Chương 204: Chặn hậu (1)

Đế Chế Đại Việt

Chương 204: Chặn hậu (1)

- Bẩm Tuyên phủ sứ đại nhân Hải Vân quan thất thủ, quân địch đang trên đường xông đến phủ Tân Bình.

Thám báo vừa dứt lời sắc mặt Tô Hiến Thành liền khẽ biến. Nhóm dân chúng cuối cùng mới rời khỏi Tân Bình, hiện tại địch nhân kéo đến, làm sao dân chúng có thể chạy kịp địch nhân đây? Tô Hiến Thành hỏi.

- Trần Bình Trọng và Nguyễn Hiền hiện ở nơi nào?

- Bẩm đại nhân, hai vị tướng quân đã rút khỏi Hải Vân quan, hiện đã sắp về đến Tân Bình.

Nghe thám báo nói Tô Hiến Thành khẽ gật đầu ra lệnh.

- Đi thông báo cho hai vị tướng quân bản phủ chờ đợi hai vị tướng quân tại phủ Tân Bình.

Nghe vậy các quan viên phía sau không khỏi sửng sốt, giọng điệu này nghĩa là Tô đại nhân sẽ không đi rồi hả? Quả nhiên là như vậy, Tô Hiến Thành cũng không rời đi mà đến cổng thành Nam chờ đợi đại quân trở về.

Một giờ sau, từ cuối quan đạo đại quân đã xuất hiện, một ngàn tám trăm người, người người đều mang thương tích, chiến bào thấm đẫm màu hồng, đủ thấy cuộc chiến tại Hải Vân quan đã thảm liệt đến mức độ nào. Trần Bình Trọng trên đầu thì quấn băng vải, Nguyễn Hiền bên cánh tay cũng treo một vòng trắng. Nhìn cảnh tượng này trong lòng mọi người bỗng nhiên trầm xuống. Trần Bình Trọng xuống ngựa cúi chào Tô Hiến Thành nói.

- Mạc tướng không thể thủ vững Hải Vân quan, xin Tuyên Phủ sứ đại nhân giáng tội.

Tô Hiến Thành liền đỡ Trần Bình Trọng dậy nói.

- Kẻ địch quá mạnh, Trần tướng quân kéo dài giúp bổn phủ gần một tuần lễ đã là rất cố gắng, sao có thể trị tội ngươi đây. Trần tướng quân đừng quá tự trách. Quan trọng bây giờ là phải nghĩ cách để chặn lại quân địch.

- Đại nhân, vì sao ngài còn chưa di tản đây?

Nguyễn Hiền đột nhiên hỏi, đối với hắn Tô Hiến Thành vừa là quan hệ thượng cấp, vừa là sư đồ, không khỏi liền quan tâm. Tô Hiến Thành nói.

- Ta chính là chờ đợi hai người. Nghe nói hiện tại kẻ địch đã đuổi đến, nhưng dân chúng cũng chỉ vừa mới di tản, chênh lệch một ngày đường mà nói kẻ địch sẽ lập tức đuổi kịp, chúng ta phải cản đường bọn chúng lại.

- Mạc tướng nguyện ý dẫn theo Thánh Dực quân cản đường quân địch, kéo dài thời gian cho đại nhân.

Trần Bình Trọng đột nhiên nói, đây đúng là phong thái của hắn, phải biết kiếp trước Trần Bình Trọng hi sinh cũng chính là vì ở lại chặn hậu đi. Nguyễn Hiền kinh hãi nói.

- Làm sao có thể, Thánh Dực quân hiện tại còn bất quá một ngàn người, kẻ địch đuổi theo ít nhất cũng là một vạn, đây chính là hành vi chịu chết.

Thế nhưng Trần Bình Trọng quả quyết nói.

- Thánh Dực quân là đôi cánh của bệ hạ, là lá chắn bảo vệ nhân dân. Hiện tại kẻ thù đuổi theo phía sau lưng là lúc Thánh Dực quân phải đứng ra đảm trách. Ta tin rằng các huynh đệ ở đây cũng cùng một suy nghĩ với ta, mong Tuyên phủ sứ đại nhân phê chuẩn để chúng ta ở lại chặn hậu.

- Xin Tuyên phủ sứ đại nhân phê chuẩn.

Một ngàn binh sĩ Thánh Dực quân nhất tề quỳ xuống hô lớn. Bọn hắn là Thánh Dực quân, càng là Hắc Thánh Dực quân, thân mang ân trạch của bệ hạ, một lòng muốn chiến đấu để đáp đền tổ quốc, trong xương tủy họ là niềm kiêu hãnh của Thánh Dực không thể nào phai nhòa. Khí thế của Thánh Dực quân làm Tô Hiến Thành không khỏi rung động nói.

- Được, bản phủ đồng ý.

- Đại nhân…


Nguyễn Hiền vừa lên tiếng liền bị Tô Hiến Thành cắt ngang.

- Đây là niềm kiêu hãnh của bọn hắn, chúng ta không thể xâm phạm được.

Nói rồi liền quay sang Trần Bình Trọng nói.

- An nguy của dân chúng phủ Tân Bình trông cậy vào tướng quân, hãy cố gắng còn sống.

Ai cũng biết đây chính là một nhiệm vụ cảm tử, một khi ra đi sẽ chẳng có ngày về, thế nhưng Trần Bình Trọng chỉ mỉm cười ôm quyền đáp.

- Tuyên phủ sứ đại nhân yên tâm, mạc tướng sẽ cố gắng hết sức kéo dài thời gian cho dân chúng.

Nửa giờ sau đoàn người ngựa cuối cùng cũng đã rời khỏi phủ Tân Bình, ngoại trừ nha dịch, các quan viên còn có cả Nguyễn Hiền và tám trăm dân quân, Thành quản đại đội. Toàn bộ Thành Tân Bình cũng chỉ còn lại Trần Bình Trọng cùng một ngàn Thánh Dực quân mà thôi. Trần Bình Trọng quay lại đối với các binh sĩ nói.

- Thánh Dực quân, các ngươi có cảm thấy hối hận không?

- Không có!


Cả ngàn người như một đồng thanh hô lên. Trần Bình Trọng hài lòng gật đầu nói


- Tốt lắm, không hổ danh là binh sĩ của ta. Hiện tại các ngươi có thể nghỉ ngơi, có thể ngày mai sẽ là trận chiến cuối cùng của chúng ta đây.

====================Ta là đường phân cách chạy ngang qua============

Thiết Lặc là cháu họ của Thiết Hán Cơ, từ nhỏ đã trời sinh thần lực, dũng mãnh vô cùng, được Thiết Hán Cơ vô cùng yêu thích, lớn lên mười tám tuổi Thiết Lặc đã được Thiết Hán Cơ giao cho đảm trách tiên phong đội gồm mười ngàn du kỵ. Đừng nhìn hắn nhỏ như vậy mà khinh thường, Thiết Lặc đi lính từ năm mười ba tuổi, năm năm chinh chiến qua vô số trận mạc, hình thành nên bản tính hung hăng vô cùng khát máu, cũng vì vậy tiên phong đội của hắn phạm phải vô số tội ác, cướp giết bộ lạc nhỏ yếu, tàn sát bình dân chỉ là chuyện bình thường của bọn hắn, điều Thiết Lặc ưa thích nhất chính là truy kích địch nhân, nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của kẻ địch là điều Thiết Lặc cảm thấy vô cùng thoải mái.


- Đám Đại Việt này vậy mà làm đường xá thật tốt, quả thực quá thuận lợi cho chúng ta rồi.

Thiết Lặc cưỡi ngựa chạy trên con đường gạch đỏ không khỏi đắc ý nói. Tử Vong rừng rậm rất ít người khai thác ngoài trừ bên ngoài nó là xứ Goldland gần như bị bỏ hoang, mặt khác là vị địa hình nó khá hiểm trở, có nhiều đoạn đồi núi, sống, suối,… hầu như không có quá nhiều giá trị khai thác. Thiết Hán Cơ cũng đã từng rất lo ngại địa hình của Đại Việt bên trong Tử Vong rừng rậm sẽ hiểm trở sẽ cản bước chân kỵ binh của hắn. Thế nhưng sau khi đi vào Hải Vân quan hắn mới phát hiện quan đạo Đại Việt vậy mà làm rất khang trang, rộng rãi, kỵ binh chạy đi vô cùng tốt, lúc này mới phải Thiết Lặc dẫn theo mười ngàn du kỵ truy kích.


Phốc xích.


Bỗng nhiên một mũi tên từ trong rừng cây phóng ra găm thẳng vào cổ một tên du kỵ đang phi nước đại, thân thể kỵ binh ngã xuống nhưng một chân của hắn còn kẹt lại bàn đạp ngựa, chiến mã lôi kéo thi thể hắn đi một đường dài mới dừng lại, lúc này thì cái đầu của hắn đã va đập với mặt đường đến nát bét.


- Có kẻ phục kích.

- Cảnh giới.

Các du kỵ thét lớn, lập tức rút ra cung tên bắn vào phía mũi tên phóng ra. Thế nhưng xứ Thuận Hóa dù được Tô Hiến Thành khai phá nhưng dù sao thời gian cũng quá ngắn, rừng rậm còn rất hoang sơ, có một con đường quan đạo từ Tân Bình đến Hải Vân quan đã là rất may mắn, mũi tên bắn vào trong rừng rậm như ném kim khâu vào biển lớn, không hề có một chút phản hồi.

- Xuống ngựa, vào rừng truy tìm bọn hắn.


Thiết Lặc ra lệnh, một đội kỵ binh trăm người lập tức xuống ngựa, tiến vào phía bên trái quan đạo. Cây cối của Tử Vong rừng rậm rất rậm rạp, thực sự nếu không phải dân chúng Việt tộc được hệ thống buff tốc độ khai thác thì không biết đến bao giờ Đại Việt mới khai hoang xong nữa.


Một trăm du kỵ xuống ngựa rất nhanh chui vào bên đường liền biến mất sau những tán cây rừng. Thế nhưng chỉ được một lúc hàng loạt tiếng hét thảm vang lên. Thiết Lặc sửng sốt hỏi.

- Chuyện gì xảy ra?

Thế nhưng không ai có thể trả lời hắn, rừng rậm mà, dã thú xuất hiện là điều quá bình thường, thế nhưng bọn hắn đầy đủ một trăm người, dã thú nào lại dám tấn công bọn hắn?

Thêm một chốc nữa tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, lần này số tiếng hét còn nhiều hơn cả lần trước. Thiết Lặc gọi một tên du kỵ vạm vỡ đến nói.

- Thiết Hùng, ngươi dẫn theo năm trăm người vào xem chuyện gì xảy ra.


Thiết Hùng là một trong những dũng sĩ của bộ lạc, thân cao đến một mét chí, vô cùng vạm vỡ, cánh tay da màu cổ đồng như hai cái kìm sắt, cơ bắp cuồng cuộng. Đừng nhìn Thiết Hùng có vẻ thô kệch thế nhưng hắn lại là một tên vô cùng có đầu óc, được Thiết Lặc rất tin tưởng, một mực đem làm trợ thủ của mình. Thiết Hùng lập tức dẫn theo năm trăm người biến mất sau cánh rừng. Thế nhưng cũng cứ cách một đoạn thời gian lại có những tiếng hét thảm rợn tóc gáy vang lên, mà người thì lại không thấy đâu cả.

============================++

Hôm nay laptop bị hỏng, ta đã rất cố gắng để đẻ ra được chương này, anh em đọc tạm. Laptop đang sửa, ngày mai có chương hay không ta cũng không chắc chắn được.