Chương 40: Cứu viện

Đế Chế Đại Việt

Chương 40: Cứu viện

- Bắn.

"Phập".

Tất cả sơn tặc quay lại nhìn thủ lĩnh của mình. Key thực sự muốn phát ra lệnh đó nhưng cổ họng hắn bị cái gì đó chặn lại, máu từ cổ họng trào lên từng bong bóng bọt máu trào ra ngoài khóe miệng hắn, một mũi tên đã bắn xuyên qua cổ họng hắn. Key cố dùng hết sức còn lại của mình xoay người lại, ánh mắt hắn mờ đi nhưng vẫn còn nhìn rõ được lá cờ đáng bay phất phời trong gió. Ngũ sắc kỳ.

Đứng từ cách xa hơn một trăm mét Phạm Tu người mặc Minh Quan giáp sáng loáng, mũi tên vừa rồi chính là xuất phát từ tay của Phạm Tu, dẫn theo đại đội nhân mã từ khi thấy cột khói bốc cao trong một canh giờ lập tức đã đuổi đến nơi.

- Là lão quỷ, chạy mau.

Không biết là ai hô lên đám sơn tặc nhất tề ném đi vũ khí vắt chân lên cổ mà chạy. Phạm Tu là tổng binh Đại Việt, trực tiếp thống lĩnh Hải Đông quân càn quét khắp vùng đất An Bang, những sơn tặc này chính là tàn binh bại tốt dưới tay Phạm Tu, bị lão tướng quân gieo rắc cho ăn không ít đau khổ, dù là thành trì vững chắc thế nào Phạm Tu một lần cử binh liền phá thành, chặt đầu lãnh chúa của bọn hắn treo lên đầu thành. Chính vì vậy mà Phạm Tu mới bị đám binh lính gọi là lão quỷ. Bây giờ thấy Phạm Tu đích thân dẫn quân theo liền sợ mất mật không dám kháng cự.

- Đuổi theo, không cho chúng chạy thoát.

Thấy địch nhân bỏ chạy Phạm Tu phất tay ra lệnh. Binh lính Đại Việt nhất tề hô vang.

- Xung phong! Giết!

Bên trong Lý Anh Tú nhìn ra thấy Ngũ sắc kỳ cũng thở phào cười nói.

- Thực tốt quá, là Phạm Tu lão tướng quân tự mình dẫn quân đến cứu chúng ta. Mọi người, thời khắc báo thù của chúng ta đã đến. Giết!

Cửa lớn nhất thời mở ra, Lý Anh Tú cầm theo đoản đao dẫn đầu xung phong, theo sát vẫn là Trần Thư bảo vệ hắn, sau cùng là những dân binh đang nóng máu báo thù. Bỗng nhiên khung cảnh thay đổi, đám sơn tặc hung thần ác sát ban đầu bây giờ lại bị dân binh đuổi đánh như chó ngày có tang. Đám sơn tặc bị chặn đánh cả hai đầu, đặc biết đối đầu với chúng bây giờ không chỉ là Hải Đông quân mà còn có đội quân tinh nhuệ nhất Đại Việt - Thiên Tử quân. Chỉ thấy những binh sĩ áo vàng như hổ vào bầy dê Đường đao lóe sáng, máu vẩy ướt đẫm chiến y. Đương trường đây chính là một cuộc tàn sát.

- Người đầu hàng không giết.

Phạm Tu cảm thấy chiến cuộc đã định liền ra lệnh dừng lại cuộc tàn sát. Hải Đông quân đồng loạt hô lên.

- Người đầu hàng không giết!

- Người đầu hàng không giết!

May mắn là Hải Đông quân cấu thành một nửa là từ dân bản địa nên đám sơn tặc vẫn nghe hiểu liền ném toàn bộ vũ khí quỳ xuống đầu hàng.

Nhìn thấy Phạm Tu xuống ngựa đi về phía mình Lý Anh Tú vội né sang Trần Thư nói nhỏ.

- Đừng để Phạm Tổng Binh nhận ra ta.

Trần Thư cười khổ liền đứng lên chặn đường nháy mắt với Phạm Tu nói.

- Tạ ơn Phạm Tổng Binh cứu mạng.

Nói rồi còn hơi ngoắt ngoắt đầu về phía Lý Anh Tú. Dân chúng Bản Lầu nghe vậy cũng liền quỳ xuống hô vang.

- Tạ ơn Phạm Tổng Binh cứu mạng.

Tại An Bang Phạm Tu như là thần, danh vọng chỉ dưới Cao Lỗ không ai là không biết. Bây giờ lúc bọn họ nguy nan nhất cũng là Tổng Binh đến cứu bọn họ. Phạm Tu nhìn Trần Thư, lại nhìn Lý Anh Tú một chút trong lòng liền đầy đắng chát. Vị vua này cái gì cũng tốt nhưng quá ham chơi đi. Phạm Tu đối với mọi người nói.

- Các vị hương thân mau đứng dậy, mọi người đều là con dân Đại Việt, trách nhiệm của quân đội là bảo vệ an toàn cho mọi người. Hôm nay đến chậm trễ làm làng ta thiệt hại lớn, bản tướng xin thay mặt toàn bộ anh em binh sĩ cáo lỗi với mọi người.

Nói rồi liền cúi đầu bái một cái. Lý Anh Tú gật gật đầu, xem ra công tác tư tưởng vẫn rất tốt. Lúc ở Cổ Loa Lý Anh Tú đã từng nói chuyện với Phạm Tu và chúng tướng lĩnh rằng dân chúng còn thì đất nước còn, làm người lính trách nhiệm cao cả nhất không phải bảo vệ vua, bảo vệ triều đình mà là phải bảo vệ dân chúng, chỉ cần trên thế giới này còn một người dân Việt thì Đại Việt vẫn còn đó.

- Tướng quân mau đứng dậy. Ngài không có lỗi.

- Đúng vậy, là do lũ sơn tặc kia đến quá bất ngờ.

- Ngài đã cứu chúng ta, xin đứng dậy, chúng ta nhận không nổi lễ này.


Dân chúng thấy Phạm Tu cúi người liền xúc động không thôi, nhất là những cư dân bản địa, lúc trước những lãnh chúa kia đều suy nghĩ lấy của cải của họ ra sao, lấy lương thực của họ thế nào, cho đến lúc chết làm gì có ai nghĩ đến cuộc sống của bọn hắn đâu. Ai cũng thầm nghĩ may mắn nất trong cuộc đời họ chính là được đầu nhập vào Đại Việt. Ngay cả Elina dù không hiểu tiếng Việt nhưng nhìn cảnh quân dân cũng cảm khái nói.

- Đây thực đúng là quân dân một lòng, dù cường địch mạnh đế đâu e rằng cũng phải nể sợ họ. Ta bắt đầu lo lắng cho Crow công tước rồi.

Một khinh kỵ chạy đến đứng trước Phạm Tu nói.

- Bẩm Tổng Binh đây chính là toán sơn tặc của tên Key bấy lâu nay đã tấn công các làng mạc, tất cả ba trăm người đều không chạy thoát, chúng ta bắt sống được một trăm lẻ tám tên tù binh.

Nghe vậy Phạm Tu liền kinh hỉ. Toán sơn tặc này chính là nỗi lo lớn nhất của Phạm Tu, bọn chúng không đông nhưng rất giảo hoạt, lợi dụng rừng núi phía Tây để ẩn náu, hay tập kích các làng mạc, Hải Đông quân không làm gì được, thậm chí Phạm Tu còn muốn tăng binh để tiêu diệt bọn chúng, nhưng không ngờ hôm nay bọn hắn lại ra khỏi hang gặp đúng đại bộ đội đi đón Việt vương. Đây đúng là ý trời mà. Phạm Tu đối với dân chúng nói.

- Hôm nay nhờ sự dũng cảm của mọi người mà tất cả toán sơn tặc này đã bị tiêu diệt. Ta hứa trong vòng một tháng sẽ quét sạch toàn bộ kẻ cướp nơi đây. Bản Lầu sẽ không bao giờ bị tập kích nữa.

- Tạ ơn đại nhân.

- Tạ ơn Tổng Binh.



Phạm Tu quát lớn.

- Binh sĩ.

Các binh lính liền gào rát cổ họng.

- Vì nước quên thân, vì nhân dân quên mình. Đại Việt vạn tuế.

- Vạn tuế!

Sau khi cổ động thu hút nhân tâm một hồi Phạm Tu cũng không vội gặp Lý Anh Tú, dù sao Việt vương vẫn còn ở đây, hắn đã dặn dò kỹ binh sĩ xem chừng, không được để vị vua ham chơi này chạy đi lần nữa. Phạm Tu gặp riêng Elina nói.

- Hôm nay để tiểu thư gặp sợ hãi, ta thay mặt triều đình Đại Việt tạ lỗi.

Elina mỉm cười khách sao đáp.

- Không có việc gì, trong nội địa gặp phải sơn tặc không phải chuyện hiếm lạ. Nhưng cũng nhờ vậy ta mới thấy được sức mạnh của Đại Việt.

Elina nói sức mạnh ở đây không chỉ đến quân đội Đại Việt mà đến từ sức mạnh dân tâm. Nhớ lại khí thế vừa rồi thực làm Elina cảm thấy sợ hãi. Phạm Tu nói.

- Không biết tiểu thư tiếp tục du ngoạn ở đâu, ta sẽ cho người hộ tống tiểu thư trở về an toàn.

Dù sao cũng là khác quý, bị sơn tặc tập kích quả thực là lỗi bên phía Đại Việt, Phạm Tu không ngại khách sáo một chút. Elina lắc đầu.

- Cũng không cần thiết, chúng ta giao dịch tại đây đã xong, hiện tại quay lại An Bang hẳng không nguy hiểm gì.

Elina cự tuyệt Phạm Tu cũng không cố gắng làm gì, dù sao so với biên giới thì nội địa An Bang vẫn còn an toàn lắm. Các chiến sĩ Hoa Hồng Đen thương hội liền nhanh chóng bốc vác những hàng hóa lên xe ngựa, còn có thi thể của đồng bạn chở về An Bang. Elina leo lên ngựa quay lại hướng Lý Anh Tú nói.

- Lý Anh Tú, hẹn gặp lại, khi đó nhớ đưa ta đi đến thăm Cổ Loa.

Lý Anh Tú mỉm cười nói.

- Nhất định. Trên đường cẩn thận.

- Tốt.

Hô lên một tiếng Elina thúc ngựa dẫn đầu đoàn người đi về phía Đông. Phạm Tu đến cạnh Lý Anh Tú nói nhỏ.

- Người ta đã đi rồi.

- A. Lão tướng quân thực làm ta giật mình.

Lý Anh Tú tỉnh hồn nói, chợt nhìn thấy sắc mặt của Phạm Tu không đúng lắm liền nhỏ giọng nói.

- Lão tướng quân có gì chỉ giáo sao?

Phạm Tu nhếch nhếch miệng nói.

- Thỉnh vị "công tử" này gặp ta một chút được không.

Phạm Tu cắn mạnh chữ thỉnh làm Lý Anh Tú không dám từ chối. Hai người đi vào nhà lớn đã được thanh tẩy rất sạch sẽ, Trần Thư cũng bị Phạm Tu đuổi ra ngoài canh cửa đi. Chỉ còn hai người Phạm Tu chợt quỳ xuống.

- Thần cứu giá chậm trễ, thỉnh Việt vương trách tội.

Lý Anh Tú vội đỡ hắn dậy nói.

- Không không, lão tướng quân mau đứng dậy, là do ta lén chạy ra ngoài. Ta hứa sẽ không có lần sau nữa.

Khôn lanh như hắn làm sao không biết Phạm Tu dở khổ nhục kế, thà nhận sai trước tránh việc chút nữa bị một phen lải nhải. Quả nhiên Phạm Tu liền đứng dậy cười nói.

- Ngài thực làm chúc thần cực khổ, tuy nhiên hôm nay nếu không có ngài quả thực làng Bản Lầu đã bị xóa sổ.

Phạm Tu tràn đầy thưởng thức nói. Phạm Tu sống trong thời Bắc thuộc, chứng kiến đủ sự tàn bạo của Bắc quốc đối với Việt tộc, bây giờ Việt tộc tại thế giới này có một vị vua biết thương yêu dân chúng còn hơn bản thân mình Phạm Tu cảm thấy bản thân mình sống lại một lần nữa thực sự đáng giá, có thể phò tá một vị minh quân xây dựng một nước Việt mới tại dị giới.