Đế Chế Lập Trình Game

Chương 3: Ăn:v

Chạy xe về đến nhà cậu làm biếng dẫn nó vào garage nên để xe ở bên ngoài garage rồi cậu khoá nó lại, mở cửa nhà cậu bước vào sau đó cậu đóng cửa lại tháo giày ra cậu bỏ nó vào một cái tủ đựng giày, bước vào phòng ngủ cậu để cái balo xuống đi tới cái PC thời xa xưa của cậu bấm nút mở nó lên

Màn hình máy tính từ đen dần bắt đầu xuất hiện màu, dòng chữ Windows XP và âm nhạc của nó xuất hiện sau đó màn hình máy tính hiện ra, máy này chỉ đơn là trình duyệt IE, My Computer, Thùng Rác và một số phần mềm khác, trong máy này cũng không có nhiều game lắm, đa phần là mấy cái file học tập cậu suy nghĩ là mình có nên bán cái máy này không khi mà mở lên cái My Computer thì cậu thấy nó thật sự không ổn vì nó không hề đủ để cậu làm game rất rất ít chắc đủ để tải vài game offline
- Haizzz....
Thở dài một hơi rồi cậu lấy từ balo một chiếc laptop, mở nó lên rồi bắt đầu làm bài tập mà ở trường giao, không quá khó nhưng hơi nhiều ngồi làm bài hơn cả tiếng đồng hồ làm cậu hơi mệt nhưng cuối cùng cũng làm xong cậu đứng dậy tập vài bài tập thể dục rồi đi vào phòng ngủ

Cảm giác có được một giấc ngủ sau khi làm bài tập mệt mỏi rất là sướng, mới vừa nằm một chút thì cậu đã say giấc nồng không biết bao lâu đi qua, cuối cùng cậu cũng tỉnh dậy ngáp một cái trên gương mặt còn có chút mơ màng gãi gãi cái cổ một cái rồi cậu bước xuống giường, đầu tóc khá bù xù nhìn thấy mà ngu làm cậu khó chịu nên đi tới tủ quần áo lấy ra một bộ áo ngủ rồi bước vào nhà tắm, tiếng ngân nga dần xuất hiện cộng hưởng cùng với tiếng nước chảy và cứ thế hơn 10 phút sau, tiếng nước cuối cùng cũng đã tắt tiếng ngân nga cũng không còn mà giờ đây chỉ còn lại một chàng trai mặt bộ đồ ngủ bước ra khỏi nhà tắm mái tóc đã được chải chuốt lại cậu đóng cửa nhà tắm rồi bước đến tủ lạnh thì thấy còn khá ít đồ ăn, có nên nấu không? Nấư thì mệt không nấu thì đi kêu đồ ăn...
- Không nấu, haizz giờ này nấu mệt chết
Sau một lúc suy nghĩ cuối cùng cậu cũng quyết định không nấu sau đó cậu mở điện thoại lên thì hiện tại trên tay cậu đang sở hữu là chiếc điện thoại Nokia 3310 sản xuất năm 2000, cậu dùng được hai năm rồi

Tìm trong danh bạ cái số của một nhà hàng Tàu mà cậu thường gọi đồ ăn thời còn ở chung với cha mẹ, à đây rồi thấy số điện thoại quen thuộc đó cậu liền bấm vào
- Xin chào, quán Nhị Tinh xin nghe
Sau một lúc tiếng nói vang lên ở đầu dây bên kia, là giọng của một ông chú nghe thế nên cậu liền trả lời
- Ah! Chú Đường Hổ, cháu Tuấn đây
Theo ký ức thì ông chú tên Đường Hổ này là con lai Việt - Hoa, mẹ ông là người Hoa còn cha là Việt nhưng đa phần ổng sống ở Trung Quốc, mẹ ổng là một đầu bếp ở một nhà hàng nào đó nên ổng được dạy nhiều về nấu ăn sau khi tốt nghiệp cấp 3 ổng qua Mỹ sống cưới vợ và lập nên một nhà hàng Trung ở bang này, gia đình cậu quen ổng cũng gần 10 năm rồi nhờ ổng biết tiếng Việt nên cũng dễ giao tiếp hơn
- À! Tuấn à, lâu mới thấy cháu gọi ấy, toàn là cha mẹ cháu gọi đồ ăn thôi dạo này sống sao rồi?
Lúc cậu vừa nói xong thì đầu dây bên kia à lên một tiếng rồi nói bằng giọng nói bất ngờ
- À, sống cũng tốt chút lên đại học nên dọn ra ở riêng lo học nên cũng ít thời gian gọi đồ ăn lắm toàn là ăn ở căn tin trường hay làm mấy món đơn giản nhanh thôi
Nghe ông Hổ hỏi thì cậu cũng thật thà trả lời dựa theo ký ức
- À, thế thì tốt! Mà cháu muốn gọi gì nãy giờ nói chuyện quên hỏi
- Cho cháu 1 tô mì hoành thánh, 4 cái bánh bao kim sa
Nghe nói đến chuyện gọi đồ ăn thì cậu mới nhớ ra và gọi
- OK, 1 tô mì hoành thánh và 4 cái bánh bao kim sa... Cháu cho ta địa chỉ đi
Nghe cậu gọi thì ông Hổ cũng ghi chép lại và sau một lúc thì ổng hỏi
- Số xx Đường Xx ạ
Cậu trả lời
-.... OK, khoảng 20 phút nữa sẽ có nhá cháu
Sau khi ghi xong địa chỉ thì chú (ông nghe kì quá:v) Hổ nói
- Vâng tạm biệt chú!
Nói rồi cậu cúp máy, đi vô phòng lấy cái laptop rồi ngồi vào cái sofa, mở TV lên xem thời sự nhưng thật ra cậu cũng không có xem gì mấy, ngồi lướt web gần 20 phút thì cậu nghe thấy tiếng chuông cửa liền nghĩ "Đồ ăn tới!" Cậu liền chạy ra cửa và mở nó thì thấy đó là một chàng trai da màu vàng, mái tóc đen cùng bộ đồng phục màu đỏ
- Đồ ăn quý khách gọi đây ạ! Tổng cộng là 9 đô
Giọng nói chàng trai đó phát ra rồi cậu ta đưa đồ ăn đến trước mặt cậu, nhìn thấy chàng trai cậu suy nghĩ rồi liền đưa 10 đô cho cậu ta
- Cậu là nhân viên mới đúng không? Tên gì?
Lúc chuẩn bị nhận đồ ăn thì miệng cậu tự động nói
- Hả? À, mình vào làm được 1 năm rồi tên là Lee Pak, hình như bạn là khách quen nhỉ?
Chàng trai đó nghe cậu hỏi cũng thành thật trả lời
- Mình tên là David Tuan, mình quen chủ tiệm và ăn cũng được 10 năm rồi, rất vui được gặp bạn Pak!
Lúc này cậu mới hồi tỉnh lại và trong đầu nghĩ tại sao mình lại hỏi thế ta? Nhưng miệng vẫn trả lời và cười nói
- Rất vui được gặp bạn David, thôi thì tạm biệt mình phải đi giao hàng tiếp đây không sẽ bị ổng chửi chết!
Pak cũng cười nói rồi nhanh tay đưa đồ ăn cho cậu, sau đó cậu ta vừa nói vừa chào tạm biệt
- Bye!
Bye xong cậu cũng đóng cửa lại và cầm 2 hộp đồ ăn bước vào nhà, cậu bỏ nó lên bàn rồi mở ra mùi hương thơm của mì hoành thánh bay khắp nơi làm cậu chảy nước miếng, lấy chiếc đũa thêm cái muỗng và cậu ăn, ôi nó thật là ngon sợi mì dài và hơi dai nhưng lại có một hương vị kì ảo đến khó tả, sau một lúc không biết bao lâu và không ai nói nó tốn 6 phút thì tô mì cuối cùng cũng được giải quyết, cậu lấy miếng giấy lau lau cái miệng rồi sau đó cậu nhìn tới hộp bánh bao, mở nó ra hơi nóng đã mất hết nhưng bánh vẫn còn nóng, lớp bánh mềm, cậu cầm lên một cái rồi cắn một miếng, ôi hương ngọt chảy vào bên trong miệng cậu cộng với lớp bánh mềm của nó làm hương vị trở nên tuyệt hảo (qua truyện về ăn uống rồi:v)

...
Giải quyết xong bốn cái bánh bao, cậu hơi khác nước nên đi tới tủ lạnh lấy ra chai nước suối và uống ực một cái, dòng nước mát lạnh làm dịu cơn khát của cậu, sau đó cậu bỏ chai nước vào lại tủ lạnh bỏ 2 cái hộp đựng đồ ăn và sọt rác rồi cậu bắt đầu rửa đống bát đĩa hồi sáng ăn rửa xong cũng gần 9 giờ, cậu bước lại ghế sofa và tiếp tục lướt web
- Hiện mình có thể tìm thêm thành viên ở trường nhưng nó khá mệt,... Nếu mình làm một trang web như HackerRank thì sao? Vừa tìm được nhân tài vừa giúp cho các lập trình viên có được nơi để luyện tài năng
Suy nghĩ như thế rồi cậu bắt đầu lên Google tìm một cái phần mềm viết code, tìm tìm một hồi thì cậu thấy được phần mềm Dreamweaver phần mềm này kiếp trước chỉ 3 năm nữa sẽ vào tay Adobe và được công nhận là phần mềm làm website số 1 thì phải, mua giá cũng khá rẻ nên cậu liền mua nó ngay (Không tìm được giá đâu:v) trong tài khoảng ngân hàng cậu giờ còn khoảng 1000 đô, và trong túi còn 100 đô số tiền này một phần là tiền được cha mẹ cho lúc đỗ đại học, phần còn lại là tiền đi dạy thêm cho một đứa lớp 6 nhắc đến dạy thêm thì hôm nay đúng là hên, cậu được nghỉ nhưng ngày mai phải đi làm lại, lịch học là 4 giờ chiều đến 5 giờ 30, sau khi mua xong thì cậu đợi nó tải thời này tốc độ tải cũng nhanh gồm xem gần hết bộ phim thì nó mới tải xong, cài đặt xong cậu mở nó lên và tìm hiểu... Kiếp trước cậu đâu có tiền mà mua cái phần mềm này toàn dùng mấy phần mềm viết code free thôi, ngồi tìm hiểu hơn 1 tiếng đồng hồ cậu cũng nắm sơ về nó cậu thử lập một dự án rồi viết thử xem khá ngon, thiết kế được và tiện
- Phần mềm này tuyệt vời
Nhưng, có lẽ cậu đã quên một điều... Internet Explorer....

Hết!