Chương 1465: Phiên ngoại & lời tác giả

Đế Chế Đại Việt

Chương 1465: Phiên ngoại & lời tác giả

Chương 1465: Phiên ngoại & lời tác giả


Ứng Thiên năm thứ 30, Đại Việt thực sự đã trở thành một cường quốc không chỉ từ kinh tế mà còn tiến bộ về xã hội văn hoá. Văn hoá của Đại Việt đã bao phủ lên phần còn lại của thế giới, từ phương Đông đến phương Tây, việc sử dụng ngôn ngữ Đại Việt, ẩm thực Đại Việt, trang sức Đại Việt gần như đã trở thành một cái "mốt" của mọi người trên thế giới. Vị thế của Đại Việt theo đó cũng ngày càng tăng cao, sau khi Tư Mã Chiêu qua đời từ một năm trước, dưới thế kìm kẹp của Đại Việt, Nguỵ quốc cuối cùng cũng buông tha các chính sách Nam tiến, chăm lo khai phá vùng đất Hà Bắc mà Tào Tháo đã vất vả để có được. Thế giới xem như có thể hoà bình thêm một thời gian ngắn, ít ra hiện tại là như vậy.

Đại Việt cũng đã tiến hành bầu cử, Bạch Liêu không còn giữ chức vị Thủ tướng mà lên Cố vấn của Viện chiến lược quốc gia, còn vị trí thủ tướng Trương Đăng Quế trúng cử ngồi vào chiếc ghế quyền lực số hai của Đại Việt. Ngày đầu tiên nhậm chức, Trương Đăng Quế đã bị Ứng Thiên hoàng đế gọi vào bên trong Cửu Trùng đài.

- Thần bái kiến bệ hạ!

Trương Đăng Quế hành lễ, hiện tại Đăng Nguyên đã là một người đàn ông trung niên chững chạc, toàn thân luôn có khí thế mạnh mẽ nhưng đồng thời cũng vừa nội liễm. Đăng Nguyên nói.

- Khanh ngồi đi, việc Trẫm nói hôm trước khanh đã nghĩ xong rồi chứ?

Nghe bệ hạ nhắc đến điều này vẻ mặt của Trương Đăng Quế lại không khỏi mất tự nhiên, hắn nói.

- Bệ hạ thực sự muốn như vậy ư? Hiện tại Đại Việt vẫn đang phát triển rất tốt.

Đăng Nguyên gật đầu nói.

- Không sai, hiện tại Đại Việt đang phát triển rất tốt, thế nhưng nếu như Trẫm băng hà, rồi đến Bang Chu, cứ cho Bang Chu sẽ là minh quân, rồi lại sau nữa thì sao? Trẫm không chắc hoàng tộc họ Lý lúc nào cũng sinh ra được minh quân tài đức vẹn toàn để có thể điều hành đất nước. Do đó quyền lực quá lớn của hoàng đế trong tương lai sẽ cản trở sự phát triển của đất nước. Sợ rằng đời sau không nỡ buông tha quyền lực chi bằng Trẫm sẽ chặt nó đi trước.

Không sai, Đăng Nguyên muốn tước bỏ luôn cả quyền cai trị của hoàng đế Đại Việt, đưa nền dân chủ của Đại Việt lên một nấc thang mới. Theo đó hoàng đế chỉ còn lại quyền luật phê chuẩn hoặc phủ định thủ tướng được nhân dân bầu lên, có quyền phủ quyết một lần điều luật của Quốc hội ban ra, nhưng nếu luật đó được thông qua lần hai thì quyền này mất hiệu lực, còn lại việc điều hành đất nước đều sẽ thuộc về thủ tướng.

- Thế nhưng... bệ hạ, hiện tại ngài đang còn tráng niên, hiện tại vẫn còn chưa phải lúc.

Trương Đăng Quế lại có chút không muốn, dù hắn biết bệ hạ đã có ấp ủ này từ lâu, thế nhưng hắn không ngờ bệ hạ lại muốn triển khai ngay khi hắn vừa nhận chức. Đăng Nguyên lắc đầu nói.

- Không, phải là bây giờ, đây chỉ là một mô hình thử, có Trẫm, có khanh ở đây nếu sai chúng ta có thể từng bước sửa lại cho hoàn thiện, nếu không sau này Bang Chu lên ngôi khi Trẫm để lại cho nó một mô hình nhà nước không hoàn thiện thì biết làm sao.

Thấy Trương Đăng Quế lại muốn bàn lui Đăng Nguyên thở dài nói.

- Đăng Quế, Trẫm và khanh đã bên cạnh nhau từ lúc còn trẻ, tính Trẫm như thế nào chẳng lẽ khanh không hiểu. Huống chi... đất nước này không phải chỉ mình họ Lý, sự hưng vong của hoàng tộc là chuyện nhỏ, chỉ có lợi ích của quốc gia mới là vĩnh viễn, điều gì có lợi cho đất nước thì nên làm.

Trương Đăng Quế nhìn Ứng Thiên hoàng đế, ngài cùng Văn Thái thượng hoàng đế thực sự rất giống nhau, hai người đều sẵn sàng vì sự phát triển của Đại Việt mà bỏ qua quyền lực của chính mình. Trương Đăng Quế hướng về phía Đăng Nguyên bái một bái nói.

- Thần xin tuân chỉ.

Trong khi đó tại Nam cực lúc này Bàng Vũ đang chuẩn bị thử nghiệm một quả bom nguyên tử mới, có sức công phá lớn hơn hàng trăm lần so với hai quả bom nguyên tử đã dùng trong chiến tranh thế giới. Thiết kế của nó có thể tạo ra một vụ nổ tương đương với 50 triệu tấn thuộc nổ TNT. Bởi vì lo ngại bụi phóng xạ sẽ huỷ diệt cả Bạch Long châu, do đó Bàng Vũ quyết định dời vụ thử đến Nam cực, bởi nơi đây theo nghiên cứu của đội khảo sát thì hoàn toàn không có giá trị gì để khai thác, kỳ lạ chính là vùng biển xung quanh nó hàng chục dặm cũng không hề có một sinh vật nào, điều này cũng có thể giúp hạn chế ảnh hưởng đến môi trường.

Bàng Vũ hiện tại là viện trưởng viện phóng xạ chuyên nghiên cứu vũ khí hạt nhân, còn vợ hắn thì lại ở sinh hoá lượng tử chuyên nghiên cứu về gen, công trình của nàng chính là tạo ra huyết thanh siêu chiến binh từ gen của những sinh vật huyền thoại. Hai vợ chồng suốt ngày ở trong phòng nghiên cứu, bình thường ít gặp thời gian lại càng ít, Bàng Vũ dự định xong chuyến này sẽ nghỉ phép một đợt dài trở về hâm nóng tình cảm vợ chồng.

Bọn hắn xây dựng boong ke trú ẩn ở dưới một hòn đảo cách vụ thử hơn một ngàn cây số, tại đây có thể vẫn bị bụi phóng xạ của vụ nổ theo tính toán vẫn có thể ảnh hưởng đến nơi đây nhưng không lớn. Một chiếc Tu-16 được sử dụng để ném bom cùng một chiếc khác để quay phim, chụp ảnh về sự kiện này. Bên trong điện đài dưới boong ke vang lên tiếng phi công.

"Đã đến vị trí thử, xin phép được cắt bom!"

Bàng Vũ gật đầu hồi đáp.

- Cho phép cắt bom!

Từ độ cao hàng chục ngàn mét, chiếc Tu-16 lập tức ném quả bom xuống, trong khi nó mở hết tốc độ tăng độ cao đồng thời với tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi tầm ảnh hưởng. Quả bom kéo theo một tiếng rít dài rơi xuống, đến hơn bốn cây số so với mặt nước biển, nó liền phát nổ.

ẦM!

Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, thế nhưng trước đó là một luồng ánh sáng chói loà chiếu sáng như muốn xuyên không gian vào vũ trụ, bầu trời lúc nào cũng như chiều tối của Nam cực bỗng nhiên rực sáng lên như những ngày tháng 12, ánh sáng này thậm chí ở xa hàng ngàn cây số vẫn có thể nhìn thấy được, một lất sau một đám mây hình nấm bốc lên trên cao hàng chục cây số mang theo bụi phóng xạ bắt đầu toả ra xung quanh.

- Viện trưởng, đo được cơn địa chấn chừng 5 độc richter ở dưới mặt biển, hiện đang tạo ra một cơn sóng thần cao chừng hai mét hướng về phía bờ biển.

Nhân viên đo lường lập tức nói. Bàng Vũ thở dài nói.

- May mắn đã sớm sơ tán dân ở vùng bờ biển. Chúng ta thất bại, vũ khí này mạnh trên lý thuyết nhưng lại xa vời với thực tế, lượng phóng xạ quá lớn, may mắn là dùng ở nơi đây, nếu không thực sự không biết sẽ thế nào. Báo trở về, huỷ bỏ dự án vũ khí Z. Toàn bộ nhân viên mặc lên đồ cứu hộ, nhanh chóng trở về.

Bọn hắn nhanh chóng sơ tán nhân viên trước khi bụi phóng xạ kéo đến ngày càng nhiều, chỉ là Bàng Vũ không biết rằng ở sâu bên dưới lớp băng vĩnh cữu hàng cây số lúc này lại đột nhiên nứt ra, một con mắt người to lớn với con ngươi màu đỏ khẽ mở.

=========Lời tác giả========

Hiện tại đã hơn 3 giờ sáng, ta đặt dấu chấm hết cho một bộ truyện kéo dài gần năm năm này. Thật sự rất cảm xúc, đây là đứa con tinh thần đầu tiên ta viết với sự đầu tư thời gian và công sức lớn như vậy, dù rằng nó chưa hoàn hảo nhưng nó cũng đã đánh dấu sự trưởng thành lên của ta qua từng chương truyện. Để làm được điều đó chính là nhờ sự ủng hộ không chỉ tinh thần mà còn là vật chất của các độc giả đã theo ta suốt bao năm qua để có thể đi đến được cái đích của con đường dài này, đồng thời càng cho ta thêm lý do để gắn bó với nghề viết lâu dài.

Lúc này ta thực sự không biết nói gì ngoài lời cảm ơn. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ta trong suốt gần năm năm này, đã luôn chờ đợi, bên cạnh ta những lúc ta khó khăn, nghèo rớt cái mồng tơi phải bỏ truyện đi làm bảo vệ, chia sẻ với ta khi gia đình ta có tang sự và tha thứ cho ta mỗi khi ta mắc lỗi. Thực sự cảm ơn mọi người vì sự ủng hộ và bao dung đó. Đồng thời cũng mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ ta trong bộ truyện mới "Thịnh thế Diên Ninh" có thể được duyệt đăng trên web hôm nay hoặc trong vài ngày tới nhé. Chúc mọi người có một ngày vui vẻ, giữ gìn sức khoẻ trong đại dịch, và đừng quên vào đọc truyện, tăng hoa để ủng hộ tác nhé.

Chào thân ái, quyết thắng.

P/s: Tác không mở chương VIP đâu, nghề nghiệp mà:)