Chương 41: Lai Sinh luận (Hạ)

Đế Quốc Thiên Phong

Chương 41: Lai Sinh luận (Hạ)

Trong thời kỳ đen tối lúc ấy, tầng lớp quý tộc cao cấp chiếm năm phần trăm dân số trong cả nước, lại thống trị chín mươi phần trăm dân chúng, chính là dựa vào tư tưởng thần quyền như vậy. Mà ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ, tư tưởng thần quyền có thể nói là được thể hiện tới mức tối cao. Sở dĩ vị trí của Mạn Đức giáo trở nên quan trọng như vậy, cũng nhờ vào tư tưởng thần quyền phát huy ra tác dụng tới mức tối đa.

Vì muốn đả kích Mạn Đức giáo, cướp đoạt quyền khống chế, Đại đế Mạn Ba Phỉ Tư Đặc đặc biệt xuất ra cuốn Lai Sinh luận, có thể nói là một đòn chí mạng.

Thông qua cuốn Lai Sinh luận này, ông ta tuyên bố với người đời là không có kiếp sau, linh hồn người chết đi cũng sẽ không lên thiên đường, chỉ có nắm chắc hiện tại mới là quan trọng nhất, chuyện này đã làm ảnh hưởng rất lớn tới ích lợi căn bản của sự tồn tại của tôn giáo.

Nếu như con người đã không có kiếp sau, vậy phải nắm chắc hiện tại. Nếu như trên trời đã không có thần linh, như vậy cầu nguyện với thần linh không bằng trung thành với Quốc chủ.

Lai Sinh luận ca ngợi khoảng thời gian ấy, cuộc chiến tranh luận về tư tưởng tôn giáo đều xảy ra mỗi ngày, giáo dân của Mạn Đức giáo càng ngày càng giảm sút, quyền lực của Mạn Đức giáo cũng bị giảm theo trên diện rộng. Đại đế Mạn Ba Phỉ Tư Đặc mượn cơ hội này đưa tôn giáo khác vào quốc gia, tranh đoạt địa vị quốc giáo với Mạn Đức giáo, ép buộc Giáo hoàng phải cúi đầu với ông ta, yêu cầu Giáo hoàng chỉnh sửa giáo lý, tôn xưng Hoàng quyền làm đầu, không dùng chế độ dân chủ, bỏ Viện nguyên lão, đem cả quốc gia hợp lại thành một Đại Đế quốc thống nhất, triển khai một cuộc giằng co kéo dài đến mười mấy năm. Khoảng thời gian này chính là khoảng thời gian đen tối nhất của Mạn Đức giáo, lúc đó Giáo hoàng bệ hạ bị Đại đế Mạn Ba Phỉ Tư Đặc chèn ép tới mức không thở nổi.

Sau khi Đại đế Mạn Ba Phỉ Tư Đặc qua đời, Mạn Đức giáo lại ngẩng cao đầu một lần nữa, tất cả tôn giáo khác tiến vào Công quốc Thánh Uy Nhĩ đều bị Mạn Đức giáo coi là tà giáo, hoặc đuổi đi, hoặc giết chóc, hoặc gồm thâu, cuối cùng không thể nào tồn tại. Mà cuốn Lai Sinh luận kia trở thành cuốn sách cấm hàng đầu của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, bất cứ kẻ nào cũng không được cất giấu tàng trữ, lén lút xem trộm, chuyền tay nhau mà đọc, bất cứ kẻ nào vi phạm đều bị đưa lên giàn hỏa.

Rốt cục tác giả của cuốn Lai Sinh luận là ai, hiện tại đã không thể nào xác định, nhưng tác giả của cuốn sách này quả thật là tài hoa hơn người, vận dụng rất nhiều sự thật cùng tài hùng biện của mình mà nói rõ rằng con người không có kiếp sau, trên trời không có thần thánh. Bởi vì thuyết kiếp này kiếp sau gần như là nguồn gốc tồn tại của mỗi một tôn giáo trên thế gian này, bởi vậy thật ra cuốn Lai Sinh luận này cũng không được hoan nghênh ở các quốc gia khác, nhưng nó đặc biệt đả kích nặng nề thuyết giáo quyền là trên hết của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ.

So với tác dụng làm suy yếu các quốc gia chung quanh của cuốn Quốc Luận của Tần Nghi, Lai Sinh luận cũng là một cuộc chiến văn hóa mang ý nghĩa về tôn giáo vô cùng quan trọng. Chỉ tiếc rằng Đại đế Mạn Ba Phỉ Tư Đặc không có người nối nghiệp, cuối cùng trận chiến văn hóa này cũng không còn người nào có thể tiếp tục. Mặc dù nó vẫn được truyền bá lẻ tẻ ở nước ngoài, nhưng ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ, bất cứ một người nào muốn được sống thoải mái sẽ không có gan lén lút giấu cuốn sách này.

Mà hiện tại, đoàn đặc sứ đến từ Đế quốc Thiên Phong lại bị phát hiện tàng trữ một cuốn sách như vậy, nếu nói Giáo hoàng bệ hạ không hề tức giận, vậy hoàn toàn không có khả năng.

Khi Cơ Nhược Tử nghe được tin này, ngay cả nàng cũng cảm thấy trời đất quay cuồng như sắp sập.

o0o

- Đây là vu oan, là hãm hại, Giáo hoàng bệ hạ, Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước, ta hy vọng các người có thể hiểu được, Cơ Nhược Tử ta mang theo chân tâm thành ý đi vào quý quốc muốn ký kết đồng minh với các người. Ta tuyệt đối không thể nào làm một chuyện ngu xuẩn tới mức như vậy!

Trong cung Thánh Ba Phỉ, Cơ Nhược Tử kích động nói một hơi. Rốt cục nàng không biết là ai bỏ quyển sách này vào phòng mình, nhưng có thể khẳng định rằng, người làm việc này nhất định là có âm mưu từ trước, có ý đồ muốn phá hoại hành động ngoại giao lần này.

Trước mặt nàng là một quyển sách mỏng có bìa màu vàng, nhưng bên trong nó có sức mạnh có thể làm đảo điên cả một tôn giáo của một quốc gia.

Người Đế quốc Kinh Hồng làm chuyện này ư? Hay là người Đế quốc Mạch Gia? Hay là người Công quốc Thánh Uy Nhĩ? Cơ Nhược Tử không biết, nhưng nàng biết rõ rằng nếu Giáo hoàng tin rằng quả thật nàng đã mang quyển sách này vào Công quốc Thánh Uy Nhĩ, như vậy có nghĩa là dù nàng có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không giải được nỗi oan, bao nhiêu công lao vất vả đều trôi theo dòng nước.

Nàng không thể nào chấp nhận rằng số phận của mình giống như Thiển Thủy Thanh, trong thời điểm mấu chốt sau cùng, mắt thấy tất cả đã sắp sửa đại công cáo thành, lại gặp phải sự biến hóa bất thình lình như vậy.

- Vấn đề là nàng không có cách nào chứng minh mình trong sạch, có phải không? Cơ đặc sứ, nếu như nàng đã tìm hiểu rõ ràng về bản giáo, ắt phải biết rằng thần linh trong sạch như băng tuyết, tuyệt đối không chấp nhận hành vi xúc phạm như vậy, chúng ta không cần giải thích, mà là cần hành động!

Giọng của Áo Bố Lại Đặc tuy trầm ổn, nhưng trong đó ẩn chứa một cơn giận dữ kinh người.

Lão không thể nào không nổi giận, năm đó Đại đế Mạn Ba Phỉ Tư Đặc lợi dụng quyển sách này chèn ép Mạn Đức giáo đến nỗi gần như sụp đổ. Hai vị Giáo hoàng lúc ấy đưa ông ta lên ngôi và ký kết quan hệ đồng minh với ông ta rốt cục đã trở thành tội nhân trong giáo, bị đóng đinh sỉ nhục trên giá đời đời. Hành vi của Cơ Nhược Tử cũng tương đương như khơi lại vết thương đã khép miệng của Mạn Đức giáo, vì vậy cho nên rất nhiều người hoài nghi rằng, không biết sau khi Mạn Đức giáo tiến vào Đế quốc Thiên Phong, Cơ Nhược Tử có dùng sức ảnh hưởng của quyển sách này để chống lại việc truyền giáo của Mạn Đức giáo ở Đế quốc Thiên Phong hay không.

Chuyện đồng minh trước mặt nhưng sau lưng lại thò chân ra ngáng, nhiều đến mức không thể nào đếm xuể.

Cơ Nhược Tử thở dài bất đắc dĩ:

- Ta không có cách giải thích nào khác, nhưng ta hy vọng Giáo hoàng bệ hạ và Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước bình tĩnh nghĩ lại mà xem, nếu quả thật ta muốn đối nghịch với Mạn Đức giáo, như vậy cũng chỉ có thể vạch ra kế hoạch trong đầu, mà không ngu ngốc tới nỗi mang theo quyển sách này bên người, đặt trong phòng thuộc phạm vi cai quản của quý quốc, để cho người hầu của quý quốc có thể tùy tiện lấy ra xem như vậy. Nếu như hai vị xem trọng ta, như vậy phải tin rằng ta không ngu xuẩn tới mức độ như vậy, không thể nào bất cẩn tới mức đó!

Tư Ba Tạp Ước nói:

- Chúng ta có thể hiểu rằng Cơ đặc sứ không hề đề phòng đặc biệt đối với chỗ ở của mình, bởi vậy chúng ta có thể tin rằng quyển sách này không phải là do đích thân Cơ đặc sứ mang vào, nhưng những người khác thì sao? Có thể là do thuộc hạ của Cơ đặc sứ làm hay không, chuyện này rất là khó nói. Tuy rằng Cơ đặc sứ có trí tuệ hơn người, nhưng cũng không thể nào khiến cho thuộc hạ của mình cẩn thận từng chút một, có phải không?

Cơ Nhược Tử nghe vậy sững sờ, nàng nhìn vào mắt Tư Ba Tạp Ước, phát hiện ra có một tia giả dối lóe lên rồi biến mất.

Đột nhiên nàng đã hiểu ra tất cả, ngay lập tức, nỗi tức giận trong lòng bay biến, trở nên bình tĩnh vô cùng. Nàng nhìn thẳng vào mắt Tư Ba Tạp Ước, lạnh lùng hỏi:

- Có lẽ không phải là Đại Công tước không tin, chỉ là không muốn tin mà thôi, có phải không?

Tư Ba Tạp Ước nở một nụ cười hiểm độc.

o0o

Bất kể là Giáo hoàng Áo Bố Lại Đặc hay bản thân Tư Ba Tạp Ước thật ra không ngu ngốc tới nỗi tin rằng Cơ Nhược Tử sẽ mang theo một quyển sách như vậy vào Công quốc Thánh Uy Nhĩ mà đàm phán ngoại giao. Có thể khẳng định rằng có người nào đó muốn hãm hại, vả lại không muốn cho Thiển Thủy Thanh trở về Đế quốc Thiên Phong. Nhưng bất kể thế nào, đối với Mạn Đức giáo mà nói, đó là một cơ hội.

Có thể bọn họ không tin, nhưng bọn họ lại làm như tin, cũng coi đó là một cái cớ để bắt chẹt Cơ Nhược Tử. Nếu Cơ Nhược Tử muốn hoàn thành sứ mạng cứu ra Thiết Huyết Trấn, như vậy cần phải trả giá thêm một ít.

Điều kiện vốn đã bàn luận xong xuôi, nay vì sự xuất hiện của quyển sách này mà có thể xuất hiện biến hóa mới. Giáo hoàng Áo Bố Lại Đặc giảo hoạt đã hạ quyết tâm mượn việc này để kiếm thêm một chút lợi ích cho mình.

Cho nên lúc này, Tư Ba Tạp Ước thản nhiên nói:

- Ta hy vọng rằng Cơ đặc sứ hiểu được một chuyện, nếu như tin tức Cơ đặc sứ có quyển sách này truyền ra ngoài, như vậy lần biểu quyết công khai thứ ba sẽ là lần thất bại cho nàng, không có bất cứ vị nguyên lão nào chấp nhận một chuyện như vậy. Cho nên e rằng Cơ đặc sứ phải đưa ra một ít chứng cớ để chúng tỏ rằng mình có thành ý, lúc ấy mới có thể làm cho mọi người tin rằng quyển sách này không có liên quan gì với đoàn đi sứ của Đế quốc Thiên Phong.

- Các người muốn gì?

- Mở rộng hoàn toàn việc truyền giáo trên toàn lãnh thổ Đế quốc Thiên Phong!

Mạn Đức giáo lại đưa ra một cái giá trên trời, Cơ Nhược Tử chỉ có thể bất đắc dĩ nói:

- Giáo hoàng bệ hạ, ngài không biết rằng yêu cầu này quá cao hay sao?

- Bởi vì quý quốc có hành vi mờ ám, chúng ta không thể không làm như vậy!

- Ta đã nói rồi, đó là có kẻ vu oan hãm hại.

- Vậy càng cần quý quốc đưa ra hành động có thành ý để chứng minh, chứ không phải chỉ thanh minh bằng lời nói suông như vậy!

- Thật là có lỗi, ta không có quyền lực nhiều hơn, ta cũng lo rằng Thiển Thủy Thanh không còn nhiều thời gian nữa…

Quả thật Cơ Nhược Tử không có quyền đáp ứng điều kiện như vậy, Thương Dã Vọng thà rằng giao Thiển Thủy Thanh cho Mạn Đức giáo còn hơn là đáp ứng chuyện này.

Lúc này, Tư Ba Tạp Ước đột nhiên nói:

- Có lẽ có một việc có thể chứng minh quý quốc có thành ý, mà Cơ đặc sứ vẫn có quyền quyết định.

- Là việc gì?

- Để cho Thiển Thủy Thanh gia nhập giáo ta, trở thành giáo dân của Mạn Đức giáo, giáo ta sẽ phong danh hiệu võ sĩ Thánh đường cho hắn!

Cơ Nhược Tử chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, thì ra đây mới là mục đích chân chính của đối phương.

Võ sĩ Thánh đường, đây là danh hiệu mà bao nhiêu giáo dân của Mạn Đức giáo cầu còn không được, nhưng đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, chỉ là gông cùm xiềng xích đeo trên cổ mà thôi. Trở thành võ sĩ Thánh đường của Mạn Đức giáo, Thiển Thủy Thanh nhất định nhận lấy gánh nặng là giáo dân của Mạn Đức giáo lên vai, một khi hắn còn sống trở lại Đế quốc Thiên Phong, nếu sau này hắn giơ dao đồ tể hạ thủ với Công quốc Thánh Uy Nhĩ, vậy chính là phản giáo. Lúc ấy Thiển Thủy Thanh sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, sẽ khiến cho tất cả giáo dân Mạn Đức giáo nổi giận, uy tín và danh dự mà hắn đã dùng máu tươi để lập ra cũng tổn hại nặng nề. Quân nhân vốn rất trọng chữ Tín, mất đi chữ Tín này rồi, sau này lực hiệu triệu của Thiển Thủy Thanh trên chiến trường sẽ giảm sút trầm trọng, cho dù là người Đế quốc Thiên Phong cũng sẽ không chấp nhận hành vi tráo trở của hắn. Nếu như hắn tiếp nhận điều kiện này, như vậy cho dù Mạn Đức giáo chỉ có thể thành lập ba tòa giáo đường ở phía Đông hành lang Thánh Khiết, nhưng bằng vào uy danh quá lớn của Thiển Thủy Thanh hắn, có thể mang lại cho Mạn Đức giáo rất nhiều tín đồ, thậm chí bao gồm cả một phần lớn quân nhân Đế quốc Thiên Phong.

Bởi vì chuyện gia nhập Mạn Đức giáo chỉ là hành vi cá nhân của Thiển Thủy Thanh, Cơ Nhược Tử không có quyền từ chối. Nhất là nàng đã dốc hết sức mình nghĩ ra đủ các biện pháp để cứu Thiển Thủy Thanh, cho nên không thể nào mở miệng nói rằng mình không có tư cách đứng ra nhận lời thay cho hắn. Mà khi Mạn Đức giáo đã tiến vào Đế quốc Thiên Phong một cách hợp pháp, như vậy chuyện Thiển Thủy Thanh nhập giáo cũng không vấp phải chướng ngại gì về mặt pháp luật.

Đề nghị này của Tư Ba Tạp Ước quả thật là vô cùng ác độc, nếu như Thiển Thủy Thanh còn sống trở về, hoặc là phải ra sức cho Mạn Đức giáo, hoặc là làm phản tự hại bản thân mình, dù thế nào cũng không còn gây ra uy hiếp với người Công quốc Thánh Uy Nhĩ được nữa.

Cơ Nhược Tử khẽ cắn môi, lúc này nàng vô cùng căm hận kẻ đã ném đá giấu tay hãm hại sau lưng, mặc dù thủ đoạn của hắn vô cùng đê tiện, nhưng cũng hết sức hiệu quả. Nói không chừng kết quả này đã nằm trong sự tính toán của hắn…

Đáng tiếc là nàng đã không còn quyền lựa chọn.

- Ta đồng ý điều kiện này! Khi Thiển Thủy Thanh từ hành lang Thánh Khiết trở về, sẽ nhận lễ rửa tội của Mạn Đức giáo, trở thành tín đồ của quý giáo. Nếu hắn không đồng ý… Dù sao con đường mua bán không phải là con đường quân sự, không cần biết hắn dùng thân phận nào trở về, quý quốc đều có quyền xử tử hắn!

Cơ Nhược Tử nghiến răng nói.

- Cứ quyết định như vậy!