dụng tay trái của mình.
- Bát Xích, tay trái của con bị thương tổn, sau này sẽ khó vận dụng tự nhiên. Nhưng ta hi vọng rằng những phẩm chất tốt đẹp mà tay trái đại biểu sẽ không vì vậy mà mất đi. Bởi không có chúng, bản chất của con sẽ trở nên cức đoan mà ham giết choc.
Bát Xích gật đầu:
- Con hiểu rồi sư phụ. Về sau hành sự, con sẽ cố gắng lựa chọn biện pháp không rơi vào cảnh cực đoan.
Thiền Thanh Thủy thở dài:
- Người đời nói hiểu, nhưng có mấy ai thực sự hiểu đâu...Bát Xích, nghe ta nói, lập tức rời khỏi đây, con từ đâu tới thì hãy về lại nơi đó!
Bát Xích kinh ngạc hỏi:
- Sư phụ, người nói gì vậy?
Thiền Thanh Thủy thản nhiên nói:
- Thời gian sắp tới, nhất định là khoảng thời gian gian nan nhất kể từ ngày Thiết Huyết Trấn ta gia nhập Đế Quốc Kinh Hồng cho tới nay. Dù ta không sợ tử trận sa trường nhưng nếu có thể cứu được người nào hay người đó. Ta sẽ cho con về thành Hỏa Vân, Nhạc tỷ tỷ sẽ chờ con ở đó. Nàng sẽ mang con về Công quốc Thánh Uy Nhĩ, từ hôm nay, con không tham dự bất cứ chuyện tình nào nơi đây.
- Không, sư phụ, con sẽ không rời khỏi người!
- Ở Thiết Huyết Trấn, không có kẻ nào được cãi lệnh ta, kể cả con!
Thiền Thanh Thủy nói xong, sải bước bỏ đi.
Bất kể thế nào cũng phải để tối thiểu 1 chiến sĩ Thiết Huyết Trấn có thể rời khỏi Đế Quốc Kinh Hồng, người được chọn chính là chiến sĩ ít tuổi nhất: Bát Xích.
Đêm hôm đó, Thiền Thanh Thủy lệnh cho người bắt Bát Xích và Nghiêm Châu Bình rời đi, Ly Sở cũng quay lại nơi xưa của hắn. Nhạc Thanh Âm, Thủy Trung Liên và Phong Nương Tử đều nhận được nghiêm lệnh của Thiền Thủy Thanh, lập tức buộc những người kia theo Bối Lý Mạn rời khỏi Đế Quốc Kinh Hồng, không được phép quay lại.
Ngày 12 tháng 10, Thiền Thủy Thanh mang theo Thiết Huyết Trấn tiếp tục cuộc hành trình. Sau khi trải qua một năm chiến đấu gian khổ, bọn họ trở về nơi xuất phát. Chuyện duy nhất khác với trước kia chính là, Đế Quốc Kinh Hồng cà Thiết Huyết Trấn đều gặp phải tai họa lớn nhất từ trước tới nay - dịch đói.
Kế hoạch diệt cỏ của Cô Chính Phàm không thể thực hiện, Thiền Thủy Thanh đã dùng chiến thuật nặng nề hơn nữa khiến cho cả 2 cùng chết. Tương lai cuộc sống của Đế Quốc Kinh Hồng hay Thiết Huyết Trấn đều phải tổn thất và hy sinh nghiêm trọng trước thử thách hết sức lớn lao này.