Chương 67: Một rừng danh nhân
"Đinh, ký chủ xác định tiêu hao một ngàn điểm triệu hoán".
- Xác nhận.
"Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công công chúa An Tư".
"Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Hoài Văn hầu Trần Quốc Toản".
"Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công kiến trúc sư Nguyễn An".
"Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Thái y Phạm Công Bân".
"Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Tri thẩm Bùi Mộc Đạc".
"Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Đô Thống thượng tướng Lê Phụng Hiểu".
"Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Thái úy Lê Bá Ngọc".
"Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Thái phó Tô Hiến Thành".
"Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công danh tướng Yết Kiêu".
"Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Thiếu sư Mạc Hiển Tích".
Trời ạ. Một rừng danh nhân. Lý Anh Tú không thể không tặc lưỡi nói. Là một người học sử hắn không thể không biết mười vị này, đây đều là những danh nhân góp phần xây dựng và bảo vệ Đại Việt suốt trong giai đoạn Lý - Trần nha.
Từ trong bệ đá cổ liền xuất hiện mười người bước ra, lứa tuổi nào cũng có, từ thiếu niên, cho đến lão niên người trẻ nhất đương nhiên là Trần Quốc Toản, mà người lớn nhất chính là Mạc Hiển Tích (ông này sống thọ vô cùng). Thế nhưng thu hút ánh nhìn của Lý Anh Tú nhất chính là vị thiếu nữ đứng giữa đội hình - An Tư công chúa. Nàng có một vẻ đẹp vô cùng dịu dàng, da trắng như tuyết, mái tóc suông dài được buộc gọn gàng đến qua lưng, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt kia, ánh mắt vô cùng mềm mại ướt át như muốn tan người khác vào trong đó dù chỉ là một cái nhìn. Trên thân mặc một chiếc váy Giao Lĩnh rất mộc mạc, đơn sơ, chân mang hài đỏ nhỏ nhắn, thắc ẩn, thoắc hiện dưới làn váy dài. Dáng người An Tư không có bốc lửa như Elina nhưng lại vô cùng đằm thắm, dịu dàng làm người ta muốn ôm lấy bảo bọc.
- Chúng thần bái kiến bệ hạ.
Lý Anh Tú vội vàng thức tỉnh nói.
- Miễn lễ, các vị có thể đến Trẫm vô cùng vui mừng.
Lê Văn Thịnh, Hồ Nguyên Trừng, Trương Hanh hơi liếc mắt. Câu này sao quen thuộc đến như vậy. Cũng không cần thắc mắc, tất nhiên là bệ hạ cũng đã tự luyện thành một bộ. Lý Anh Tú cũng một lượt xem qua thông tin của mười người. Tuyệt nhiên không có ai có tư chất (SSS) như Hồ Nguyên Trừng cả, đủ thấy muốn đạt đến cấp bậc này vô cùng khó khăn. Thế nhưng cũng có vài người đáng Lý Anh Tú lưu ý.
An Tư: Công chúa nhà Trần, xinh đẹp tuyệt luân, hiểu rõ lễ nghi, cầm kỳ thi họa, tính cách dịu dàng nhưng cương liệt, sẵn sàng hi sinh vì tổ quốc. Tư chất (SS). Kỹ năng: Xinh đẹp.
Ta XXX. Xinh đẹp cũng là kỹ năng sao? Lý Anh Tú âm thầm mắng chửi hệ thống. Hệ thống lập tức im lặng, không có trả lời.
An Tư là một trong những công chúa mà Lý Anh Tú vô cùng khâm phục, có thể vì lợi ích của quốc gia mà đem thân mình cho giặc. Tiếc là khi Việt quốc chiến thắng lại không hề nhắc đến vị công chúa đã hi sinh này, mà kết cục của nàng ra sao cũng không ai biết đến.
Trần Quốc Toản: Tông thất thời Trần, là một tiểu tướng quân nổi tiếng trong chiến tranh, tiếc rằng hi sinh quá sớm. Tư chất (B+???). Kỹ năng: Thống binh, huấn luyện bộ binh.
Trần Quốc Toản hi sinh quá sớm, lần đầu ra trận cũng chỉ mới mười lăm tuổi nhưng nổi tiếng với đội gia quân của mình cùng lá cờ thêu sáu chữ vàng. Nhưng cũng vì chết trẻ nên giống Trần Binh Trọng hệ thống cũng đánh giá tư chất vẫn còn phát triển được.
Mạc Hiển Tích: Trạng nguyên thời Lý, ông tổ năm đời của Mạc Đỉnh Chi, văn hay chữ tốt. Tư chất (SS). Kỹ năng: Sống thọ.
Ta XXX tập hai. Sống thọ cũng là kỹ năng sao? Mặc dù Lý Anh Tú biết Mạc Hiển Tích vô cùng thọ, thậm chí năm ông một trăm hai mươi tuổi còn có người tố cáo Mạc Hiển Tích tư thông với Thái hậu. Quá trâu. Cực kỳ trâu. Thế nhưng công tích của Mạc Hiển Tích nếu so với chít của mình là Mạc Đỉnh Chi thì vẫn còn thua kém nhiều lắm.
Bùi Mộc Đạc: Danh thần nhà Trần, tính cách cương trực, xử án như thần. Tư chất (S). Kỹ năng: Tra án.
Yết Kiêu: Danh tướng thời Trần với khả năng lặn sâu, đục thuyền giặc, được người sau vô cùng kính trọng. Tư chất (SS). Kỹ năng: Lặn sâu, huấn luyện thủy binh.
Giống như Dã Tượng Yết Kiêu cũng bởi vì thân phận gia nô, dù công tích lớn lao cũng không thể làm quan lớn. Lý Anh Tú ngắm nghía Yết Kiêu một chút, người này toàn thân da cổ đồng, cơ bắp rắng chắc, gương mặt góc cạnh, cương nghị, đặc biệt là đôi mày kiếm kia, vô cùng oai hùng. Lý Anh Tú tặc lưỡi, thảo nào có thể quyến rũ được công chúa của Bắc quốc.
Còn hai người Lý Anh Tú vô cùng lưu tâm là Lê Phụng Hiểu và Tô Hiến Thành, nếu so ra tuổi hiện tại thì Tô Hiến Thành lớn hơn khá nhiều. Nếu Tô Hiến Thành đã là tuổi lão thì Lê Phụng Hiếu vẫn là trung niên. Cũng có thể dễ hiểu bởi vì công tích của Tô Hiến Thành chủ yếu là về cuối đời, trong khi Lê Phụng Hiểu đã thành danh tư sớm với công lao dẹp loạn tam vương, bình định Chăm quốc. Thậm chí khi vua ban thưởng Lê Phụng Hiểu cũng không cầu tước vị mà chỉ xin được cấp vài mẫu ruộng đất để trở về làm ăn như xưa. Vua Lý đồng ý ban cho Hiểu một cây đao và nói Hiểu ném đến đâu thì nơi đó sẽ trở thành ruộng của Hiểu. Từ đó mà có một loại ruộng gọi là ruộng "thác đao" (ném đao).
Tô Hiến Thành và Lê Phụng Hiểu tư chất đều thuộc hàng (SS), Tô Hiến Thành kỹ năng nội chính giống như Lữ Gia, còn Lê Phụng Hiểu lại là thống binh. Có lấy mười ba vị danh nhân bổ sung vào hai ban văn võ, triều đình Đại Việt xem như có thể có một bộ khung hoàn chỉnh. Lý Anh Tú bảo Trần Thư sắp xếp cho những người này nghỉ ngơi. Trước khi đi không nhịn được liền nhìn An Tư hai cái. Quay lại lắc lắc đầu. Nam nhân a, sắc đẹp là không thể kháng cự.
Đêm hôm đó triều đình tổ chức buổi khánh công cho binh sĩ, mọi người được ăn uống thỏa thuê, cửa thành trung tâm mở rộng để dân chúng có thể đi vào, Lý Anh Tú dẫn theo bá quan văn võ hòa vào nhân dân cuồng hoan đến suốt đêm.
Sáng tỉnh dậy Lý Anh Tú cảm thấy vô cùng choáng ván đầu. Rượu thời này mặc dù không có nặng như rượu Đế sau này nhưng khi tỉnh lại lại đau đầu vô cùng. Khoan đã, rượu Đế. Hắn cũng biết làm nha. Nhà hàng xóm của Lý Anh Tú ngày xưa cũng là nấu rượu đế, lúc nhỏ hắn hay chạy sang chơi, chỉ nghe mùi thôi đã say không ít, bởi vậy tửu lượng của hắn một mực không cao, thế nhưng quan trọng là hắn cũng học được cách nấu rượu đấy. Lý Anh Tú vội vàng vùng dậy chạy đến bàn lấy giấy mực ra viết lên ghi chú kẻo mình lại quên mất, rất nhanh công thức nấu rượu đã viết ra hoàn tất. Lý Anh Tú vô cùng vui vẻ. Ta quả nhiên là thiên tài.
- Bệ hạ, ngài đã tỉnh.
Một thân hình yểu điệu bước vào trong, không phải An Tư thì là ai, trên tay nàng còn cầm theo một chậu nước, rõ ràng là để hắn rửa mặt đấy. Lý Anh Tú gấp lại trang giấy vô cùng lúng túng. Bởi vì mới ngủ dậy liền viết chữ nên hắn chỉ mặc độc một cái quần lá tọa đến đầu ối, thân trên còn trần trùng trục đây này. Hắn hắn giọng một cái nói.
- Sao công chúa lại đến đây, Trần Thư đâu rồi?
An Tư nhìn thấy Lý Anh Tú vậy mà cởi trần cũng đỏ mặt nói.
- Trần tướng quân đêm qua cũng bị các binh sĩ chuốc say không dậy nổi, nên An Tư đến hầu hạ bệ hạ.
Lý Anh Tú cũng hiểu, bình thường bên trong thủ phủ ngoại trừ Trần Thư hầu hạ hắn ra thì cũng không có người nào khác, chỉ có vài nữ đầu bếp đến bữa ăn thì lo liệu cho hắn mà thôi. Ai ngờ hôm qua Trần Thư vậy mà cũng bị đánh gục rồi. Lý Anh Tú nói.
- Được rồi, công chúa cứ để đó, Trẫm tự mình rửa mặt.
An Tư cũng ngoan ngoãn đặt chậu nước bên cạnh giường hắn kèm một cái khăn liền đỏ mặt che giấu sự lúng túng đi ra ngoài. Đến cửa An Tư bỗng nói.
- Lữ đại nhân cùng các vị đại thần đã chờ bệ hạ từ sớm ở chính điện.
Lý Anh Tú gật đầu.
- Trẫm biết rồi, phiền công chúa nói với bọn hắn đợi một chút, Trẫm sẽ ra ngoài ngay.
An Tư cắn cắn môi nói.
- An Tư bây giờ đã không còn là công chúa, xin bệ hạ đừng gọi An Tư là công chúa nữa.
Nói rồi nàng liền chạy ra ngoài để lại cho Lý Anh Tú đầy đầu dấu hỏi.
-----------
Ta thề là ta vẫn đang suy nghĩ chấp chưởng hậu cung là ai.