Chương 470: Song Đế Chiến (4)
Trong cuộc chiến đó Hồn Thiên Đế là bản thân hắn một mình duy trì đại trận Hồn Tộc chỉ bởi không còn cường giả nào của Hồn Tộc đủ sức trợ giúp hắn, toàn bộ ngũ tinh đấu thánh trở lên của Hồn Tộc cũng không ở tại Hồn Giới, có bọn họ trợ giúp cho Hồn Thiên Đế mặc sức tung hoành thì Vô Song tuyệt đối cũng chẳng nhẹ nhàng rời đi như vậy, điều này Vô Song cũng tự biết.
Vô Song có thể tự tin là cường giả mạnh nhất đại lục này thậm chí chấp cả hai cường giả phía sau liên thủ lại cũng không có cách nào cản nổi hắn chỉ có điều nếu bắt Vô Song phải tiêu diệt cả Cổ Tộc cùng Hồn Tộc thì hắn lúc này căn bản làm không nổi, thậm chí nếu Vô Song thể hiện sức mạnh quá đáng sợ của mình thì hoàn toàn có thể khiến Cổ Tộc cùng Hồn Tộc liên thủ, khi đó thì chỉ cần Vô Song không chân chính đột phá đấu đế thì hoàn toàn không có cách nào dẹp yên được hai tộc thậm chí đến cả người bên cạnh hắn hắn còn chưa chắc có thể cho họ an toàn.
Đến cả Hồn Tộc cùng Cổ Tộc bản thân Vô Song còn chưa thể tiêu diệt thì sao có thể hướng về Thiên Đạo cao cao tại thượng, Vô Song không biết Thiên Đạo mạnh như thế nào nhưng hắn biết Thiên Đạo chắc chắn là tồn tại bất khả xâm phạm, tất cả mọi tồn tại có thể uy hiếp đến Thiên Đạo đều bị nó tiêu diệt từ trong trứng nước, qua vô số năm vẫn không có ai có thể thách thức nổi Thiên Đạo, ít nhất đấu đế cường giả căn bản không đủ sức chống lại Thiên Đạo Chí Tôn.
Vô Song còn cách đấu đế cảnh giới một đoạn khoảng cách không phải là nhỏ chứ đừng nói đến vượt qua đấu đế để khiêu chiến Thiên Đạo, thế giới này không cho phép bất cứ sự tồn tại nào có khả năng uy hiếp tới Thiên Đạo, đây là điều chắc chắn.
Cách duy nhất để Vô Song có thể chạm đến Thiên Đạo chính là tăng cường sức mạnh của bản thân mình, hắn còn yếu hơn Thiên Đạo quá nhiều tuy nhiên Vô Song biết kể cả có đột phá thành đấu đế cường giả chỉ sợ cũng không đủ, còn thiếu rất nhiều rất nhiều thậm chí vài vị đấu đế liên thủ còn chưa thể đánh bại Thiên Đạo lực lượng huống gì một mình Vô Song.
Muốn có được thứ sức mạnh chạm đến Thiên Đạo bản thân Vô Song phải liều một lần, hắn nhất định phải cược mạng một lần.
............
Không quan tâm đến thế sự như thế nào cũng chẳng đoái hoài gì đến ngoài kia ra sao, Vô Song lúc này đắm mình trong một không gian toàn những làn khói trắng, thứ khói trắng mộng mị làm người ta như lạc cả linh hồn.
Vô Song hiện tại hai mắt nhắm chặt lại, cơ thể hắn run lên nhè nhẹ liên tục, nửa thân trên không có mảnh vải để lộ ra từng đường cơ bắp hoàn mỹ cùng lớp da đang dần dần chuyển thành màu đỏ, chỉ cần bất cứ ai quen biết Vô Song lúc này có mặt ở đây đều biết hắn đang cực độ đau đớn.
Vô Song là người đã trải qua rất nhiều sóng gió của cuộc đời, đau đớn đối với hắn vốn là thứ bình thường như ăn cơm uống nước chỉ là lần này có chút không giống, một thứ đau đớn mà trước đến nay Vô Song chưa bao giờ gặp phải.
Muốn làm con người đau đớn thì có hai cách, cách đầu tiên đương nhiên là tác dụng lên thân thể đồng thời cũng là cách dễ nhất, cách thứ hai thì cần nhiều thủ pháp đặc thù hơn mang đau đớn tấn công vào chính ý chí hay linh hồn của người khác nhưng lúc này Vô Song đang gặp một tình cảnh khác hẳn với bình thường được gọi là tra tấn mệnh cách.
Vô Song không biết mệnh cách là gì bởi từ khi hắn bắt đầu đi trên con đường tu luyện đến giờ chưa ai nói cho hắn và hắn cũng chưa bao giờ gặp phải nhưng chỉ cần là biện pháp mà Họa Thần nói ra bản thân Vô Song cũng không đi hỏi nhiều, hắn cần phải làm chuẩn bị, chuẩn bị thật kỹ cho lần cược mạng tiếp theo.
Tất nhiên Vô Song không cược mạng với trời, Hắc Phượng Hoàng từ khi sinh ra chưa bao giờ tin trời cũng chưa một lần kính thần, nó chỉ cược mạng với chính bản thân nó, trong mắt nó thì nó còn cao hơn cả trời.
Trong làn sương khói màu trắng bao phủ toàn bộ không gian kia xuất hiện một thân ảnh mờ ảo, một khuôn mặt ẩn dưới lớp khăn mỏng nhưng cũng có thể nhìn ra đôi mắt đẹp chăm chú đến kinh người, trên vầng trán lấm tấm mồ hôi đến cả bàn tay ngọc ngà với những ngón tay thuôn dài cũng đang nhè nhẹ run lên, người này không ai khác chính là Họa Thần.
Họa Thần đang giúp Vô Song tra tấn mệnh cách của chính hắn, từng nét bút nhè nhẹ vẽ lên tấm lưng có chút rộng lớn kia, đôi môi hồng mím chặt cùng ánh mắt phi thường chăm chú.
Vô Song trong mắt Họa Thần quá yếu, quá yếu để đụng đến mệnh cách bởi thứ này bản thân Vô Song còn phải đi rất lâu rất lâu mới có thể đụng đến có điều nếu có cường giả cỡ Họa Thần trợ giúp thì lại khác.
Mệnh cách thứ này ai cũng có, mệnh cách hiểu đơn giải chỉ là tính mệnh con người, thông thường mà nói mệnh cách càng dày thì chủ nhân của nó lại càng khó chết, mệnh cách là một sợi dây nối giữa tính mệnh con người cùng bánh xe luân hồi, chỉ cần mệnh cách đủ cường thì càng khó bị nuốt vào luân hồi ngược lại sợi dây mệnh cách càng mỏng thì càng dễ bị luân hồi nuốt chửng, càng dễ được đầu thai xuống suối vàng.
Mệnh cách quan trọng là thế nhưng tất cả cường giả bước thứ hai muốn đột phá lên bước thứ ba đều phải loại bỏ thứ này ra khỏi cơ thể, mệnh cách cho dù dày thế nào cũng có một ngày phải đứt, mệnh cách cho dù cao quý thế nào cũng có một ngày bị luân hồi gạt bỏ bởi nó còn chưa thoát được khỏi luân hồi tính toán, còn mệnh cách thì còn ở dưới luân hồi.
Tạm không bàn đến việc loại bỏ mệnh cách ra khỏi người Vô Song bởi điều này đồng nghĩa với giết hắn, thứ mà Họa Thần đang làm chỉ là tô điểm lên chính mệnh cách của Vô Song, Họa Thần vì Vô Song gia trì thêm một lớp thủ đoạn bảo vệ mà thôi.
Công việc này nghe thì đơn giản, thoạt nhìn cũng không có gì bởi ai ai cũng có thể thấy Họa Thần đang giúp Vô Song xăm những hình thù kì quái bằng cây bút lông trên tay mình nhưng nếu đây chỉ là xăm hình Vô Song tuyệt đối không đau đớn đến vậy.
Mệnh cách là thứ trời sinh ra đã không thể thay đổi, tư chất càng nghịch thiên thì mệnh cách càng dày, phúc duyên càng sâu bởi mệnh cách cũng có thể coi là độ thiên cảm của thiên địa với chính bản thân chủ nhân nó, cách tăng lên mệnh cách rất hiếm hoi nhưng không phải là không có, trong những cách này tồn tại một biện pháp phi thường cực đoan gọi là ‘vẽ mệnh’.
Người ‘vẽ mệnh’ còn được gọi bằng cái tên Soán Mệnh Sư, đây là một danh hiệu cực độ không tầm thương Đại Thiên Thế Giới đồng thời khi đã nói đến Soán Mệnh Sư thì lại càng không thể không nhắc đến Họa Thần, ngoại trừ thực lực đứng trong hàng Thập Đại Thần Tướng của Cổ Thiên Đình thì Họa Thần còn là thiên hạ đệ nhất soán mệnh sư, danh hiệu này căn bản không thể nào đùa được, không phải ngẫu nhiên mà Thần Đế coi Họa Thần là một viên ngọc yêu thích không nỡ buông bỏ.
Soán Mệnh Sư có rất nhiều thủ đoạn liên quan đến ‘mệnh’ nhưng nổi tiếng nhất là ‘vẽ mệnh’ hay còn gọi là điêu khắc, bọn họ không điêu khắc trên những tạo vật của tự nhiên mà là điêu khắc trên chính cơ thể con người, điêu khắc trên ‘mệnh’, Vô Song không biết cách làm này rốt cuộc thần kỳ ở chỗ nào có điều hắn chỉ có thể cảm nhận được sự đau đớn cùng cực, thứ đau đớn không có cách nào diễn tả thành lời.
Trường hợp của Vô Song cũng quả thực là đặc dị, trong thiên hạ này gần như chỉ tồn tại một trường hợp như Vô Song mà thôi, mệnh cách của Vô Song nếu là mệnh cách của Phượng Hoàng Tộc thì cực kỳ dễ nói bởi Phượng Hoàng dù gì cũng là thần thú, ở bất cứ vị diện nào cũng được thiên đạo chấp nhận, cũng là con cưng của thiên địa tạo hóa, muốn vẽ mệnh cho bọn chúng tuy không đơn giản nhưng cũng không đến mức làm Họa Thần phải chăm chú từng chút từng chút một.
Vô Song là Hắc Phượng Hoàng, Vô Song không phải là thần thú mà là hung thú, tất nhiên hung thú chỉ là không được thiên địa yêu thướng chứ chưa đến mức chán ghét nhưng Hắc Phượng Hoàng là tồn tại dị biệt, loại hung thú có thể phá đi trật tự phép tắc thứ làm Thiên Đạo ghét nhất, được gọi là hung thú đương nhiên mệnh cách của nó không kém thần thú là bao nhưng muốn cường hóa lên thì lại phi thường phiền phức.
Họa Thần cứ như vậy chấm từng bút từng bút lên tấm lưng của Vô Song, sau đó cổ tay nàng đột ngột rung lên, vậy mà lần đầu tiên nàng nghỉ tay không tiếp tục họa, trước mặt nàng thân thể Vô Song đã gục xuống từ bao giờ.
Họa Thần nhìn thấy vậy trong mắt có một tia không đành lòng, loại đau đớn làm ý chí của chính Vô Song lựa chọn không tiếp tục đối mặt mà ngất lịm thì thử hỏi đến mức nào?.
Họa Thần dừng tay sau đó lập tức khoanh chân lại nhẹ nhàng điều tức hô hấp của mình, đôi mắt đẹp cũng từ từ nhắm lại, đây là lần thứ 7 Vô Song ngất lịm kể từ khi bắt đầu được Họa Thần vẽ mệnh.
.............
Những ngày tiếp theo Vô Song như một cái máy được lập trình sẵn, đến chính bản thân hắn cũng cảm thấy mông lung trong luồng sương trắng vô định, hắn cứ tỉnh dậy là lại cắn răng chịu đựng đau đớn từ phía Họa Thần, đau đớn làm hắn tiếp tục ngất đi để rồi chẳng rõ ý niệm gì làm hắn lại tỉnh lại, cứ như thế một vòng tuần hoàn kéo dài tưởng như vô tận.
7 lần....
10 lần....
20 lần....
Họa Thần không có dừng lại, chỉ cần Vô Song chưa mở miệng bản thân Họa Thần sẽ không dừng lại, Họa Thần đương nhiên biết Hắc Phượng Hoàng là tồn tại thế nào, bản thân Hắc Phượng Hoàng nếu không được gia trì tính mệnh thì không chết ở Đấu Khí Đại Lục thì cũng chết ở Đại Thiên Thế Giới, làm gì có loại thiên đạo nào chấp nhận thứ sinh vật kì dị có thể đụng vào trật tự do chính nó tạo ra, tuyệt đối không thể nào.
Vô Song trở thành Hắc Phượng Hoàng cũng là một quá trình tuyệt đối không đơn giản có điều thứ sức mạnh kinh khủng mà hắn đoạt được đổi lại sự trả giá cũng không hề nhẹ nhàng gì, năm xưa Mộng Vô Tâm cực kỳ nghịch thiên khai sinh ra một loại hung thú hoàn toàn mới trong thiên địa, nhưng đây cũng là may mắn của Hắc Phượng Hoàng Tổ của Mộng Vô Tâm, năm đó hai loại nghịch thiên thần thông của Hắc Phượng Hoàng Tộc cũng là lần đầu tiên xuất hiện còn chưa bị Thiên Đạo để ý, Vô Song là con Hắc Phượng Hoàng thứ hai thì lại khác, có tấm gương của Mộng Vô Tâm thì Thiên Đạo sao dám để Vô Song trưởng thành.
Cường giả bước thứ ba có thể đứng ngoài Luân Hồi nhưng cường giả bước thứ tư có thể chưởng khống Luân Hồi, nói cách khác bước thứ tư có thể làm cả Thiên Đạo cúi đầu, Mộng Vô Tâm tuy là cường giả bước thứ ba nhưng hắn cũng có thủ đoạn làm Thiên Đạo kiêng kị không thôi, đây mới là lý do danh hiệu Mộng Đế của hắn trải qua vô số năm cũng không có ai dám có ý kiến gì.
.............
Thời gian trong Thiên Mộ trôi qua rất nhanh rất nhanh, cả Vô Song cùng Họa Thần đều đang tập trung toàn bộ tinh lực vào công việc của mình, vào mục tiêu của mình đặc biệt là Vô Song, hắn đến cả tỉnh táo còn không làm nổi thì hơi đâu quản chuyện bên ngoài.
ở Đấu Khí Đại Lục lúc này quả thực là một luồng gió tanh mưa máu, một cuộc chiến nổ ra giữa Hồn Tộc cùng Cổ Tộc, cuộc chiến tranh đoạt chìa khóa tiền vào đấu đế động phủ.
Đà Xá Cổ Đề Ngọc có tổng cộng tám phần thì Cổ Tộc nắm được bốn phần còn Hồn Tộc nắm được bốn phần, điều đáng nói hơn là không có tộc nào có thể dành được ưu thế trước tộc nào, Hồn Thiên Đế mạnh đến mấy cũng không có bổn sự lao vào Cổ Tộc cướp ngọc, kể cả bên trong Cổ Tộc có nội gián của Hồn Tộc thì cũng không thể còn Cổ Nguyên cũng không có gan tấn công Hồn Tộc.
Bức thư đặt trên bàn mà Cổ Nguyên đạt được cũng phi thường đơn giản, một bức thư khiêu chiến của Hồn Thiên Đế, cuộc chiến tranh đoạt bốn mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc, kẻ thắng liền là đấu đế, kẻ thua liền trở về phong ấn không gian ngàn năm hòng tìm đường sống.
Cuộc chiến này nói ra thì tương đối công bằng bởi Hồn Tộc cùng Cổ Tộc trong mắt thế nhân thực lực căn bản không khác nhau là bao, đến ngay cả Cổ Nguyên cũng không tin bản thân mình Cổ Tộc thua đối phương hơn nữa lần này trong mắt Cổ Nguyên thậm chí hắn còn là người nắm lợi thế đừng quên trong cuộc chiến giữa Cổ Tộc cùng Lôi Tộc thì Cổ Tộc là bên chiến thắng, cường giả Lôi Tộc nếu không muốn toàn tộc bị diệt tất nhiên phải nghe theo lệnh của Cổ Nguyên.
Ngược lại với Cổ Tộc bản thân Hồn Tộc bước vào cuộc chiến này cũng là bất đắc dĩ, đầu tiên Hồn Tộc cũng tấn công Viêm Tộc nhưng lại vô công mà về, thứ hai Hồn Tộc hiện nay không có sự trợ giúp của Hư Vô Thôn Viêm nhưng bản thân Hồn Thiên Đế lại có một lợi thế Cổ Nguyên không có, Hồn Tộc có được một nội tình vượt xa Cổ Tộc, thứ nội tình do Hư Vô Thôn Viêm mang lại, đồng thời Hồn Thiên Đế kể cả không dành được Đà Xá Cổ Đế Ngọc thì cũng biết trước địa điểm của nó nằm ở Già Nam Học Viện, kể cả lần này thất bại hắn vẫn có thể tính cách âm Cổ Nguyên thêm một lần.
Thứ duy nhất làm cả Cổ Nguyên cùng Hồn Thiên Đế lo lắng chỉ là sự tồn tại của Quyền Lực Bang cùng Đường Hỏa, tất nhiên Hồn Thiên Đế còn lo lắng hơn Cổ Nguyên nhiều, thiên hạ này vẫn còn một Vô Song đã lâu không xuất hiện, một Tịnh Liên Yêu Thánh mạnh đến nghịch thiên, nếu không phải đây là ý của Tịnh Liên Yêu Thánh bản thân Hồn Thiên Đế căn bản không bước vào cuộc chiến cuối cùng sớm như thế này.
Về phần Đường Hỏa cùng Quyền Lực Bang cũng như Yêu Cung thì lại trực tiếp tỏ ra vô can trong cuộc chiến này, một trong ba siêu cấp thế lực trong thiên địa trực tiếp rời xa chiến trường thậm chí bọn họ còn làm một hành động khiến thiên hạ khiếp sợ hơn nhiều, nối liền không gian cũ của Viêm Tộc- Dược Tộc – Linh Tộc – Thạch Tộc cùng sự trợ giúp của hàng trăm đấu thánh liên thủ tạo ra một không gian riêng, một thế giới riêng rồi tự động đứng ngoài giao tranh.
Đây cũng là suy nghĩ số một của Vô Song trước khi tiến vào Thiên Mộ, mảnh không gian được nối lại kia chỉ sợ cũng không kém Trung Châu là bao, đủ sức bao phủ toàn bộ Bắc Vực, ít nhất rộng bằng 1/3 diện tích của toàn bộ Đấu Khí Đại Lục, đại thủ bút này tất nhiên cường giả thế giới này không làm được, đại thủ bút này đến cả đấu đế nhìn vào còn cam bái hạ phong, đây chính là kì tích của Họa Thần.
Vô Song hắn sẽ không thể yên tâm mà bước vào cuộc chiến cuối cùng nếu không lo nổi cho hậu phương, lo cho người thân xung quanh mình, trường hợp của Phượng Dĩnh mẹ hắn chỉ cần xảy ra một lần là quá đủ rồi, chỉ có một hâu phương vững chắc mới đủ để Vô Song thoải mái buông bỏ tất cả, thoải mái hướng về Thiên Đạo cao cao tại thượng kia.
(Web tắt nút cảm ơn ở mỗi chương truyện rồi nên các bạn không cần hỏi nữa nhé:D).
Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv
Hãy comment thật nhiệt tình để làm động lực ra chương cho mình.
Hãy đọc truyện tại ReadsLove để nhận được những thông báo sớm nhất và liên lạc cùng tác giả.
P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.