Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 290: Kinh Thương

Chương 290: Kinh Thương

- Tất cả, đều đã kết thúc sao?

Trong điện phủ u ám, có một đàn tế cực lớn. Trên đàn tế, mấy viên ngọc bản mệnh vỡ vụn, chỉ là một lúc sau, lại có thêm một ngọc bài dần xuất hiện từng vết nứt nhỏ, sau đó mang theo vài phân quỷ dị, rồi cũng biến mất trong không trung

- Ngay cả Thất tinh lão quái cũng gần chết hết sao? Hơn nữa nhìn bộ dạng này, chính là bị giết chết.

Một trung niên mặc bạch y chậm rãi vuốt râu cằm, quỷ dị nói.

Chỉ là lúc này, cái chết của Thất Tinh lão quái dường như không đủ gây sự chú ý cho hắn lắm!

Phía sau lão gia, có một thân ảnh yểu điệu đang đứng, thân ảnh này sau khi nhìn vào đàn tế, mới mở miệng nói:

- Tông chủ, Thất Tinh lão quái tuy danh khí lớn, nhưng trong Tông môn cũng không thể coi là lực lượng chủ chốt gì, chỉ là...

Người nói này là một nữ tử, giọng nói nhẹ nhàng khiến người khác toàn thân tê dại.

Giọng nói dường như có thể khiến bất kỳ một nam nhân nào trong nháy mắt đều hóa thú, nhưng dường như không có tác dụng gì với người này, hắn chỉ cười ha ha, nói:

- Chỉ là cái gì? Có gì ngươi cứ nói đi!

Lúc này, từ trong đoạn đối thoại của hai người đã không khó đoán ra, vị trung niên kia, có thể được xưng là Tông chủ trong miệng nữ tử chỉ có thể là Kim Nhạn Tông chủ trong truyền thuyết, Lạc Nhạn Thiên!

Nghe thấy Lạc Nhạn Thiên lên tiếng, nữ tử kia cười nhẹ, nói tiếp:

- Bảy lão quỷ, tuy không phải lực lượng hạt nhân của Tông môn chúng ta, nhưng nếu đặt ở Đế quốc Lạc Nhạn những nhân vật nổi danh e rằng cũng không bằng được họ... Nhưng đáng buồn là, bảy người này vẫn luôn trung thành với Kim Nhạn tông!

-Giờ những người như vậy lại chết đi... Có phải có chút không đáng?

Lúc nói đến hai chữ "không đáng, nữ tử kia có ý nhấn mạnh hai từ này, ý nghĩa bên trong rất lạ lùng!

Lạc Nhạn Thiên vươn một ngón tay sờ lông mày, lát sau mới nói tiếp:

- Ý của ngươi là...

- Vốn dĩ, Thất Tinh lão quái không đáng chết... Chí ít, cũng không nên chết trong trường hợp như vậy!

Nữ tử thản nhiên nói.

- Vậy người cho rằng nên chết lúc nào?

- Mấy năm nay, Tông chủ thân không thể rời khỏi Tông môn nửa bước, có lẽ vì nguyên nhân này, nhân tài dòng chính cực kỳ hiếm hoi. Bây giờ nếu ngay cả Thất Tinh lão quái cũng chết, vậy dòng chính, cơ bản không có ai đang dùng nữa! Vì vậy, ta hoài nghi, có phải có người đang định gây bất lợi với Tông chủ?

- Ngươi muốn nói, có người muốn lên ngôi chiếc ghế Tông chủ của ta sao?

Lạc Nhạn Thiên lộ ra một tia ngạc nhiên, thấp giọng cười cười.

- Tông chủ, lòng dạ con người chỉ cách một lớp da... Ai biết được, những con chó săn từ trước đến nay vẫn một mực trung thành có ngày quay đầu cắn chủ hay không? Người nói đúng không?

Nữ tử trầm giọng.

- Chó săn à?

Lạc Nhạn Thiên cười cười, sau đó vỗ tay, thản nhiên nói:

- Nếu vậy thì ta nên xem xét lại trong tông môn rồi, ta cũng đã im lặng quá lâu rồi...

- Tổng chủ minh giám!

Nữ tử hơi hạ thấp người nói.

- Nếu vậy...

Lạc Nhạn Thiên chau mày, rồi cười nói:

- Việc này giao cho ngươi xử lý, người đi xem thử xem kẻ nhúng tay vào kế hoạch này là ai? Nhân vật thể nào. Ta có dự cảm, trong trò chơi lớn sắp tới, hắn, cũng đóng một vai không nhỏ đâu!

- Vâng!

Người phụ nữ gật đầu, tay phải giơ lên phía trước, liền thấy thân hình nàng nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Lúc nàng biến mất, Lạc Phá Thiên sắc mặt cổ quái, ánh mắt chuyền chuyển trên đàn tế, một lát sau hắn lạnh lùng cười nói:

- Kim Nhạn tông... Cũng nên thay máu mới rồi?

……..

Trận chiến đã kết thúc, Cơ Huyền cũng thu hồi lại Cổ Nguyễn Huyễn Linh bí pháp. Khí tức Đấu Hoàng từ từ giảm xuống còn Đấu Vương, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn, thân thể dần cảm thấy đau nhức không chịu được. Cố gắng áp chế cảm giác khó chịu này này không để Kiếm Hoàng nhận ra khác thường.
Mà Kiếm Hoàng đương nhiên nhận ra sự khác biệt này, tung hoành bao nhiêu năm ông ta biết trên đời có một số loại bí pháp cưỡng chế tăng thực lực của bản thân lên, hầu hết nó đều để lại bệnh ẩn chỉ dùng khi gấp bách. Thế mà Cơ Huyền ngoại trừ hơi tái nhợt ra không có biểu hiện gì, ông ta đại khái phỏng đoán bí pháp này ít nhất là Địa giai.

Kiếm Hoàng đem lão già duy nhất còn sống phong tỏa đấu khí sau đó phi hành về tổng bộ dong binh, giữa đường hai người dừng lại ở một địa phương cầm cái đầu rỗng của tên trại chủ thu về. Cơ Huyền nói:

- Đem cái này về, ông sẽ có thêm đứa con dâu Đấu Vương, có khi sẽ sớm có cháu mà bế thôi.

Kiếm Hoàng nghe vậy liền hiểu ý Cơ Huyền cười xấu xa gật đầu thu lại cái đầu đó.

Ở phía xa xa, một bóng mờ thân hình yểu điệu nhìn Cơ Huyền dường như vẫy tay tạm biệt. Cậu gật đầu với nàng ta, sau đó quay đầu bỏ đi. Trong lòng cậu hiểu đấy chính là Nguyệt Mị, không ngờ tới vị xà nữ này còn ở lại để tạm biệt mình có chút ngạc nhiên.

Cơ Huyền và Kiếm Hoàng cùng phi hành về đế đô sau đó tách ra. Cơ Huyền về tới chỗ ở, trong nội viện, Tiểu Vũ cùng một đám thuộc hạ mà hắn từng thu nạp để kiếm thông tin dễ hơn, bọn họ đang bàn bạc gì đó, khi nhìn thấy Cơ Huyền trở về, Tiểu Vũ vội vàng chạy tới đón.

- Tiểu Vũ, ngươi đống túi lớn túi nhỏ này là cái gì, đang làm gì đó?

Nhìn Tiểu Vũ chỉ huy mọi người bị bao lớn bao nhỏ từ trên xe ngựa xuống Cơ Huyền rất là nghi hoặc hỏi.

- Đại nhân, là như thế này, ở bên trong đó đều là muối!

Tiểu Vũ vội vàng nói.

- Muối ư? Chúng ta ở đấy có hai người mà nhiều muối như vậy, hình như ăn cũng không hết a?

Cơ Huyền rất nghi ngờ hỏi, Tiểu Vũ mua nhiều muối về như vậy, rốt cuộc là có dụng ý gì?

- Đại nhân, số muối này mặc dù mỗi ngày đều ăn, nhưng mà muối nhiều như vậy, toàn bộ phủ chúng ta, cho dù ăn trong vòng một ngàn năm cũng ăn không hết.

Tiểu Vũ cười cười nói.

- Vậy người mua nhiều như vậy làm gì?

Cơ Huyền hỏi.

- Ta đây đã đem toàn bộ muối của cả Đế Đô đều âm thầm mua hết, sau đó tại Đế Đô truyền bá một ít tin đồn, chờ giá muối trên thị trường lên cao, chúng ta có thể thừa dịp giá cao đem muối bán đi. Như vậy, chúng ta có thể có được lợi nhuận rất lớn!

Tiểu Vũ vội vàng đem chủ ý của mình nói ra.

- Đây là đầu cơ tích trữ, chính là đầu cơ tích trữ!

Những từ này ở kiếp trước không ngừng ở trong đầu Cơ Huyền xông ra, nhìn Tiểu Vũ, Cơ Huyền giống như là nhìn thấy quái vật vậy.

Cậu tự nhiên biết rõ, ở kiếp trước kiều buôn bán này cực kỳ phát đạt, thủ đoạn kiếm tiền như vậy, ở kiếp trước chính là thủ đoạn cao minh, mà hiện tại trong thế giới này đa số sẽ dùng nắm quyền, số còn lại thì dùng thế lực, chắc chỉ mỗi Nhã Phi có khả năng hiểu được. Ngoài ra vẫn chưa thấy ai sử dụng thủ đoạn như vậy, tiến hành vơ vét của cải.

Mà tiểu tử này mới bao tuổi, biết dùng cả thủ đoạn như này! Không biết học ở đâu nữa. Biểu tình của Cơ Huyền giống như là gặp quỷ vậy.

- Tại sao tự nhiên lại muốn kinh doanh kiểu này?

Ở đây ăn không lo, mặc không lo, thỉnh thoảng làm chân chặt vặt cho Cơ Huyền là được cần gì phải kinh doanh làm gì.

Tiểu Vũ gãi đầu ngượng ngùng nói:

- Thực ra trước kia là tiểu nhân có ý định kinh doanh rồi chẳng qua không có khả năng làm. Giờ thì có vốn của đại nhân nên…. Với cả ngài cho ta ân huệ lớn như vậy, nên tiểu nhân muốn giúp đại nhân phân ưu.

Tiểu tử Tiểu Vũ này tâm tính không tệ nha, còn biết giúp đỡ mình trong công việc. Không ai chê tiền nhiều, nếu tiểu tử này muốn làm thì cứ để hắn làm thôi. Cơ Huyền cười nói:

- Ngươi có nắm chắc không?

- Nếu như dựa theo kế hoạch của ta mà làm, ta nắm chắc có chín thành là thành công!

Tiểu Vũ kiên định nói.

- Đề kế hoạch của ta có thể áp dụng ta cần hơn mười huynh đệ giúp ta đi thu mua muối ở các địa phương. Cứ như vậy, đám thương gia trong lòng sẽ có suy nghĩ rằng muối sẽ rất dễ bán.

- Sau đó ta sẽ cho một số huynh đệ đi dạo một vòng các khu vực xung quanh, tung tin đồn rằng nhà cung cấp muối lớn nhất tại Đế Đô xuất hiện sự cố, muối không thể nào tiếp tục cung cấp được nữa, từ nay về sau muốn ăn muối, chỉ có thể từ các quốc gia khác vận chuyển đến.

- Chính vì vậy, cộng thêm phí chuyên chở, giá muối sẽ đội lên rất cao, chờ đến lúc đó, ta sẽ đem toàn bộ muối trong tay chậm rãi bán ra với giá cao.

Cơ Huyền gật gù, ở bên cạnh mình có người có khả năng kỳ tài buôn bán như vậy, xem ra sau này sẽ có rất nhiều, rất nhiều tiền mà sử dụng.

- Không có gì, muối mà, dù cho kế hoạch của người thất bại, giá muối không có lên cao, chúng ta cũng có thể chậm rãi bán dần, muối kia trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không bị hư hao gì. Ý tưởng tốt.

- Đại nhân cũng biết a?

Nghe thấy Cơ Huyền nói, Tiểu Vũ sững sờ cả người, nguyên bản hắn thấy có rất nhiều mặt hàng có thể buôn bán kinh doanh theo cách thức này, nhưng lại lựa chọn muối, ngoại trừ muối là nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày, còn có nguyên nhân quan trọng khác là muôi được bảo quản lâu ngày cũng không bị hư hao.

- Dựa theo kế hoạch của ngươi, nếu như toàn bộ muối kia mua hết, đại khái sẽ cần tốn bao nhiêu tiền?

- Đại khái khoảng một trăm vạn kim tệ là có thể mua hết số muối trên thị trường này lại.

Một trăm vạn kim tệ! Số tiền này có chút nhiều nha, bằng một phần mười tiền mua Nguyệt Mị rồi. Hắn hiện tại không có nhiều tiền như vậy. Không biết cái giới chỉ của Thương Minh lão quỷ có nhiều tiền vậy không. Cùng lắm chạy tới Thiết Huyết dong binh vay Kiếm Hoàng. Ông ta chắc chắn có.

- Đâu cần phiền toái như vậy, nô gia ở đây có trăm vạn kim tệ đây. Có thể cho hai người vay trước.

Một tiếng kiều mị vang lên, Cơ Nhã không biết đứng ở đó từ lúc nào. Toàn bộ ánh mắt đổ dồn vào nữ nhân này, dù nàng ta không nói câu nào mà đứng đấy cũng đủ khiến trong nội tâm của mọi người ở đây đều dâng lên một cỗ tà hỏa không kiềm chế được.

May ở đây đề là người lăn lộn hiểu một điều, nữ nhân này bọn họ không có phần, đặc biệt nàng ta có thể quen biết tên sát thần Cơ Huyền vì vậy không ai chủ động chạy ra chào hỏi mỹ nữ.

Trái ngược với tâm trạng như mộng xuân của mọi người, Cơ Huyền đối với người phụ nữ này là mong không bao giờ gặp nhau nữa. Vì vậy khi nàng ta ở đây mặt cậu như ngậm phải trái mướp đắng.

Cơ Nhã nhìn khuôn mặt Cơ Huyền có vẻ đau khổ thì nụ cười càng đậm.

……

Trước đó, tại Huyền Thiên thương hội.

Cơ Nhã khỏa thân, cơ thể trắng như tuyết, thoải mái nằm trên ngọc thạch trong hồ tắm.

Trong hồ tắm, là một loại chất lỏng màu ngà sữa, tản ra hàn khí nhàn nhạt màu trắng, để cơ thể mềm mại có lồi có lõm của nàng hoàn toàn bao phủ ở bên trong. Ngực của nàng đầy đặn, eo ngọc rất nhỏ, đôi chân thẳng tắp, toàn bộ cơ thể như ẩn như hiện trong nước, rất mê người.

Nếu có nam tử nhìn thấy cảnh như vậy, không thể không phun máu.

Lúc này, Hàn Đan đang ở bên ngoài hồ tắm, cả người đều căng thẳng, khuôn mặt già nua có chút chịu không nổi, đầu cúi gằm không dám nhìn về phía trong hồ tắm, giọng nói có chút run:

- Hội trưởng, một nửa tài vụ của tiền trang Vân Thành ở của Lạc Nhạ quốc đã bị chúng ta từng bước xâm chiếm. Nhưng phía Lạc Nhạn tông sẽ đã phái trưởng lão trấn thủ, nếu không chúng ta sẽ phải đánh một trận.

Cơ Nhã híp lại đôi mắt đẹp, từng sợi lông mi thật dài hơi rung động, rơi xuống từng giọt nước. Gương mặt nàng trong sáng, đôi môi đỏ hồng nhẹ nhàng chuyển động nói:

- Không vội! Thực lực của Kim Nhạn tông vẫn rất mạnh. Hơn nữa, nếu chúng ta ra tay quá lộ liệu, thế lực triều đình ở Lạc Nhạn quốc nhất định sẽ nhúng tay vào. Lạc Nhạn vương sẽ không cho phép mạch máu kinh tế của Lạc Nhạn quốc bị chúng ta khống chế.

- Thời gian gần đây, phía hoàng thất sớm đã muốn động thủ với Kim Nhạn tông. Chỉ bằng chúng ta ở phía sau chờ bọn bọn họ minh đấu ám đấu rồi mới ra tay.

Hàn Đen khẽ gật đầu.

Tiếng bước chân vang lên.

Một thị nữ đi đến, khom người cúi đầu về phía bồn tắm nói:

- Hội trưởng, phía Thang Mang sơn có việc xảy ra. Một cường giả Đấu Hoàng cùng trại chủ Thanh Mang sơn giao đấu. Khu vực lân cận có nhiều vệ binh của Lạc Phá Thiên và dong binh của Thiết Huyết canh giữ. Người của chúng ta không thể thu thập được tin tức.

- Lạc Phá Thiên đã ra tay với phía Thanh Mang trại rồi ư! Kẻ đang ở đó là ai? Chắc các ngươi năm được chứ?

Cơ Nhã lười biếng hỏi.

- Là một người thanh niên tên Vân Huyền được Lạc Phá Thiên mời về.

Hàn Đan ngồi ở chỗ này, chảy mồ hôi lạnh, hội trưởng đối với mọi việc đều có thể hờ hững nhưng với Cơ Huyền là việc khác. Vì vậy ông ta chủ động nói:
- Tôi sẽ tới phía Thanh Mang sơn trợ giúp cho cậu ấy.

- Không cần, chút việc này không làm khó chàng ấy được đâu.

Cơ Nhã ngẩng đầu nhìn tì nữ, giọng nói lạnh lùng:

- Quan sát phía Thanh Mang sơn, có động tĩnh già báo cho ta ngay đầu tiên. Nghe rõ chưa.

Cơ Nhã mở ra đôi mắt đẹp, lập tức bước ra từ trong hồ tắm, mặc vào một tầng voan mỏng màu đỏ, bọc lại cơ thể mê người. Từng hạt nước chảy xuống từ trên lưng trắng noãn, rơi lách tách trên ngọc thạch.

- Ta muốn là người đầu tiên đến thăm chàng ấy khi chàng ấy trở về.