Chương 142: Đi Giang Nam(3)
Khi bóng xe ngựa đầu tiên vừa đi ra thì trên tường thành, hai bóng đen chăm chú, một kẻ nói:
" Ngươi bám theo. Ta ở lại, nghi ngờ đây là dương đông kích tây. Nếu không phải, ta sẽ theo ký hiệu bám theo."
" Được."
Đợi tên kia rời đi, hắn lại lẩn vào, dương mắt quan sát. Lúc sau, bóng xe ngựa thứ hai rời đi. Hắn nhếch mép:
" Quả đúng là như vậy." Rồi lặng lẽ bám theo
......
Nhà trọ, Nguyễn Toản đang chậm rãi dùng bữa, ngoài cửa Lê Huy cùng Trần Long tiến lại:
" Thưa công tử, quả thật là có kẻ bám theo. Nếu không thật chú ý quả là khó nhận ra."
Hắn gật đầu:
" Ừm. Dù sao bọn chúng là kẻ có đầu óc, cũng không phải lũ đần." Rồi nhìn cả hai, cười nói:
" Ngồi xuống ăn chút. Đến tận trưa chúng ta mới xuất phát. "
" Vâng."
..........
Sau khi xuất hành, bốn người đều cố gắng tránh chuyện thị phi. Bởi kế hoạch đều đã đổ bể, dừng lại cũng chỉ là phí thời gian. Bây giờ chỉ có đến Giang Nam, mọi chuyện mới có thể tiếp tục, nên tốc độ khá nhanh.
Ngày thứ năm, cả ba cũng đã rời đi Nam Kinh, theo con đường buôn bán đến Giang Nam. Đi một mạch đến chiều, khi sắc trời đã tối, Nguyễn Toản nói:
" Nhà trọ gần nhất cũng 20 cây nữa, nay đi rừng cũng mệt rồi. Tìm chỗ nghỉ chân."
" Vâng."
Rất nhanh, lều trại được dựng lên, Trần Long bắt đầu nhóm lửa. Đợi không quá lâu, Lê Huy xách theo đôi hươu, trở lại, cười:
" Thật may mắn săn được đôi. Tối nay no đủ rồi."
Trần Long vội vã tiết lên đỡ lấy, bắt đầu làm thịt.
........
Khi thịt vàng ươm, hắn cũng đi dạo về. Vừa ngồi xuống, định dùng bữa, đã thấy một mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra từ người Lê Huy,, trầm giọng:
" Ngươi lại giết người."
Lê Huy nghe hỏi, cúi đầu, khẽ gật:
" Vâng"
" Mọi chuyện thế nào?"
Lê Huy nghe vậy, nhanh chóng kể lại, khi hắn đang săn hươu thì thấy một tên công tử (con quan tri huyện) dưới sự trợ giúp của mấy tên chó săn định cưỡng hiếp một cô gái. Máu ánh hùng nổi lên, hắn ra tay, giết hết bọn chúng. Sau đó đưa cô gái về nhà. Sợ bọn kia trả thù, lên cho gia đình đó tiền, bảo họ nhanh chóng rời đi.
Nghe xong, hắn lắc đầu:
" Dù là việc tốt. Nhưng ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Việc gì tránh được thì tránh, bất kỳ chuyện gì cũng muốn xen thì không bao giờ đến đích được. Ngươi không nghe rõ?"
" Mong công tử trách tội."
Hắn thở dài:
" Lần này bỏ qua. Đừng để ta nhắc lại lần nữa."
" Vâng. Cảm ơn công tử."
...........
Bốn người sau đó bắt đầu dùng bữa, nhưng trong cửa thành không xa, tất cả đèn đuốc sáng choang, một phụ nhân ôm lấy xác một người gào khóc:
" Con trai ơi.... sao lại đến nông nỗi này...."
Nói xong, quay ra nhìn tên tri huyện Hạ Mộc quát:
" Con của ngươi bị giết, chả nhẽ ngươi không cho người đi bắt. Chả nhẽ ngươi định để cho Thần nhi chết không nhắm mắt. Nếu vậy để ta chết cho mà coi." Rồi cầm lấy dao định đâm lại.
Hạ Mộc thở dài, đá con dao ra, đánh ngã người phụ nữ:
" Đem phu nhân về phòng. Sau đó cho gọi Thích đại sư đến làm lễ."
" Vâng."
Tất cả rời đi, tên sư gia đằng sau mới chậm rãi nói:
" Lão gia còn lo lắng chuyện Doãn Chánh Đồ sắp đến."
" Ừm. Hòa đại nhân đã dặn trong khoảng thời gian này, làm việc cẩn thận chút. Ngày mai chúng sẽ đến, nếu khẽ vọng động thì sẽ hỏng việc. Khi đó thì tất cả chúng ta sẽ đều mất mạng. Hazzz." Sau đó trầm giọng:
" Chả nhẽ ta không buồn, tức giận ư. Nhưng đành nhẫn. Có thể đây cũng là cái bẫy có bọn chúng."
Hồ quản gia nghe vậy, gật đầu, nhưng ánh mắt khẽ lóe lên, nói:
" Có cách có thể bắt được chúng. Thưa lão gia?"
" Cách gì" Hồ Mộc vội vã hỏi.
Hồ quản gia cung kính thưa:
" Lão gia có thể lấy cớ Doãn Chánh Đồ đến, nghi ngờ có gian tế Bạch Liên giáo, nghiêm đóng cửa thành. Tra khảo người đến. Dựa vào chân dung mà tên nô tài kia kể lại. Đối chiếu, bất kỳ ai khả nghi đều bắt lại. Đồng thời cũng liên hệ Chu tri huyện nghiêm tra thành Nam Kinh, chúng ta kẹp bên trong ắt sẽ tóm được. "
" Nhưng nếu chúng lẩn trốn trong rừng thì sao?"
" Thưa lão gia vậy thì càng tốt. Lũ sơn tặc thường ngày được lão gia mở một mắt cho hoạt động. Nay có tác dụng. Lão gia chỉ ngầm viết thư cho bọn chúng, đi tuần tra, gặp bất kỳ ai cũng có thể giết. Nếu triều đình trách tội thì trước hết thành Nam Kinh sẽ đứng mũi chịu sào, không đến lượt chúng ta, lão gia không phải lo."
Hạ Mộc nghe vạy, gật đầu:
" Được rồi. Ngươi đi sắp xếp đĩ."
" Vâng."
........
Sáng sớm, dùng bữa xong, Nguyễn Toản trầm giọng nói:
" Lần này cẩn thận chút. Có thể có chút rắc rối. Tránh được thì tránh."
" Vâng."
Đúng như lời dự báo, bốn người vừa đi đã gặp mai phục của phản tặc.
Hắn lắc đầu:
" Nhanh chóng giải quyết."
" Vâng."
Cả bốn người chiêu chiêu xuất gia đều là mạnh nhất, lũ sơn tặc nhất thời kinh hồn bạt vía, hỗn loạn, tên thủ lĩnh cũng chết. Bốn người nhanh chóng rời đi
.........
Đến cửa thành, nhìn đoàn người đang chậm rãi xếp hàng ra vào, hắn cười khổ:
" Đi đi. Tìm cách khác. Giờ vào không khác cá chui vào rọ."
" Vâng."
Lê Huy sắc mặt khẽ áy náy đáp.
........
Bốn người chưa đi được bao lâu, một ngọn lửa cùng mùi cháy khét lẹt nhanh chóng thu hút. Bốn người tiến lại, nhìn khung cảnh trước mắt: nhà cửa bị đốt, trẻ con bị giết, từng cái đầu được xiên qua mũi giáo, phụ nữ bị cưỡng hiếp. Tất cả đều khó chịu, vừa đi vào, một bóng người hấp hối bò lại, giọng lẩm bẩm:
" Cứu với.... cứu với...."
Hắn nghe vậy, tiến lại, nhìn vết thương thật nặng, khẽ lắc đầu, thật khó có thể cứu, nhưng dưới ánh mắt chờ mong khẽ truyền nội lực, nói:
" Mọi người làm sao. Ai giết hại. Lũ thổ phỉ ư?"
Tên trung niên cảm nhận sinh cơ dần tăng, ánh mắt vui mừng, thều thào kể.
Nghe xong, hắn gật đầu, nói khẽ:
" Sống còn khổ hơn chết. Để ta tiễn ngươi một đoạn."
Tay cũng bỏ ra. Chân khí hết, gã trung niên ánh mắt mờ mịt mất đi sinh cơ, hắn lấy tay vuốt cho đôi mắt khép lại. Đứng dậy thờ dài:
" Ngươi giết là đúng. Hôm qua ta đã trách sai. Loại này đáng chết muôn phần." Ngưng lúc tiếp:
" Dù sao, họ chết cũng do tai ương vạ gió từ chúng ta, ngươi đi đào hố, chôn họ lại."
" Vâng."
...........
Ba người thu dọn, hắn nằm trên cây, ngẩng mặt nghĩ ngơi lúc, lẩm bẩm:
" Trước còn suy nghĩ chút. Giờ coi như ta tiễn trước một thời gian. Dù sao với cảnh này bọn chúng không sớm thì muộn. Hazz."
Đợi ba người trở lại, hắn nói:
" Phát lệnh cho người của ta đi, chúng ta cũng còn nửa tháng nữa bắt đầu, nhanh còn kịp."
" Vâng." Ba người nghe vậy, ánh mắt lóe lên mừng rỡ, cung kính.
..........
Tối hôm đó, bốn người lợi dụng thân ảnh lướt nhanh tiến vào phủ tri huyện.
Lúc này, hai tên lính đi ra, một tên lẩm bẩm:
" Ngươi vừa có thấy người đi qua không."
Tên đồng bạn nghe vậy, lắc đầu:
" Ngươi hoa mắt rồi. Ta có ai đâu. Nhanh nhanh đến đó. Ta thấy mấy nay có vẻ căng thẳng."
" Ừm. Đi."
........
Hai người đi qua cửa, đi đến ngõ hẻm, một bàn tay khẽ túm lại, một tên sinh cơ mất, còn tên còn lại vô cùng hoảng sợ. Một giọng nói vang lên:
" Ta hỏi ngươi việc gì, trả lời thành thật, nếu không...."
Tên kia nghe vậy, nhanh chóng gật đầu.
Nguyễn Toản hỏi xong, gật đầu:
" Phập."
Lắc đầu:
" Sống là bạn, chết là bạn."
.......
Đợi Lê Huy lột ra hai bộ đồ, hắn tiếp:
" Hai kẻ này khá nhỏ, các ngươi xuyên không hợp. Để ta cùng Triệu Lan, hai ngươi đi tìm hiểu chút, sau đó vơ vét. Khói nổi lên thì đi.
" Vâng."
.......
Hắn cùng Triệu Lan xuyên lên trang phục, khẽ hóa trang, đi tới nhà kho, nhìn hai người tiến lại, tên thống lĩnh A Nhất nói:
" A Tiến, A Tư hai ngươi tiến lên làm gì"
Hắn sắc mặt nịnh nọt nói:
" Đại nhân bớt giận. Lão gia sai ta đến tăng cường. Ngày mai, Doãn đại nhân sẽ đến kiểm tra. Nên cần an toàn."
" Lệnh bài đâu." A Nhất nghiêm giọng
" Đây." Hắn đưa lên. A Nhất xem xong, gật đầu, hai người tiến lại.
Một lúc, Triệu Lan giọng the thé nói:
" Ui. Ui đau bụng. Ta đi vệ sinh chút."
Hắn cười
" Haha. A Tư ta đã nói ngươi ăn ít thôi. Không nghe. Giờ chết đi."
A Nhất nghe vậy, lắc đầu, không quá để ý, tiếp tục trò chuyện cùng hắn.
.........
Triệu Lan thoát đi. Nhanh chóng tìm lấy một nơi, khẽ quan sát, cả người nhanh chóng xuất hiện bên trong. Nàng không vội vã, lặng yên quan sát, quả thật, trong kho còn có người. Nàng yên lặng tiến lại. Trước sự bất ngờ của tên kia, đấm thẳng thái dương, tên áo đen chấn động mà chết.
Nghe lạch cạch, một kẻ khác âm trầm:
" Ngọc Thi ngươi sao đó?"
Nàng không đáp, khẽ lắng nghe, một tiêu phóng ra, tên kia cũng mất mạng. Năm phút sau, xác định không có người, nàng bắt đầu đổ dầu.
Xong xuôi, nàng quay lại, vẻ mặt ngượng ngùng:
" Có chút quá. Thông cảm."
A Nhất nghe xong, liếc nhìn thật sâu, sau đó nói với A Tiến:
" Cũng không nói nữa, nghiêm tra chút. Càng ban đêm càng nguy hiểm."
" Vâng. Vâng."
Hắn đánh mất sang, Triệu Lan gật đầu, mồi lửa tiến lại.
Không lâu, cả kho lương bốc cháy, A Nhất thấy vậy, hốt hoảng kêu gọi lính canh tiến lại dập lửa.
Trong khung cảnh hỗn loạn, hai người cũng hấp tấp đi xách, nhưng thay vì đổ nước, cả hai đều len lén cho thêm dầu, ngọn lửa càng lớn. Xác định xong xuôi, hai người rời đi.
.......
Phủ tri huyện, Lê Huy cùng Trần Long sau khi chia tay cũng nhanh chóng lẻn vào. Vừa đến sát cửa một căn phòng đã nghe được tiếng thì thầm:
" Đại nhân yên tâm, chứng cứ tham ô của tên Hạ Mộc ta đã thu xếp. Ngày mai đưa lên."
" Tốt. Nếu quả thật như vậy. Ta sẽ không thiếu trọng thưởng." Rồi trầm giọng:
" Đi đi. Kẻo hắn nghi ngờ."
" Vâng."
Đợi tên kia rời đi, hai người cũng bám theo
.......
Lúc sau, thấy tên đó cùng một người rời đi, Lê Huy nói:
" Có lẽ tên đó bị bán mà không hay. Đi vào thôi."
Trần Long nhẹ giọng:
" Đợi chút đi."
Gần 15 phút, không thấy ai tiến đến, cả hai lẻn vào. Bắt đầu thu thập. Không ngờ ngoài vàng bạc, ngân phiếu, bên trong còn có một đống lớn giấy tờ nghi chép thông tin về nhất hệ của Hòa Thân, liên lạc..... Vơ vét xong, Lê Huy cảm thán:
" Không ngờ một tên quan lại mà cũng giàu vậy."
" Chuyện thường tình thôi. Phép vua thua lệ làng. Đợi chút nữa lửa lên, nhân hỗn loạn rời đi."
" Được."
........
Bên kia, tiệc lớn mở, bầu không khí ngưng trọng.
Được một nửa, Hồ quân sư lặng lẽ rời đi.
Vừa vào, Lê Huy đã một kiếm chặt yết hầu. Trần Long lắc đầu:
" Không nên. Giữ lại thú vị hơn."
Hai người cũng không đợi lâu, ánh lửa bốc lên. Lê Huy cảm thán:
" Cũng lên rời đi."
" Khoan. Ta càng thú vị hơn."
Lê Huy còn đang ngờ vực, Trần Long đã biết mất, lúc sau quay lại, cười:
" đi."
.........
Ngọn lửa cũng làm cả tiệc hội nhộn nhao. Doãn Chánh Đồ cười lạnh:
" Thật tốt cho họ Hạ ngươi. Can tâm a."
Hạ Mộc lúc này, mặt cũng trắng:
" Các ngươi...."
Rồi quay lại, quát:
" Hồ Miên đâu, Hồ Miên đâu....."
Một tên tỳ nữ tiến đến:
" Thư lão gia, hồ quân sư vừa rời đi...."
Hạ Mộc nghe xong, càng trắng hơn, bên cạnh Doãn Chánh Đồ thấy vậy thì càng không kiêng dè cười lớn.
Hạ Mộc ngồi bệt xuống:
" Các ngươi....."
Lúc sau cười lớn, một dao tuẫn tiết.
Doãn Chánh Đồ thấy vậy, cũng hô lớn:
" Mau gọi y sư. Hắn không thể chết."
Khung cảnh hỗn loạn.
.......
Đã ra khỏi thành được một đoạn. Nguyễn Toản quay lại nhìn ngọn lửa càng cháy càng lớn, tà mị nói:
" Thật đẹp. Nhưng chỉ là bắt đầu."