Chương 235: Hỏa thiêu Đà Lôi thành (1)

Đế Chế Đại Việt

Chương 235: Hỏa thiêu Đà Lôi thành (1)

Theo cánh tay của Ngô Tuấn buông xuống cũng giống như lệnh phán tử hình cho những binh sĩ Tây Gốt. Mộc pháo phun ra những bông hoa lửa, hàng chục viên bi sắt từ trong nòng pháo vọt ra, lửa thuốc súng đốt nóng chúng đỏ lên như những đóa hoa đoạt lấy đi tính mạng con người. Đối với đội hình dày đặt của quân Tây Gốt nhét vào trước cửa, mộc pháo không thể nghi ngờ là đòn chí mạng, những viên bi sắt xuyên qua một người, hai người, rồi ba người,... thân thể của đám binh lính thủng như cái sàn tên này nối tiếp tên kia ngã xuống. Tên tướng quân tuyệt nhiên thê thảm nhất, hắn dùng thân mình xung phong làm gương cho binh sĩ, nhưng đồng thời cũng là người lãnh trọn loạt đạn đầu tiên, cả người hắn nát be bét không thể nhìn ra hình dạng, mà cũng không ai nhớ về sự anh dũng của hắn nữa.

Ngô Tuấn thấy thời cơ đã điểm lập tức rút ra bội đao hô lớn.

- Giết cho ta.

- Xung phong.

Quân Đại Việt gầm lớn như bầy lang sói xông vào trong kho lương đồ sát tất cả những gì bọn hắn thấy, chẳng mấy chốc hai trăm binh sĩ canh gác kho lương đã trở thành hai trăm bộ thi thể không hoàn chỉnh nằm la liệt khắp nơi, máu chảy thành từng dòng suối nhỏ lạnh lùng trôi xuống dưới cống thoát nước. Ngô Tuấn chiến bào thấm đẫm máu địch đôi mắt sắc lạnh quét một vòng chiến trường, sau đó ra lệnh.

- Đốt kho lương, theo kế hoạch sắp đặt.

- Tuân lệnh đội trưởng.

Bên trong phủ thành chủ, Thiết Kế Hãn bỗng nhiên giật mình dậy làm hai mỹ nhân bên cạnh hắn cũng chợt thức giấc.

- Đại nhân, có chuyện gì vậy nha?

Mỹ nữ ỏn a ỏn ẻn vòng cánh tay trắng muốt như bạch ngọc ôm lấy người của Thiết Kế Hãn. Thiết Kế Hãn thở dốc một hơi cũng bình tâm lại, bàn tay heo ăn mặn lập tức nắn bóp lấy đồi núi trập trùng trêu chọc nói.

- Không có gì, chỉ là một cơn ác mộng. Tiểu đãng phụ ngươi gần đây quá mê người, làm ta thực sự mỏi mệt đây.

Mỹ nữ lập tức cười kiều mỵ, chiếc lưỡi bé nhỏ khẽ liếm một vòng vành môi dụ hoặc nói.

- Đại nhân nói kỳ vậy nha, rõ ràng là ngài làm cho người ta muốn sống không được, muốn chết không xong, muốn thượng thiên đây.

Bị mỹ nữ khiêu khích, Thiết Kế Hãn liền ôm lấy nàng đè xuống thân mình nói.

- Vậy ta lại để ngươi thượng thiên thêm một lần đi.

Mỹ nữ cười khanh khách vờ vịt chống cự, sau đó liền phát ra những âm thanh mê người. Thế nhưng đang trong cơn khoái cảm đột nhiên ngoài cửa lại bị gõ lớn, binh sĩ bên ngoài hô lớn nói.

- Đại nhân, việc lớn không tốt, có quân địch tập kích.

Thiết Kế Hãn đang trong cơn sung sướng nhịp nhàng bỗng dừng lại một nhịp, sau đó hắn vội vàng bật dậy, mặc kệ mỹ nhân cảm giác trống rỗng, hụt hẫng. Thiết Kế Hãn choàng vội một chiếc áo choàng lên người liền mở cửa đi ra nắm lấy cổ áo tên lính quát lớn.

- Quân địch tập kích khi nào? Ngô Dụng đâu rồi?

Tên lính cũng bị thần thái của Thiết Kế Hãn dọa sợ, nhất là thứ xù xì kia của đại nhânvẫn còn lủng lẳng giữa hai chân hắn đây, thế nhưng hắn vẫn cố trấn tỉnh nói.

- Bẩm đại nhân, không rõ ràng địch nhân vì sao lọt được vào thành, nhưng cổng thành đã bị chiếm, kho lương bên kia cũng đã có bốc lên đại hỏa, Ngô quân sư vẫn là đang chạy đến đây.

- Đại nhân, đại nhân.

Vừa đúng lúc này Ngô Dụng cũng chạy được đến phủ thành chủ. Thiết Kế Hãn vừa nhìn thấy hắn lập tức nổi giận quát lớn.

- Ngô Dụng, ngươi bố trí phòng thủ như thế nào lại để địch nhân đột nhập vào thành?

Ngô Dụng bỗng nhiên bị mắng hơi sững sờ một chút, thế nhưng hắn rất nhanh nói.

- Đại nhân, lúc này không phải là lúc kể tội ta, bây giờ việc cần thiết của chúng ta là cứu kho lương. Nếu kho lương bị đốt sạch cả ta và ngài tuyệt đối cũng đừng mong sống mà đứng trước mặt An phủ sứ đại nhân.

Bị nhắc đến Thiết Hán Cơ, Thiết Kế Hãn cũng bị dọa sợ, trên đầu hắn chảy ra từng giọt mồ hôi như hạt đậu.

- Đúng, đúng, chúng ta cần phải cứu kho lương, cứu kho lương. Bây giờ chúng ta cần phải làm gì.

Nhìn bộ dáng hoảng loạn của Thiết Kế Hãn Ngô Dụng cũng lắc đầu ngao ngán, vì sao hắn lại phụng sự một vị đại nhân vô dụng như thế này đây. Thế nhưng số phận ai bài như vậy, Ngô Dụng cũng chỉ có thể nhận mệnh. Ngô Dụng bình tĩnh nói.

- Đại nhân, ta chỉ sợ phong hỏa đài đã bị chiếm, mà cổng thành cũng đã bị phong tỏa, kho lương bị tấn công. Như vậy ta trước tiên dẫn đi một trăm người đi thắp sáng phong hỏa đài cầu viện, ngìa dẫn số binh lính còn lại lập tức đi cứu viện kho lương.

Ngô Dụng trong thời gian ngắn lựa chọn ra kế sách phu hợp nhất. Dù sao vấn đề lớn nhất của bọn hắn chính là cần bảo vệ kho lương, chỉ cần kho lương còn cái gì cũng dễ nói, nếu kho lương mất, dù thành Đà Lôi có giữ được bọn hắn cũng không thể tránh được tội chết.

- Được, được, ta lập tức dẫn quân đi cứu viện.

Thiết Kế Hãn nhanh chóng đồng ý vào trong mặc giáp trụ, Ngô Dụng lại điểm một trăm binh sĩ hướng đến phong hỏa đài xuất phát.

Lúc này phong hỏa đài bên trên, Thiên Long vệ đã dùng cát lấp đầy chào lửa. Phong hỏa đài bên trên vốn sắp xếp rất nhiều vật liệu dễ cháy, chỉ cần một mồi lửa phong hỏa đài sẽ lập tức bị đốt lên, dù là có vận chuyển hết mọi thứ bên trong, cặn bã còn lại cũng có thể được đốt cháy trong thời gian ngắn. Do đó Ngô Tuấn nghĩ đến một chiêu chính là dùng đất cát đổ đầy vào bên trong lấp hoàn toàn chảo lửa, như vậy dù có ném nguyên một cây đuốc vào cũng đừng mong có thể đốt cháy lên được phong hỏa đài.

- Có người đến. Chuẩn bị chiến đấu.

Tiểu đội trưởng thông qua ống nhòm nhìn thấy một đoàn người cầm đuốc chạy từ phía cuối đường đến liền hô lớn. Thiết Hùng ngẩng đầu lên hỏi.

- Có chừng bao nhiêu người?

- Một trăm người.

Tiểu đội trưởng nhanh chóng hồi đáp. Tốt, lần này bọn hắn chính là một đánh mười. Thiên Long vệ nhanh chóng vào sẵn vị trí, súng đạn lên nòng, chỉ chờ mệnh lệnh phát ra.

Bên này Ngô Dụng cưỡi ngựa dẫn theo trăm kỵ vội vàng chạy đến trong lòng nóng như lửa đốt. Nhìn lên phong hỏa đài trên cao quả nhiên đã không còn bóng dáng một tên lính gác nào, những ngọn đuốc cũng bị diệt sạch. Hắn chỉ mong phong hỏa đài chỉ bị phá hủy mà không phải địch nhân mai phục tại đó, dù sao phong hỏa đài bị phá hủy hắn có thể trong thời gian ngắn khôi pục lại nó, thế nhưng nếu phong hỏa đài bị chiếm giữ bọn hắn liền tránh không được một trận ác chiến, hắn cũng không biết mình có mang đủ người để tái chiếm lại được phong hỏa đài hay không, mặc dù một trăm người này đều là tinh nhuệ từ phủ thành chủ, được trang bị giáp sắt của Đông Tấn đây. (Áo giáp chiến lợi phẩm, giáp sắt rất đắt, không phải ai cũng trang bị được)

Càng đến gần phong hỏa đài, nổi bất an trong lòng của hắn lại càng lớn. Ngô Dụng quay về sau hô lớn.

- Mọi người cẩn thận đề phòng có phục kích.

- Bắn!

Ầm, ầm, ầm, ầm.

Một tiếng hô lớn vang lên, sau đó là một loạt tiếng nổ vô cùng đều nhau, chiến mã hí thảm, kỵ sĩ ngã nhào xuống mặt đường.

- Ẩn nấp, mau ẩn nấp.

Ngô Dụng lập tức nhảy xuống khỏi chiến mã, tìm kiếm một chướng ngại mà nấp vào. Ở tại xứ người bảy năm Ngô Dụng mặc dù không luyện được võ nghệ nhưng cũng biết được trên chiến trường cần phải làm gì, trong lúc hỗn chiến mà ngồi trên ngựa thì chắc khác nào làm bia tập bắn cho quân địch.

- Toàn quân, xông lên.

Đội trưởng kỵ binh Tây Gốt quát lớn, gần một trăm kỵ binh lập tức hướng phong hỏa đài xông đến, khoảng cách của bọn hắn đến với phong hỏa đài bất quá vài chục mét mà thôi, chỉ là trong chớ mắt.

Ầm, ầm, ầm.

Lại một loạt súng vang lên, lại có thêm vài kỵ binh của Tây Gốt hét thảm ngã xuống ngựa. Ngô Dụng nấp đằng sau nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy kinh dị, phải biết những binh sĩ tinh nhuệ này trang bị tốt vô cùng, đều là mặc giáp sắt của Đông Tấn, khả năng phòng thủ cực mạnh, thế nhưng đối mặt với vũ khí Đại Việt vậy mà tựa như tờ giấy, không hề có sức phòng thủ chút nào.

Cộc, cộc, cộc, cộc.

Đột nhiên từ trên bật thang lăn xuống từng bình gốm, trên nắp còn có dây cháy chậm, bình gốm lăn vừa đến lúc kỵ binh Tây Gốt vượt qua thì dây chạy chậm cũng cháy hết.

Ầm, ầm, ầm.

Những hỏa cầu nổ tung, kỵ binh Tây Gốt lập tức dính hạn, chiến mã bụng dưới lập tức bị nổ toát, các kỵ sĩ bị hất văng lên không trung, trên người còn bị cắm đầy mảnh vụn sắt bị nhồi ở phía trong ghim chặt vào thân thể bọn hắn, nhất thời cảnh tượng như mười tám tầng địa ngục, kỵ binh Tây Gốt nằm la liệt rên rỉ, còn có thể chiến đấu bất quá còn lại được năm sáu mươi người. Lúc này tiểu đội trưởng Thiên Long vệ rút ra bội đao quát lớn.

- Thiên Long vệ, giết!

- Giết!

==========================++

Cuộc chiến tranh bị kéo dài ra quá nhiều chương tại đây ta xin lỗi quý độc giả. Số lượng từ trong mỗi chương còn quá ít bởi ta thực sự không có thời gian để viết. Đợi qua được kỳ thi kết quả tốt đẹp ta sẽ cố gắng hơn.

p/s: Ta cũng muốn chiến tranh mau kết thúc để lên đời lắm. Thế nhưng dùng sao nó cũng phải đúng quy trình.