Đế Quốc Nhật Bản

Chương 53:

Chương 53:

" Ừm, ta biết rồi. Để tuân theo điều khoản của các điều khoản mà ta đã ký, ta quyết định trong. tối hôm nay sẽ tuyên bố với toàn dân trên khắp Mông Cổ. Tướng quân, nhờ ngài chuẩn bị cho ta micro để ta phát biểu cho người dân biết. "

" À, ờ. Chúng tôi sẽ đi làm ngay. "

Yoshinori bất ngờ trước quyết định dứt thoát của Bogd Khan nhưng mà ông vẫn giữ bình tĩnh ra lệnh cho binh sĩ chuẩn bị mọi thứ Bogd Khan cần để cho phát biểu. Ông ra lệnh gửi điện báo ra ngoài cho đến khi nào Bogd Khan phát biểu xong, kế hoạch bắt đầu.

Nội thành Ulan Bator

" Tướng quân, chúng ta đã chiếm được các vị trí chủ chốt trong thành phố. Có một nhóm khác do Dogsom chỉ huy chắc hiện tại đang ở hoàng cung. Chúng ta chỉ cần đợi Bogd Khan phát biểu đến lúc đó mọi thứ sẽ thành. "

Blyukher nghe được Darizavyn Losol cũng gật đầu. Trước khi vào thành phố, ông cho quân bao vây thành phố sau đó dẫn quân vào. Dẫn quân vào, ông chia các binh sĩ ra giúp đỡ người thuộc đảng Cộng Sản Mông Cổ ở các khu vực trọng yếu. Ông thì dẫn quân tới quảng trưởng trung tâm đợi Bogd Khan phát biểu.

Trong lúc đợi, ông nhìn hoàng cảnh xung quanh thành phố, dân cư ở đây có mấy căn nhà là nhà 2 tầng còn lại là nhà 1 tầng. Khi cuộc chính biến nổ ra người dân nơm nớp lo sợ núp trong nhà cho nên ông rất tin tưởng cuộc chính biến này sẽ thành công nhưng mà ông không biết rằng gần đó có vài ngôi nhà đã đưa nòng súng núp sau cửa sổ nhắm vào ông.

Darizavyn Losol (15 tháng 4 năm 1890 - 25 tháng 7 năm 1940) là một nhà lãnh đạo cách mạng và nhân vật chính phủ hậu Cách mạng ở Mông Cổ cho đến khi ông bị thanh trừng vào năm 1939. Losol được sinh ra trong một gia đình chăn gia súc vào ngày 15 tháng 4 năm 1890 tại huyện Batnorov ngày nay, tỉnh Khentii. Ông vào một tu viện địa phương lúc chín tuổi và sau đó chuyển đến Khüree (ngày nay là Ulaanbaatar) ba năm sau đó để theo đuổi việc học tại Tu viện Gandan.

Từ năm 1908 đến năm 1911, ông tự tài trợ cho chuyến đi qua Mãn Châu đến Bắc Kinh cũng như đến St. Petersburg và Moscow. Losol gia nhập quân đội Mông Cổ tự trị vào năm 1911 sau khi nước này chính thức tuyên bố độc lập khỏi sự cai trị của Trung Quốc và tham gia vào các trận chiến chống lại lực lượng Trung Quốc ở biên giới phía đông nam vào năm 1913.

Năm 1918, Losol cùng với Dambyn Chagdarjav, Khorloogiin Choibalsan và Dogsomyn Bodoo thành lập Konsulyn Denj (Консулын дэнж:Lãnh sự Hill) nhóm các nhà cách mạng Mông Cổ ở Khüree. Nhóm gia nhập lực lượng với một nhóm kháng chiến khác trong thành phố, Züün Khüree, để trở thành Đảng Nhân dân Mông Cổ (MPP) vào ngày 25 tháng 6 năm 1920.

Ông là một trong bảy đại biểu MPP được gửi đến Liên Xô để thiết lập liên lạc với Liên Xô và tìm kiếm sự hỗ trợ trong cuộc đấu tranh giành độc lập của họ chống lại sự cai trị của Trung Quốc. Tại Đại hội MPP đầu tiên, được tổ chức bí mật từ ngày 1 đến ngày 3 tháng 3 năm 1921 tại Troitskosavsk, Losol được bầu làm một trong ba thành viên của Ủy ban Trung ương và sau đó được bổ nhiệm làm thành viên của Đoàn Chủ tịch Ủy ban Trung ương MPP và Bộ trưởng Bộ Tài chính trong chính phủ lâm thời.

Sau cách mạng, Losol giữ một loạt các vị trí cấp cao trong MPRP. Từ năm 1924-1925, ông là Phó Chủ tịch (Bộ Chính trị) của Ủy ban Trung ương MPRP chịu trách nhiệm đưa ra các quyết định chính sách quan trọng. Ông là Chủ tịch và sau đó là Chủ tịch Ủy ban Kiểm soát Trung ương Đảng từ năm 1925-1939.

Từ năm 1925-1927 và một lần nữa từ năm 1936 đến năm 1939, ông là phó chủ tịch đoàn chủ tịch của 'Baga Hural'' (Little Hural - đơn vị quản lý hiệu quả chịu trách nhiệm quản lý hàng ngày). Ông cũng là thành viên Hội đồng quản trị Ngân hàng Nhà nước và là thành viên ủy ban kiểm soát của Liên hiệp Hợp tác xã từ năm 1928-1937.

Năm 1934, ông là đồng tác giả của tác phẩm hai tập Mongol Ardyn Undessnii Khuv'sgalyn Ankh Üüsch Baiguulsan Tovch Tüükh (Lịch sử ngắn về sự ra đời ban đầu và thành lập Cách mạng Quốc gia Nhân dân Mông Cổ) với người bạn thân Khorloogiin Choibalsan và G. Demid.

Vào tháng 7 năm 1939 khi các cuộc đàn áp stalin ở Mông Cổ kết thúc, Choibalsan đã sắp xếp việc bắt giữ Losol và Dansranbilegiin Dogsom, những người, ngoài chính Choibalsan, là những thành viên cuối cùng còn lại của những người sáng lập "First Seven" ban đầu của MPP, với cáo buộc phản cách mạng.

Choibalsan đã tuyển dụng Dashiin Damba (Tổng thư ký MPRP từ năm 1954 đến năm 1958), để lừa dối Losol lên một chiếc máy bay mà ông tin là đang trên đường đến tỉnh Dornod ở phía đông Mông Cổ. Thay vào đó, Losol được đưa đến Moscow, nơi ông bị bắt và giam giữ tại nhà tù Butyrki.

Ông đã bị tước tư cách đảng viên và mòn mỏi trong tù hơn một năm cho đến khi ông qua đời vào ngày 25 tháng 7 năm 1940 trước khi vụ án của ông được đưa ra xét xử.
Ông được chôn cất tại bãi bắn Kommunarka gần Butovo.

Năm 1956, Tổng kiểm sát Liên Xô phán quyết Losol không có tội. Năm 1962, Losol chính thức được phục hồi danh dự, tư cách đảng viên của ông được khôi phục vào năm 1989. Ông cũng là người tham gia cuộc họp vào căn nhà trước đó. Nhiệm vụ của ông chính là chiếm các vị trí trọng yếu quanh thành phố còn lại sẽ tham gia vào hoang cung ép buộc Bogd Khan thoái vị mọi thứ đều dễ dàng.

" Tướng quân, Bogd Khan bắt đầu phát biểu. "

Blyukher nghe được thuộc hạ của mình thông báo, ông đi lại nghe Bogd Khan bắt đầu phát biểu:

" Kính thưa người dân, ta là Bogd Khan. Xin lỗi mọi người về bài phát biểu đột ngột này của ta trong ngày hôm nay, nhưng buộc ta phải thông báo đến mọi người. Tối hôm nay, đã có một vụ chính biến đã xảy ra. Chủ mưu của cuộc chính biến là những người của đảng Cộng Sản Mông Cổ.

Người của đảng Cộng Sản Mông Cổ đã chia binh ra theo 2 nhóm. Nhóm đầu tiên phối hợp với quân đội Liên Xô đã chiếm đóng thủ đô, nhóm còn lại mang binh tiến đánh cung điện nhằm ép buộc ta thoái vị công nhận đảng Cộng Sản Mông Cổ lên nắm quyền nhưng mà mừng cho chúng ta là những kẻ phản loạn tấn công hoàng cung đã bị đội bảo vệ hoàng cung tiêu diệt.

Nhưng mà, vẫn còn người của đảng Cộng Sản Mông Cổ và Liên Xô đang ở trong thành phố. Từ vụ việc này, ta thấy được người thuộc đảng Cộng Sản Mông Cổ không phải vì nhân dân như họ đã nói mà là thành những kẻ phản quốc. Vì vậy, ta yêu cầu người dân trên cả nước hãy đứng lên chống lại phong trào Cộng Sản và đừng tin những gì họ nói bởi vì họ đã bán đất nước cho của chúng ta cho Liên Xô.

Và, ta cũng có một quyết định cuối cùng liên quan đến tương lai của Mông Cổ. Quyết định cuối cùng của ta là Mông Cổ sẽ sát nhập vào lãnh thổ đế quốc Nhật Bản, ta biết sau khi ta nói xong chuyện này mọi người đều sẽ có nhiều cảm xúc trái ngược nhưng nếu ta không làm như vậy Mông Cổ sẽ rơi vào tay Liên Xô.

Đích thân thái tử Nhât Bản đồng ý cho Mông Cổ sát nhập vào Nhật Bản như một tỉnh tự trị. Nếu mọi người không biết tỉnh tự trị là gì thì mọi người có thể nhìn vào người anh em của ta là người Mãn.Từ khi, họ sát nhập vào Nhật Bản, nền kinh tế của Mãn Châu đã phát triển mạnh mẽ và chính quyền của họ được tự do quản lý dân tộc của mình mà không chịu sự cai quản của chính quyên Nhật Bản.

Vì những lý do đó, ta mới đưa ra quyết định như vậy, mong mọi người có thể thông cảm cho ta vì những quyết định này và ta sẽ gánh chịu hết mọi hậu quả bù những gì mà ta đã quyết định. Bài phát biểu của ta đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã lắng nghe. "

Blyukher nghe được Bogd Khan nói một nhóm Cộng Sản tấn công hoàng cung đã bị tiêu diệt làm ông cảm thấy không ổn. Bởi vì theo thông tin tình báo, quân bảo vệ hoàng cung dùng những loại súng trước thế chiến thứ nhất.

Hơn nữa, những người cộng sản ở Mông Cổ được Liên Xô viện trợ những khẩu súng tiên tiến phải chiếm được hoàng cung chứ không phải là bị tiêu diệt. Cho nên, đã có một số vấn đề ở hoàng cung không được biết đến. Blyukher tiếp tục nghe Bogd Khan phát biểu để tìm ra nguyên nhân. Blyukher nghe tới đoạn Bogd Khan quyết định sát nhập vào Nhật Bản thì ông biết được mình trúng kế.

" Cộc cộc cộc cộc.... "

" Cộc cộc cộc cộc.... "

Bogd Khan vừa phát biểu xong và Blyukher chưa kịp ra lệnh cho binh sĩ rút lui thì các tòa nhà xunh quanh ông phát ra nhiều tiếng súng máy xả vào đoàn lính của ông.

Bên ngoài thành phố Ulan Bator.

" Bùm bùm bùm....... "

" Bùm bùm bùm....... "

" Quân địch tập kích!!! Quân địch tập kích!!! "

Binh sĩ Liên Xô theo mệnh lệnh của Blyukher bao vây thành phố này cho đến khi có lệnh tiếp theo của Blyukher. Binh lính Liên Xô đối với chuyện bao vây thành phố Ulan Bator không cho là chuyện gì lớn, bỏi quân đội Liên Xô có tới chục ngàn người bao vây một thành phố nhỏ như vậy còn không chiếm được như vậy chẳng phải là cái tát thẳng vào mặt đảng Cộng Sản Liên Xô sao.

Cho nên binh sĩ Liên Xô đều rất thoải mái ngồi xuống nghỉ ngơi cho đến khi những viên đạn pháo rơi xuống đầu họ thì họ mới bắt đầu chạy tán loạn. Có một số binh sĩ khác cơ trí hơn nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp. Đợi cho đến khi đạn pháo chấm dứt thì họ mới đi tìm hiểu chuyện gi xảy ra.

" Sĩ quan báo cáo thiệt hại và cho người đi xem đây là pháo binh của ai "

Đạn pháo vừa dừng lại thì một sĩ quan cấp cao bước ra ra lệnh cho cấp dưới của mình kiểm tra nhân số thương vong và kiểm tra xem đạn pháo đến từ đâu. Vị sĩ quan cấp cao này không biết được những viên đạn pháo này là của pháo binh Nhật Bản mà ông chỉ nghĩ rằng đây là pháo binh bên mình bắn nhầm.

Bởi vì, ông biết được là trước đó tướng quân Blyukher cũng có điều môt trung đoàn pháo binh tới hỗ trợ đề phòng chuyện bất trắc khi tấn công thành phố Ulan Bator cho nên ông nghĩ rằng lính truyền tin đã truyền sai toạ độ mà không nghĩ đến điều khác.

" Pằng "

Các binh lính khác nhận được lệnh đi kiểm tra nhân số, mới đi một chút thì có tiếng súng vang lên. Nhiều binh sĩ Liên Xô quay lại thấy sĩ quan của mình bị trúng đạn rồi ngã xuống đất chết tại chỗ.


" Pằng "

" Pằng "

" Pằng "

" Pằng "......

Binh sĩ Liên Xô thấy nhiều sĩ quan từng người ngã xuống sau khi tiếng súng vang lên. Nhiều sĩ quan chết đã gây ra hỗn loạn cho các binh sĩ, họ bắt đầu hoảng sợ chạy loạn khắp nơi giẫm đạp lên nhau và không làm theo như trong huấn luyện. Một số sĩ quan còn sống thì cố gắng ổn định tin thần cho các binh sĩ nhưng những sĩ quan này cũng sớm bị từng viên đạn ghim vào đầu chết tại chỗ. Binh lính Liên Xô thấy vậy bắt đầu chạy hoảng loạn không chỉ có các tân binh mà có cả sĩ quan và nhiều lão binh cũng chạy.

Nhiều sĩ quan bị giết nhiều như vậy, số sĩ quan còn lại ngu cũng nhân ra đây là muốn giết các sĩquan chỉ huy để gây hỗn loạn cho các binh sĩ. Hơn nữa, họ cũng cố gắng tìm ra vị trí bắn của đối phương nhưng mà tiếng súng vang lên ở khắp nơi nên họ cũng không xác sinh được tiếng súng phát ra và họ cũng không dám đứng ra ổn định tin thần cho các binh sĩ làm như vậy chẳng khác nào nộp mạng. đều chạy theo binh sĩ nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

-------- Đôi lời từ tác giả:

Mình nhận được nhiều phản ánh của các bạn về giới thiệu nhân vật nên mình sẽ viết lại từ các chương sau nhưng mà mình đã viết trước vài chương nên mình sẽ tập chung xoả một số chương.

-------