Chương 183: Cứu vớt (5)

Đế Chế Đại Việt

Chương 183: Cứu vớt (5)

Các cận vệ của Trần Khánh Dư nhanh chóng bị quấn lấy, trong khi trước mặt hắn vẫn còn đến sáu tên kỵ binh của Lang Cư. Nếu thể trạng bình thường sáu kỵ binh đối với Trần Khánh Dư chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng hiện tại hắn chính là bị thương đây. Mũi tên rất xảo, đâm vào bả vai hắn làm cánh tay cử động khá khó khăn. Bởi đang trùng kích nên hắn cũng không có thời gian để rút mũi tên ra.

- Giết.

Trần Khánh Dư gầm lên một tiếng, chiến mã nhanh như chớp xông lên. Sáu kỵ binh trước mắt cũng hình thành thế bao vây lấy, ý đồ dùng số đông để giết chết Trần Khánh Dư, sáu tên kỵ binh vậy mà cùng lúc tấn công đến, đủ mọi góc độ. Thế nhưng Trần Khánh Dư là ai? Hắn lúc thi tuyển vào còn có thể đánh tay đôi với Ngô Tuấn đây. Trần Khánh Dư lựa chọn góc độ vô cùng xảo diệu, chiến mã vừa vặn đi lên phía trước tránh thoát hơn phân nửa đòn tấn công, trường thương cương mãnh đâm xuyên yết hầu của một tên kỵ binh trước mặt, đồng thời tránh thoát được vòng vây.

- Giết hắn.

Các kỵ binh khác lập tức thúc ngựa vây lại, bọn hắn kỹ năng cưỡi ngựa cao siêu, thậm chí Trần Khánh Dư cũng không thể đọ lại được, nhất thời không thể tránh thoát liền bị vây lấy. Lang Cư nhìn thấy Trần Khánh Dư bị kiềm tỏa đắc ý nói.

- Lấy mạng ta, ta ở đây có giỏi đến mà lấy. Người đấu xông lên giết hắn.

Thêm mười kỵ nữa lập tức xông lên. Tình hình lúc này của Trần Khánh Dư càng trở nên gian nan. Mười lăm kỵ vây lấy hắn đánh giết, mỗi tên đều là những chiến sĩ tinh nhuệ. Đến nước này chỉ còn nước liều mạng, là con cháu họ Trần trong Trần Khánh Dư vẫn luôn chứa đựng hào khí Đông A đây, không gục ngã, thậm chí không được phép gục ngã, gian nan phía trước hắn càng phải đương đầu.

- Liều mạng.

Trần Khánh Dư vậy mà buông tha phòng ngự, một cây trường thương lập tức đâm vào phía eo của hắn, một mũi thương khác đâm thẳng ngực, Trần Khanh Dư khẽ dịch thân người, dùng chính Hộ Tâm kính đón đỡ đấy, hộ tâm kính làm bằng thép tốt, mũi thương cùi bắp của kỵ binh du mục không thể nào xuyên thủng được.

- Chết đi cho ta.

Trần Khánh Dư gầm lên một tiếng, hai tay nắm chặt lấy trường thương quét ngang một vòng, mũi thương sắt bén liền cắt đứt cổ của những tên kỵ binh xung quanh, dư lực của nó thậm chí làm cổ một tên đứt lìa, đầu lăn lông lốc. Máu tưới bắn lên đầy mặt của Trần Khánh Dư làm những tên khác hoảng sợ lùi lại một chốc.

Trần Khánh Dư như một vị chiến thần, được thế chẳng tha, chiến mã lập tức lao lên xé tan đội hình của các kỵ binh, người gặp hắn đều là một chiêu mạng đổi mạng, Trần Khánh Dư dùng chính là nhờ sức phòng ngự mạnh mẽ của Quang Minh giáp, luôn lấy thương thế ít nhất để nhanh chóng kết liễu đối phương. Cả người hắn đều là máu nhưng kỵ binh xung quanh hắn cũng chỉ còn một tên mà thôi.

Tên kỵ binh hoảng sợ, hắn chính là bị đấu pháp liều mạng của Trần Khánh Dư dọa sợ rồi, chính là áo giáp tên này quá chắc chắn, bọn hắn không thể tổn thương chí mạng đến được.

- Chết đi.

Trần Khánh Dư gầm lên, cánh tay vung mạnh ra, nếu có Ngô Tuấn ở đây chắc chắn nhận ra chiêu số này chính là của hắn dùng trong kỳ thi võ, giờ này vậy mà bị Trần Khánh Dư học được rồi. Trường thương kỵ binh như một căn phi lao lao vút đi chuẩn sát xuyên qua ngực của tên kỵ binh du mục, dư lực lôi tên kỵ binh rơi khỏi ngựa, bay đến ba mét xa.

Hộc, hộc.

Trần Khánh Dư thở dốc, mất màu quá nhiều làm mắt hắn có chút nhòa đi, nhưng hắn rõ ràng trước mắt mục tiêu của hắn cũng chỉ có một, là Lang Cư.

Lang Cư cười lạnh, hắn bản thân cũng là dũng sĩ thuộc hàng top của thảo nguyên, chẳng lẽ một tên bị thương nặng như vậy cũng đánh không lại. Nghĩ đến đây Lang Cư rút loan đao ra xông đến. Trần Khánh Dư nhìn thấy kỵ binh trước mặt xông đến, là Lang Cư, hắn chiến đấu như vậy chẳng phải chính là chờ giây phút này sao? Trần Khánh Dư cũng rút ra gươm của mình, chiến mã lần nữa chạy nước rút đột kích.

Keng.

Loan đao của Lang Cư bị chém gãy, nhưng thanh gươm của Trần Khánh Dư cũng bị đánh bật ra khỏi tay. Cánh tay của Trần Khánh Dư đã bị thương quá nặng rồi, hắn cảm thấy cánh tay phải của mình dường như không còn cảm giác, muốn phế bỏ.

"Bốp".

Lang Cư thúc ngựa lại lần nữa va chạm, Trần Khánh Dư chỉ thấy cánh tay mình như bị đứt lìa, một sức mạnh khủng khiếp va chạm vào người hắn đánh bay hắn rơi xuống đất, đầu óc trở nên choáng váng lên. Hắn nhìn thấy các bảo an của mình ngã xuống, thấy nhân viên của mình trúng tên chết đi, thấy người Alitia bị chém giết,… hắn đã thua rồi ư? Hắn lại nhìn thấy Đề Lạp, trong đôi mắt nàng ánh lên vẻ không muốn, hắn phải đứng dậy, nhưng người hắn không còn cảm giác, chân hắn có vẻ như gãy đây, còn tay phải? Không còn cảm giác nữa. Hắn thấy Lang Cư đang tiến về phía gần hắn. Hắn phải làm sao đây? Đúng, là nó.

Lang Cư kiêu ngạo như một kẻ thắng trận, nhìn thấy Trần Khánh Dư thảm hề hề nằm trên mặt đất hắn leo xuống ngựa cầm lấy một loan đao trên mặt đất đi đến. Tên này đã suýt nữa lấy mạng hắn, làm sao có thể để hắn chết dễ dàng như vậy, Lang Cư muốn Trần Khánh Dư phải chịu đứng thống khổ đến cùng cực. Hắn phải chặt tay, chặt chân tên này ra, làm như một cây gậy người như vậy.

- Di, tên này vậy mà còn có thể ngóc đầu dậy.

Lang Cư thấy Trần Khánh Dư nhúc nhích trong lòng liền cười lạnh, thế nhưng trong nháy mắt hắn liền biến sắt. Tay trái giờ lên một vật, chính là đoản côn kia, chính vật này đã hạ gục hàng loạt kỵ binh của hắn. Lang Cư cảm thấy da đầu mát lạnh, cảm giác kia lần nữa xông lên, Lang Cư lập tức làm ra động tác né tránh.

Ầm.

Lang Cư cảm thấy vai mình đau nhói, mặc dù đã né tránh nhưng vẫn bị bắn trúng. Trần Khánh Dư buông tay thả rơi khẩu K02, hắn biết mình bắn trượt, không thể bắn trúng được Lang Cư, hắn cũng chỉ có một cơ hội như vậy, nhưng bắn trượt đồng nghĩa hắn sẽ chết ở nơi đây.

Lang Cư nhìn vai mình bị đục ra một lỗ trong lòng tràn đầy hoảng sợ, nếu không phải hắn kịp tránh né, bây giờ lỗ này không phải nằm ở vai mà là ở tim mình đi. Một ngọn lửa giận trong lòng hắn dâng lên, hắn muốn băm Trần Khánh Dư ra làm trăm mảnh.

- Ngươi đáng chết.

Lang Cư gầm lên xách đao lăm lăm đi đến trước mặt Trần Khánh Dư cao cao tại thượng nhìn xuống, mũi đao khẽ đặt cổ của Trần Khánh Dư. Hắn cười lạnh nói.

- Ngươi rất tốt, đã suýt giết ta hai lần, nhưng ta mạng lớn, người chết ngược lại là ngươi. Ha ha.

Trần Khánh Dư chẳng buồn tranh cãi, hắn cảm thấy mình rất mệt, không còn sức lực nữa, hắn muốn ngủ, nhưng tên Lang Cư đáng ghét này cứ lải nhải, có thể cho hắn một cái thống khoái không? Nên Trần Khánh Dư nhất quyết bày ra một bộ mặt không đếm xỉa đến Lang Cư.

Lang Cư nhìn thấy Trần Khánh Dư tuyệt nhiên không để ý đến mình cũng không muốn đùa giỡn với hắn nữa. Lang Cư dơ lên đồ đao nói.

- Nể tình ngươi cũng là một dũng sĩ, ta cho ngươi một cái thống khoái.

Nói rồi liền nhất quyết đâm đao xuống.

- Không được.

Đề Lạp hét lên, Trần Độc trừng trừng lên đôi mắt, tất cả các nhân viên bất lực nhìn Tổng giám đốc của mình sắp bị giết, những người dân Alitia cũng trợn trừng mắt nhìn bằng hữu của bọn họ bị giết chết. Tất cả đều không cam lòng.

Keng.

Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, một mũi tên bắn trúng lưỡi đao, lực mạnh đến nỗi đánh lệch lưỡi đao sang một bên, xẹt qua gò má của Trần Khánh Dư vẽ ra một đường máu.

Keng, keng, keng.

Tiếp đến tiền là mũi tên thứ hai, thứ ba, thứ tư đều chuẩn xác bắn trúng Lang Cư như đều bị Lang Cư đón đỡ, nhưng bốn mũi tên đã cứu mạng Trần Khánh Dư, đồng thời đẩy lui Lang Cư ra khỏi Trần Khánh Dư. Mọi người liền nhìn về hướng Bắc, từ khi nào một đội kỵ binh đông nghìn ngịt đã xuất hiện, bọn hắn trên thân đều mặc Sơn Văn giáp bạc trắng, đầu đội mũ Sơn cắm tua đỏ, chiến mã phía dưới cũng được bọc ngư lân giáp, Long Tinh kỳ dẫn đầu phất phới tung bay trong gió, bên cạnh nó lại là một lá cờ nền vàng ở giữa là hình một đôi cánh màu đen.

- Là Thánh Dực quân, Thánh Dực quân đến cứu chúng ta.

Nhìn thấy lá cờ các nhân viên Tập đoàn lập tức hô lên, bọn hắn không cần chết, quân cứu viện đã đến rồi. Đúng vậy, quân đến chính là Thánh Dực quân, người vừa bắn ra bốn mũi tên cứu Trần Khánh Dư cũng chính là Trần Bình Trọng. Thánh Dực quân phụng mệnh Lý Anh Tú bình định vùng Thuận Hóa, bảo vệ nơi đây, hai ngày trước Tô Hiến Thành nhận được thư cầu cứu lập tức phái Trần Bình Trọng lĩnh theo một ngàn Thánh Dực quân đi cứu viện. Thánh Dực quân sớm đã thay đổi, không phải như lúc trước, bọn họ bây giờ chính là binh chủng hạng nặng duy nhất của Đại Việt ngoại trừ Cấm quân. Thậm chí bọn hắn thiết kỵ đến Cấm quân cũng không đông bằng. Thánh Dực quân đều là kẻ liều mạng, sức chiến đấu lại không cần bàn cãi.

- Giết.

Trần Bình Trọng hô lớn một tiếng. Thiết kỵ lập tức xếp thành trùy hình xông vào doanh trại, bọn hắn như một lưỡi dao cắt tan tành khinh kỵ du mục của Lang Cư. Thiết kỵ đi đến đâu máu chảy đầu rơi đến đó, không người cản được.

- Bọn người này là từ đâu đến đây?

Lang Cư hoảng sợ, hắn biết đại thế đã mất, tuy quân mình đông đúc nhưng một ngàn kỵ binh hạng nặng thừa sức làm gỏi ba ngàn khinh kỵ của hắn, đây chính là sự khắc chế của binh chủng.

- Rút lui, mau rút lui.

Lang Cư lập tức lên ngựa là kẻ bỏ chạy đầu tiên. Hắn là người thông minh, tuyệt đối không phải là kẻ đầu óc cơ bắp chỉ biết đánh nhau, chính vì vậy mà hắn mới có thể còn sống và phát triển bộ lạc đến bây giờ.

Tiếng tù vang lên, kỵ binh du mục như thủy triều rút khỏi. Trần Bình Trọng cũng ra lệnh cho Thánh Dựt quân dừng lại, trọng kỵ sao có thể đuổi kịp khinh kỵ đây. Trần Khánh Dư mí mắt mở ra nhìn thấy từng đoàn kỵ binh rút lui, khóe miệng khẽ nở ra một nụ cười. Hắn đã thắng rồi. Lập tức tất cả lâm vào tối đen.

==========================++

Chương trước viết sai, Trần Khánh Dư là đi đầu thai mà không phải triệu hoán đến nên chỉ là thanh niên mà không phải là trung niên nha.