Chương 198: Tống tiền
Trung không hề có một chút áy náy khi làm việc này, hắn chỉ xem như mình đang đi đòi một khoản bồi thường từ FPT Telecom vì đã làm mất công việc ngon lành mà hắn đang có mà thôi.
Đóng lại cửa sổ website, Trung khẽ liếc nhìn đồng hồ thì cũng đã hơn 1h sáng có điều Trung lại không hề có cảm giác buồn ngủ, nguyên nhân có lẽ là do tâm trạng hưng phấn lúc trước kích thích thần kinh cũng nên.
Không ngủ, vậy thì Trung chỉ còn cách tiếp tục ngồi với cái máy tính. Tin tức, phim ảnh thì cũng không có gì đáng xem nên sau khi nghĩ ngợi giây lát, Trung đặt tay lên bàn phím gõ vào một địa chỉ bí mật. Đây là một đường link dẫn tới trang nội bộ của một nhóm hacker Việt mà Trung tham gia.
Trước đây, để vào được nhóm này, Trung đã phải trải qua quy trình xác nhận nhân thân khá phiền phức, tiếp đó là nhiều bài kiểm tra trình độ cũng như thực hiện các nhiệm vụ thử thách khác nhau của nhóm quản lý.
Quá trình kéo dài tới gần bốn tháng, Trung mới được cấp quyền thành viên, Trung vẫn nhớ thời điểm được xác nhận member hắn đã vui mừng tới mức cả đêm hôm đó không ngủ được.
- Cạch… cạch… cạch…
Tiếng bàn phím vang lên đều đặn. Sau một loạt các bước xác nhận bảo mật, màn hình trang nội bộ của nhóm cũng được hiện ra.
Web được thiết lập theo mô hình phân quyền nhiều tầng với mức độ mật của thông tin được phân loại theo các tiêu chí nhất định. Các thành viên tùy theo cấp bậc của mình mà được theo dõi thông tin và làm các nhiệm vụ ở cấp độ tương ứng, khi nào tích lũy đủ cấp độ kinh nghiệm sẽ được xét duyệt để nâng lên level thành viên cao hơn. Như Trung là đang nằm ở nhóm thành viên cấp ba tức là chỉ dưới cấp của một số thành viên sáng lập của nhóm, cũng xem như là tinh anh trong đội ngũ.
Lúc này Trung đăng nhập vào web không phải để làm nhiệm vụ, hắn vào đây chỉ là để xem lại tình hình hoạt động của các thành viên trong nhóm. Sau một hồi kiểm tra các hộp tin thấy không có gì đặc biệt, Trung nhấn vào box chat chung để đọc tin nhắn.
Thành viên của trang đa phần đều là những người kiệm lời do vậy ít thấy có những câu chữ tám nhảm vô thưởng vô phạt, đa phần đều là những trao đổi và bàn bạc ngắn gọn về nhiệm vụ hoặc tin tức trong giới hacker. Quả thật nếu không phải người có đam mê với lĩnh vực này thì đọc rất tẻ nhạt.
Kéo xuống xem qua một lượt, Trung vui vẻ phát hiện ra một nick còn đang sáng đèn. Đây chính là chiến hữu khá thân cận với Trung trong các phi vụ khi còn ở level 4 trước đây, người này theo đánh giá của Trung cũng là một hacker nhiều tiềm năng.
Ở web này, các thành viên đều giao tiếp với nhau bằng mật danh còn thông tin cụ thể của thành viên thì chỉ có một vài quản trị viên nắm được. Ví dụ như Trung có mật danh là Cobra còn người chiến hữu này của hắn là Scorpion chẳng hạn, hai người cũng chỉ biết tên giao tiếp của nhau là như thế còn ngoài đời là ai, làm việc gì, bao nhiêu tuổi… lại không hề được biết.
Click vào nick chat của Scorpion, Trung vào hộp thoại riêng rồi gõ vài chữ chào hỏi:
- Scorpion, đang làm nhiệm vụ à?
Bẵng đi vài giây, đầu bên kia đã có tin phản hồi lại:
- Không! Dạo này không có nhiều thời gian!
- Bận? – Trung gõ ngắn gọn.
- Ừ, đang cần tiền, phải cày việc.
- À, ra vậy. Tôi cũng đang gặp khó đây!
- Sao?
- Mất việc!
- Lý do?
- Hừm… bị FPT Telecom chơi một vố!
- FPT Telecom? Nói rõ đi!
- Mạng lag, không demo được sản phẩm theo kế hoạch. Và… Fail!
- Shitttt!
- Cũng không sao, cũng mới chơi lại FPT Telecom một vố!
- Ồ?
- Uhm… Hack hệ thống của bọn họ! Giờ thì không cần lo tiền internet hàng tháng!
- …
Chat tới đây Trung thấy đầu bên kia Scorpion vãn báo biểu tượng typing nhưng phải mất gần 30s sau đó mới có tin nhắn trả lại:
- Kể chi tiết đi!
Trung cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, đang lúc vui vẻ hắn lập tức cào phím kể lại chi tiết các bước xâm nhập của mình.
Scorpion tỏ ra khá là hứng thú với những gì Trung kể, thi thoảng còn gửi cho hắn vài biểu tượng khen ngợi. Do vậy, Trung trong lúc hưng phấn của mạch chuyện, Trung thậm chí còn tiện tay gõ luôn cả mật khẩu mà hắn tình cờ đoán ra.
Chat chít khoảng gần mười lăm phút, Scorpion nghe xong câu chuyện của Trung thì gõ thêm dăm ba câu trao đổi rồi nói phải tập trung vào công việc sau đó lập tức off nick.
Ngồi trước máy tính, Trung cũng không biết làm thêm cái gì theo đó thấy Scorpion đã sign off, Trung đành đóng lại máy tính lên giường đi ngủ.
Nỗi lo tiền net cũng đã hết, hưng phấn cũng đã qua nên Trung dễ dàng tiến vào mộng đẹp.
Hắn ngủ rất say có điều lại không ngờ được rằng, chính vì sự chia sẻ vừa rồi của mình với Scorpion mà một rắc rối lại chuẩn bị quấn lấy hắn.
***********
Sài Gòn,
Trong một văn phòng rộng rãi với hàng dãy máy tính nối dài có một người thanh niên đeo kính trông khá tri thức đang ngồi thực hiện những thao tác dồn dập trên máy tính.
Nếu Trung có ở đây thì sẽ tỏ ra vô cùng kinh ngạc khi những thao tác này lại hoàn toàn trùng khớp với những gì mà hắn mới làm cách đây mấy tiếng trước, có khác chăng là động tác lưu loát, tốc độ nhanh hơn rất nhiều mà thôi.
Không giống như Trung phải mất nhiều thời gian phán đoán, sao lưu và đọc dữ liệu mail, chỉ sau ít phút thời gian người thanh niên này cũng đã đồng thời kiểm soát được toàn bộ thông tin, dữ liệu khách hàng của FPT Telecom đồng thời cũng chiếm luôn quyền khống chế hệ thống mạng của công ty này.
Người này không ai khác chính là người vừa nói chuyện với Trung ít phút trước, chiến hữu của Trung trong nhóm hacker, Scorpion.
Scorpion ở ngoài đời tên thật là Vũ Thế Vinh, hắn vốn là lập trình viên cho một công ty công nghệ chuyên gia công phần mềm.
Vũ Thế Vinh ở công ty này kể ra cũng là một người rất có tài, triển vọng phát triển đáng lẽ rất lớn, nếu không phải bản thân lối sống của hắn có vấn đề thì Vinh đã được cất nhắc lên vị trí lãnh đạo từ lâu.
Mọi người ở công ty ai cũng biết ngoài việc đam mê tin học, Vinh còn có một thứ đam mê khác là lô đề và cá độ, kiếm được bao nhiêu tiền Vinh đều ném vào cái máy xay không đáy này. Theo đó, mặc dù thu nhập từ công việc của hắn cũng không phải là thấp nhưng Vinh luôn trong tình trạng tiền vừa vào tay đã âm cháy túi thậm chí còn mắc nợ một số tiền không nhỏ, phải vay mượn khắp nơi từ người thân cho tới bạn bè, đồng nghiệp. Bây giờ rất khó để có thể tìm được ai trong số người quen của Vinh mà lại không phải chủ nợ của hắn.
Vinh thắng thì ít mà thua thì nhiều, cái máu đỏ đen đã ngấm vào máu nên mặc cho nhiều người can ngăn khuyên nhủ, hắn vẫn không dứt ra được mà ngày càng chìm sâu vào trong đó.
Tiền hết, lại vay không được ai, tài sản cá nhân không còn gì giá trị, Vinh thậm chí còn mượn luôn cả xe máy của cô bạn gái đi cầm cố đánh một quả lớn quyết gỡ gạc lại một phen. Có điều gỡ đâu không thấy cả cái xe máy bạn gái cũng trôi theo dòng nước. Giọt nước tràn ly, cô bạn gái sau bao ngày nhẫn nại đứng ra cáng đáng cùng hắn đã quyết định bỏ đi, mặc hắn chìm ngập trong đống nợ nần.
Ấy thế mà Vinh lại không biết sợ. Không có tiền thì hắn ký nợ để chơi và dĩ nhiên mạch thua vẫn cứ bám riết lấy hắn. Thiếu tiền để trả vào số thua hụt, dạo gần đây bên cá độ cũng đã bắt đầu truy lùng hắn để đòi tiền, nếu Vinh không trả được thì chờ đợi hắn là cái gì cũng không cần phải nói.
Vinh hiện tại đang rất bí bách, không biết xoay đâu ra tiền theo đó nhân việc công ty đang có thêm một đơn hàng mới hắn đành trốn luôn ở tại công ty vừa tránh bị bọn người kia truy lùng vừa tiết kiệm được tiền điện nước nhà trọ lại tranh thủ tăng ca kiếm thêm thu nhập.
Ngồi tại công ty làm việc, Vinh vẫn thường đăng nhập vào nhóm hacker để khi gặp vấn đề gì trong quá trình gia công có thể nhờ chiến hữu hỗ trợ. Tranh thủ chất xám của người khác luôn là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất để giải quyết vấn đề của mình, việc này đã được chứng minh không chỉ một lần trong quá trình làm việc ở công ty của Vinh, thậm chí có những trường hợp nhờ những giải pháp sáng tạo của đồng đội khiến chất lượng phần mềm tăng lên một mảng lớn mà Vinh còn nhận được một khoản tiền thưởng kha khá từ công ty cho điều này.
Trung thực mà nói thì Vinh có tài nhưng cũng không phải thuộc dạng tài năng dị loại do vậy hắn vẫn cần học hỏi thêm rất nhiều từ những người khác cũng như phải có sự hỗ trợ và giúp sức từ những hacker khi thực hiện các phi vụ. Có điều trong khi người khác còn mải vui mừng vì đã thành công trong việc phá hoại một mục tiêu nào đó thì Vinh lại âm thầm cân nhắc và có những toan tính riêng xem bản thân có thể lợi dụng được gì từ điều này.
Khác với Trung, Vinh đến với hacker ngay từ đầu không phải đơn thuần chỉ để thể hiện mình, hắn đã biết tới cơ hội trục lợi từ vấn đề này từ rất sớm mới tìm mọi cách tham gia vào nhóm, một mặt vừa có thể nhận được sự hỗ trợ từ người khác mà không tốn phí một mặt tìm kiếm cơ hội để kiếm tiền bất chính từ việc này.
Và hôm nay thông tin Trung nói với Vinh đã mang tới một cơ hội vàng cho hắn, hắn chắc chắn phải lợi dụng để làm một vố kiếm lấy một số tiền lớn giải quyết tình trạng bế tắc trước mắt.
Kiểm tra lại kỹ càng toàn bộ hệ thống, Vinh chống tay lên cằm vân vê suy nghĩ kế hoạch. Và cũng không tốn nhiều thời gian, chỉ chừng vài phút sau, như đã quyết định được phương án của mình, Vinh bắt đầu đặt tay lên máy… hành động!
****************
Sáng hôm sau,
Công ty FPT Telecom, Văn phòng Giám đốc
Cô thư ký đặt ly cà phê nóng hổi xuống trước mặt vị giám đốc Trần Công Luận rồi mỉm cười nói:
- Dạ, mời anh dùng cà phê sáng!
- Uhm, cảm ơn em!
Giám đốc Trần Công Luận vừa kiểm tra hòm thư vừa gật nhẹ đầu rồi đưa tay nhấc lên ly nước định nhấp một ngụm cho tỉnh táo.
Có điều ngay khi vừa đưa lên tới miệng chưa kịp uống, như đọc được cái gì gây xúc động, ông ta đã đặt mạnh lại ly nước xuống bàn khiến nước tràn ra cả hồ sơ đang để xung quanh.
Cô thư ký vốn đang định lui trở ra thấy thái độ bất ngờ như vậy của vị giám đốc vội vàng lên tiếng:
- Ôi, Giám đốc, anh sao vậy?
Trần Công Luận không trả lời chỉ đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cho người thư ký đi ra còn mình thì vẫn chằm chằm nhìn vào màn hình máy tính.
Thứ khiến ông ta trở nên thất thố như vậy chính là một email có tiêu đề đẫm mùi giang hồ "FPT Telecom - Sống hay Chết?" được gửi từ địa chỉ email của vị trưởng phòng phụ trách công nghệ với nội dung thông báo rằng toàn bộ hệ thống mạng của công ty đã bị kiểm soát.
Đáng ngạc nhiên hơn là email gửi kèm một file chứa cấu trúc thư mục của một số máy chủ phục vụ web đặt tại văn phòng chính cùng với yêu cầu một số tiền lớn để giữ im lặng và không khai thác dữ liệu về khách hàng của công ty. Chẳng những vậy, kẻ tống tiền còn đồng thời kèm theo một lời cảnh cáo rằng không nên đụng gì tới các máy chủ đã bị xâm nhập nếu không sẽ phải trả giá đắt!
Đọc đi đọc lại hai lượt, Trần Công Luận cau mày, ngón tay gõ nhẹ lên bàn lẩm bẩm:
- Một chuyện đừa ư? Không thể nào! Cậu Quân này không thể dám làm như vậy được!
Trần Công Luận nói xong thì lập tức nhấc lên điện thoại gọi cho vị trưởng phòng công nghệ.
Đầu dây bên kia nhanh chóng có người nhận máy:
- Alo, sếp! Em nghe ạ!
Trần Công Luận lập tức ra lệnh:
- Cậu Quân, cậu lập tức lên phòng tôi ngay!
Trưởng phòng Lê Văn Quân vốn đang cùng đồng nghiệp thảo luận về kế hoạch triển khai một hạng mục mới lại bất ngờ nhận được mệnh lệnh với giọng điệu gấp gáp của Giám đốc như vậy thì có chút bất an hỏi lại:
- Sếp, có chuyện gì thế ạ?
Trần Công Luận không muốn giải thích may mà tiếp tục yêu cầu:
- Cậu cứ lên đây đi! Nhanh lên!
Mặc dù rất nghi hoặc nhưng Trưởng phòng Quân đành vội đáp ứng:
- Vâng, sếp đợi em một lát ạ! Em lên ngay!
Nói xong, Quân cúp máy rồi quay sang nói với mấy người cộng sự:
- Các cậu tiếp tục bàn bạc tìm giải pháp, tôi phải chạy lên phòng Giám đốc có việc gấp. Lát sẽ quay lại sau!
Nói xong, Quân vội rảo bước tiến ra bên ngoài.