Chương 16: Về tới nhà, chuyến đi chơi của trường.

Đế Chế Lập Trình Game

Chương 16: Về tới nhà, chuyến đi chơi của trường.

Sau khoản 12 tiếng ngồI máy bay, nhóm của Dương đi xuống sân bay Tokyo và đợi chuyến bay tiếp theo, lúc này đã 9 giờ sáng, ngồi đợi hoài cũng chán nên Dương đứng dậy hỏi 3 người kia uống gì.

- 3 Người uống gì không? Tôi đi mua cho!
- À! Cho tôi một ly cafe nhá
Minh nghe thấy Dương chuẩn bị đi mua nước nên cậu cũng nhanh chóng kêu một ly

- Tôi thì.... Cafe luôn đi!
Quân nghe Minh kêu cũng bắt trước.
- Tôi một ly cafe luôn đi
Thịnh cũng nói.

- OK, 4 ly Cafe! Để tui đi mua!
Dương nói xong thì cậu chạy đi, sân bay Tokyo cũng gọi là bự, ở trong sân bay có rất nhiều của hàng bán đồ lưu niệm, đồ ăn, nước uống..v.v

Dương đi tới máy
Dương đi khoảng 5 phút thì cậu thấy một tiệm bán đồ uống.

Dương đi vô cửa tiệm thì thấy một cô gái xinh đẹp tóc bạch kim đang ngồi nhìn cậu, nhưng lúc đó cậu không quá để ý tới cô, cậu bước lại trước nhân viên, cô nhân viên nhìn thấy cậu tới nên hỏi bằng tiếng Nhật.
- Vâng chào anh, anh cần gì ạ!
- À! Cho mình 4 ly cafe, 1 ly không đường và 3 ly có đường!
Dương nghe cô nhân viên hỏi nên cũng trả lời lại bằng tiếng Nhật.

Dương từng có một thời ở bên Nhật cùng cha 3 năm, trình tiếng Nhật rất tốt, có thể trình của cậu còn tốt hơn với dân Nhật thật sự nữa.

Cô nhân viên nghe cậu gọi nên cũng không hỏi nhiều, cô bấm máy để tính tiền rồi cô mời cậu ngồi đợi một lúc, Dương cũng làm biếng đứng nên cậu tìm một bàn trống rồi ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống cậu nhận ra cô gái tóc bạch kim vẫn đang nhìn cậu chằm chằm, Dương bị cô nhìn nên lưng bắt đầu thấy lạnh, cậu ngồi yên và không dám chuyển động.

Một lúc sau cô nhân viên kêu cậu tới lấy cafe, Dương đứng dậy rồi đi tới chỗ cô nhân viên rồi cậu cầm 4 ly cafe, cô nhân viên nói.
- Vâng tổng cộng là 250 yên ạ! (50K)
-... Dùng thẻ ngân hàng được không ạ?
- Hả? À, vâng! Máy quẹt đây ạ
Cô nhân viên nghe thế nên cũng lấy ra một cái máy quẹt thẻ.

Dương mở bóp rồi cầm cái thẻ Visa làm hồi lúc còn ở Việt Nam ra, sau đó cậu quẹt nó, đợi cô nhân viên một lúc để xác nhận rồi Dương bỏ thẻ vào bóp và chào tạm biệt cô.

Trước khi đi khỏi cậu có quay lại nhìn cô gái tóc bạch kim kia thì thấy cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu nên cậu liền chạy một mạch tới chỗ 3 người kia.

Khoản 5 phút sau thì Dương về chỗ cũ, cậu đưa cho Minh, Quân và Thịnh mỗi người một ly cafe, sau đó cậu ngồi xuống chỗ của mình, cầm ly cafe rồi hút một hơi sâu vào.
- Dương! Làm gì mà hút ghê thế?
Thịnh nhìn thấy cậu hút nên hỏi.

- À! Không có gì!
Dương nghe thế liền lắc tay nói.
- Ờ!
Thịnh nghe không có gì nên cũng không hỏi nữa.

Sau đó cả 4 người ngồi cùng nhau nói chuyện, khoảng 1 tiếng 30 phút sau thì lên máy bay, trước khi đi Dương quay đầu lại nhìn, cậu cảm nhận thấy như đang bị ai đó theo dõi...

...
Sân bay Tân Sơn Nhất TP HCM, 4 giờ 30 phút chiều.
Cả team Dương bước xuống máy bay với gương mặt hớn hở vì đã được trở về nhà, đi tới cổng số 1 thì cả 4 người thấy các cha mẹ đã tập chung đầy đủ để đón chào họ về nhà.

Minh, Quân và Thịnh nhìn thấy cha mẹ mình nên liền chạy tới ôm họ, còn Dương thì đi từng bước tới bên cha mẹ để chào họ và nói vài chuyện về chuyến đi.

Khoản 15 phút sau thì các gia đình cũng tạm biệt nhau rồi đi về, cha Dương kêu một chiếc Taxi để chở 3 người về nhà, về đến nhà thì mẹ Dương cũng đã chuẩn bị một nồi lẩu ngon lành, Dương chạy vô nhìn nồi lẩu, cậu đang định ăn thì.

- Dương! Con đi rửa tay chưa?
Mẹ Dương nhìn thấy cậu con trai chuẩn bị ăn vụng liền chạy tới, nắm lỗ tay cậu rồi hopoir
- á
Á!! Đau mẹ! Để con đi! Để con đi
Dương sợ bị mẹ nắm nữa nên liền chạy vô nhà vệ sinh rồi rửa tay, khoản 2 phút sau thì Dương bước ra và ngồi vào bàn, tối hôm đó gia đình Dương và 3 người kia làm những bữa tiệc để chào đón họ về.

...
Sáng hôm sau, Dương ngủ dậy rồi đi và nhà vệ sinh như thường ngày, khoảng 10 phút thì cậu bước ra với bộ đồng phục của trường, cậu soạn lại tập vở một chút rồi đi xuống nhà ăn sáng.

Xuống nhà mẹ cậu đã chuẩn bị một tô phở sẵn rồi, cậu ngồi vào bàn và thưởng thức nó, ăn xong thì cậu chào mẹ rồi đi tới trường.

Bước vào lớp, mọi người đang nói chuyện vui vẻ với nhau, Dương đi về chỗ của mình, vừa ngồi xuống thì Hoàng, Vy, Anh và Luận đi tới, Hoàng nói trước.
- Dương, cậu nghe tin gì chưa?
- Hả? Tin gì?
Dương ngơ ngác hỏi
- Thứ 4 tuần này... Trường chúng ta sẽ tổ chức chuyến đi Đà Lạt chơi 3 ngày 4 đêm!!!!
Hoàng là hét nói!

- Hả? Đi Đà Lạt? 3 ngày 4 đêm!
Dương trợn mắt nhìn Hoàng hỏi.
- Yes! Cả lớp đã OK hết rồi, chỉ còn cậu thôi!
Vy nói.

-...
Dương do dự, ở kiếp trước Đà Lạt có lẽ là nơi Dương buồn nhất, năm nhất đại học gặp người yêu ở Đà Lạt tên là Nhi cà 2 yêu nhau khoảng 2 năm, tới năm 3 thì cô ấy bỏ đi với người khác.

Dương lúc đó buồn và cô đơn, cậu lại lần nữa lên Đà Lạt, đi khắp nơi từ chợ đêm, vườn hoa, nhà thờ Domaine de Marie, cùng với nhiều nơi khác.

Nhưng chưa hết, sau khoảng 1 tháng đau khổ vì Nhi thì Dương lại tìm được Ngọc, một cô gái Đà Lạt chính thống, giọng nói nhẹ nhàng với nụ cười duyên có má lúm đồng tiền.

Cả 2 cùng đi chơi gần như khắp nơi, có lẽ không nơi nào ở Đà Lạt mà không có dấu chân của cả 2, nhưng đến cuối năm 3, Ngọc bỗng bị một căn bệnh, cô không nói cho Dương một từ nào về bệnh của mình.

Dương vẫn không hề biết đến khi cậu lên Đà Lạt lần nữa, lúc tới nhà Ngọc cậu mới được nghe tin cô đã chết, lúc đó cậu bị sốc tin thần và nhốt mình trong phòng gần 1 tháng mới bình tĩnh lại được, cũng từ đó mỗi tuần cậu đều đi lên Đà Lạt một lần để thăm mộ cô.

Quay về hiện tại, Vy nhìn thấy Dương đang ở trong dòng suy nghĩ thì cậu hỏi lại lần nữa.
- Dương! Cậu đi không?
- Hả? À! Mình đi!
Dương ngơ ngác vì đang suy nghĩ mà bị phá nên cũng không biết mình vừa nói gì.

- Vậy tốt! Hihi!
Vy vui vẻ cười nói, xong cô đi chỗ khác, Anh và Luận cũng tạm biệt cậu rồi đi, Hoàng thì ngồi xuống chỗ của mình, bỗng Dương hỏi.
-...Ê Hoàng! Tui vừa nói cái gì thế?
-...

...
Chiều hôm đó, Dương đi về nhà thì thấy mẹ đang ngồi coi TV nên cậu cũng đi lại ngồi xuống và nói với mẹ.
- Mẹ... Con có chuyện này!
- Hả? Chuyện gì?
- Trường con tổ chức đi Đà Lạt! Mẹ cho con đi nhá!
- Hả? Đà Lạt, lại đi nữa à?
- Dạ....
- Thôi! Đi thì đi đi, mày tới Mỹ luôn rồi thì Đà Lạt sợ cái gì?
- Dạ? Vâng! Cảm ơn mẹ!

Dương vui vẻ là lớn rồi cậu đi lên phòng và cậu chuẩn bị vào bộ đồ vào balo...

....
7 giờ tối, thứ 4, trước cổng trường THPT Lê Quý Đôn, một chuyến xe bus màu đỏ đậu trước cổng, ở đầu xe là một cái băng rôn có chữ "Tập thể lớp 10A9 THPT Lê Quý Đôn, chuyến đi Đà Lạt!"

Dương đi bộ tới cổng trường cậu thấy chiếc xe bus nên cũng bắt đầu tăng tốc, cậu lên xe thì thấy bác tài đang ngồi đó nhìn còn phía sau là vài người bạn cùng lớp, Dương chọn một chỗ ở phía sau ngồi xuống.

Khoảng 2 phút sau thì Vy cũng lên xe, cô nhìn thấy Dương nên cô đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.
- Chào cậu Dương!
- À! Chào Vy! Tới sớm ghê ta!
- Sao bằng anh Dương nhà ta được!
- Hehe
Sau đó cả 2 ngồi nói chuyện vui vẻ làm không khí trên xe tốt hơn.

Một lúc sau Hoàng cũng lên xe, cậu nhìn thấy Vy và Dương đang nói chuyện nên cũng đi xuống vừa đi vửa nói.
- Hai vợ chồng mấy người tình tứ thế, chưa tới Đà Lạt mà!
- Hả? Mày nói gì? (Đổi xưng hô cho nó hay)
Dương nghe Hoàng nói liền nhìn cậu
- Tao nói tụi bây tình tứ quá! Hehe
Hoàng cười nói.
- Mày!

Dương chạy tới đạp vào chân Hoàng làm cậu la lên vì đau, Dương cười haha rồi đi nhanh về chỗ
- Mày!!! Vy cậu xem lại chồng mình đi, nó đạp mình nè!
Vy nghe Hoàng nói thế liền đỏ mặt rồi quay đi chỗ khác.
- Đó! Vy không thèm để ý mày rồi!
Dương chọc quê Hoàng
- Mày!!!
Hoàng tức giận chạy lại chỗ Dương.

Cả 2 giỡn nhau một lúc thì thôi, khoảng 5 phút sau thì cả lớp tập chung đầy đủ, xe bắt đầu chạy, cô Phương đứng lên và giới thiệu sơ lượt về chuyến đi lần này, Dương không nghe cô nói gì, cậu nhìn ngoài cửa sổ với gương mặt nghiêm túc và đang suy nghĩ vài chuyện...