Chương 197: Hắc Nguyệt.
Hai tháng kể từ khi Gia Mã Đế Quốc thống nhất, hai tháng này toàn bộ Bắc vực đang bị rung động bởi một thế lực mới xuất hiện – Quyền Lực Bang.
Quyền Lực Bang không biết từ đâu xuất hiện cũng rất ít ai biết được liệu có thế lực nào chống lưng cho nó không nhưng tốc độ bành trướng của Quyền Lực Bang cực kỳ kinh khủng, ngoại trừ các siêu cấp thế lực của Bắc Vực ra thì hoàn toàn không có nổi một thế lực nào có tư cách ngăn cản bước chân của Quyền Lực Bang.
Đặc biệt Quyền Lực Bang còn khiến cho người khác nể sợ khi dám tuyên chiến cùng Thiên Xà Phủ một trong ba thế lực mạnh nhất Bắc Vực, cho dù giữa hai thế lực mới và cũ này cũng chỉ mới bắt đầu xảy ra chiến tranh ở mức thăm dò nhưng bất cứ ai cũng phải dùng ánh mắt kiêng dè nhìn Quyền Lực Bang, ở Bắc Vực này mà dám khiêu chiến với thế lực có đấu tôn cường giả thì tuyệt đối không tầm thường.
Về phần Thiên Xà phủ hiện nay cũng đang cực kỳ đau đâu, Thanh Xà tôn giả mất tích không rõ nguyên nhân khiến lòng người bàng hoàng. Tuy Thanh Xà phủ là phủ có chiến lực yếu nhất trong ba phủ nhưng một vị tam tinh đấu tôn đột nhiên mất tích một cách thần bí không rõ nguyên do thì ai có thể không sợ hãi.
Quyền Lực Bang xuất hiện cũng quá đột ngột là lựa chọn thời điểm va chạm với Thiên Xà Phủ cũng quá 'vi diệu' thậm chí rất nhiều nhân vật đầu não của Thiên Xà Phut đều nhận định Quyền Lực Bang chỉ là một cái bẫy của kẻ khác đưa ra nhằm thay đổi chú ý của bọn họ mà thôi.
Cái tên Quyền Lực Bang cũng không phải là vô danh nhưng tuyệt đối là một thế lực mới, một thế lực mới xuất hiện trong 2 năm gần đây lại có đủ tài lực, nhân lực cùng vật lực để nuốt chọn 1/3 lãnh thổ Bắc Vực thì tuyệt đối phải có kẻ chống lưng thậm chí thế lực chống lưng cũng phải rất rất mạnh.
Vô Song chính là bắt chết được điểm này của Thiên Xà Phủ chưa kể trong tay hắn còn hai lợi khí cực kỳ đáng sợ – Thanh Lân cùng Thải Lân. Bằng vào hai con bài chưa lật này Vô Song cũng không phải kiên dè Thiên Xà Phủ quá nhiều, Vô Song hiện nay chính là mượn Thiên Xà Phủ làm đá mài dao, lấy chiến nuôi chiến, lấy thương vong đổi tinh nhuệ.
Nếu Vô Song ở Đấu Khí Đại Lục đang tập trung toàn tâm toàn ý vào việc xây dựng hậu phương cùng thế lực của bản thân mình thì một Vô Song khác lúc này cũng không hề rảnh rỗi, Vô Song của Nguyên Tố Thế Giới.
…...........
Tính từ thời gian Hô Phong Hoán Vũ bắt đầu rời đi để lại Vô Song một mình thì cũng đã ba tháng trôi qua, ba tháng thời gian không phải là một quãng thời gian dài nhưng nó cũng không ngắn đặc biệt là với Vô Song.
Trong tòa thạch mộ âm u tăm tối thỉnh thoảng có những tiếng rít gào vang lên trong màn đêm, một nam tử tóc vàng hai mắt mở ra, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy tự tin, lồng ngực căng phồng hít từng hơi không khí lạnh lẽo xung quanh.
Vô Song hiện nay khác xa với Vô Song của ba tháng trước. Ba tháng trước khi tiến vào Thạch Mộ chiều cao của hắn chỉ là 1m40, cơ thể gầy dơ xương không nhìn ra được một chút thịt thừa nào, khuôn mặt hốc hác xanh xao, nếu lần đầu tiên bất cứ ai nhìn Vô Song khi đó tuyệt đối sẽ liên tưởng đến con nghiện.
Vô Song sau ba tháng lại khác, trong ba tháng qua không bàn đến vấn đề linh hồn và tạo nghệ của Luân Hồi Lục Ấn thì chính bản thân Vô Song cũng có thay đổi nghiêng trời lệch đất. Chiều cao của Vô Song tăng vọt thừ 1m40 lên 1m80, toàn thân da thịt không còn trắng bệch vô sắc mà hiện lên màu đồng khỏe mạnh, hai mắt sáng quắc đầy sức sống đồng thời lúc này cho dù Vô Song vẫn chưa có chút cơ bắp nào thì hắn hoàn toàn không khác gì một nam thanh niên khỏe mạnh, cơ thể của Vô Song đã hoàn toàn bình thường như bao người khác, hắn có thể chân chính tạm biệt cái thân thể phế vật của mình. Kinh mạch của Vô Song sau ba tháng cố gắng không ngừng nghỉ, sau 5 lần di hỏa tôi thể cuối cùng cũng có thể so được với người bình thường thậm chí còn nhỉnh hơn một chút.
Vô Song đứng lên khỏi vị trí của mình ánh mắt không dấu nổi sự vui vẻ, như một người bị liệt toàn thân lâu năm được đứng lên đi lại bằng đôi chân của mình, Vô Song cười lớn đồng thời bắt đầu thử nhún nhảy tại chỗ, tập hít đất, tập những bài tập cơ bản của một người bình thường. Ánh mắt Vô Song càng ngày càng sáng, hắn thực sự có thể rũ bỏ được hết tất cả sau lưng, quảng thời gian ba tháng trước thực sự là địa ngục với chính bản thân hắn. Giờ phút này Vô Song có thể vỗ ngực tự tin hắn cho hắn cùng Hách Mông đánh lại một trận hắn vẫn là người chiến thắng.
Sau khi cảm giác vui vẻ qua đi thì Vô Song mới nhíu mày, hắn đột nhiên cảm nhận được tòa thạch mộ này có một tia biến đổi, có một tia khí tức không đúng. Tòa thạch mộ này là nơi ở của Vô Song trong suốt ba tháng qua, với một người nắm giữ huyết nhãn, với một người đã nhìn đi nhìn lại từng góc tường, từng khu vực trong tòa thạch mộ như Vô Song thì hắn rất dễ nắm chắc thạch mộ như lòng bàn tay.
Vô Song bắt đầu hít một hơi lãnh khí, sống lưng của hắn có hút cảm giác lạnh buốt, Vô Song cuối cùng cũng đã biết cảm giác không đúng mà hắn nhận thấy là cái gì, đó chính là khí tức sinh mệnh. Tòa thạch mộ này hoàn toàn có thể coi là một cái nghĩa địa, ở nghĩa địa có thể cảm nhận được khí tức sinh mệnh thì sao mà không rùng mình cho được.
Từng khớp xương trên người Vô Song vang lên những tiếng rắc rắc, hắn lạnh lùng quay đầu lại phía sau: "Ai."
Ánh mắt Vô Song lúc này toát ra sát khi ghê người, linh hồn lực tỏa ra bốn phương tám hướng luôn sẵn sàng chiến đấu với bất cứ một ai xuất hiện.
Thạch mộ vẫn yên tĩnh một cách đáng sợ, khí tức sinh mệnh thấp thoáng đâu đây chưa hề biến mất, Vô Song hoàn toàn có thể cảm nhận được nó tồn tại tuy nhiên cho dù là huyết nhãn, cho dù là linh hồn lực của Vô Song kinh khủng đến đâu thì hắn thực sự cũng không phát hiện ra một ai.
Đột nhiên một âm thanh vang lên làm Vô Song giật thót, một giọng nói già nua mang theo sự lạnh lùng vô cảm đến kinh người, Vô Song còn không thể cảm nhận được bất cứ trạng thái tình cảm nào, không hỉ không nộ, không vui cũng chẳng buồn thậm chí còn không có linh hồn dao động căn bản cứ như không phải người sống nói vậy.
"Ta ở ngay trước mặt ngươi thôi".
Vô Song lạnh toát cả người, lúc này hắn mới nhận ra trước mặt hắn là một hắc y nhân che phủ kín mít toàn thân, điều đáng sợ là rõ ràng vị trí ông ta ngồi là nơi Vô Song vừa đứng lên, Vô Song có thể đảm bảo lúc trước ông ta không tồn tại thậm chí linh hồn lực cùng Huyết Nhãn của hắn quét qua nơi này cũng không ít lần.
Vô Song đương nhiên rất nhanh lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nhè nhẹ quan sát hắc y nhân trước mặt mình đồng thời giọng nói trở nên bình thản, trong bất cứ trường hợp nào cũng luôn phải giữ cho cái đầu lạnh, chỉ có bình tĩnh mới có thể giúp bản thân giải quyết khó khăn: "Không biết tiền bối đến gặp vãn bối có việc gì? ".
Vô Song nhận ra người xuất hiện là ai, lão nhân canh giữ cửa vào thạch mộ của Hắc Ám Mị Linh Tộc. Khi nhìn thấy lão nhân này xuất hiện thì Vô Song lại càng bình tĩnh hơn. Nhìn thái độ của Lãnh Lãnh cùng Hô Phong Hoán Vũ thì Vô Song thừa hiểu lão nhân này cực kỳ đáng sợ ít nhất đủ sức làm hai người kia cung kính, đủ sức bảo vệ cấm địa của Hắc Ám Mị Linh Tộc. Vô Song đương nhiên cũng không ảo tưởng mình có thể đánh bại ông ta, đến cả Hô Phong Hoán Vũ cũng cho Vô Song cảm giác không có cơ hội chiến thắng huống gì lão nhân này.
Hắc bào nhân dường như không ngờ Vô Song có thể bình tĩnh đến vậy, ở độ tuổi của Vô Song thực sự ít ai có thể làm được, hình ảnh của Vô Song trong mắt ông ta cao lên một bậc.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Vô Song, hắc bào nhân không ngờ cởi mũ trùm đầu của mình, để lộ ra thân ảnh bên trong bộ hắc bào. Điều làm Vô Song sợ hãi khi nhìn thấy cái thân hình bên dưới bộ hắc y đó chính là tuổi tác. Hắc bào nhân rất trẻ, chỉ nhìn vào khuôn mặt ông ta tuyệt đối không vượt quá tuổi Vô Song, còn điều thứ hai mà Vô Song nhận ra là hai hốc mắt của ông ta bị đào rỗng chỉ để lại hai khoảng không gian vô tận.
Hắc bào nhân dường như nhận ra cái nhìn của Vô Song đối với mình, ông ta mỉm cười một nụ cười cho Vô Song cảm giác đầy miễn cưỡng. Hắc Bào Nhân lên tiếng "Đầu tiên lão phu xin tự giới thiệu trước, ngươi có thể gọi ta là Hắc Nguyệt. Như những người ở bên trong Hắc Ám Mị Linh Tộc thì lão phu cũng nhận lời nguyền, lời nguyền thứ nhất lão phu mất đi cảm xúc của bản thân mình, lời nguyền thứ hai lão phu cả đời không được nhìn thấy ánh sáng, cả đời phải sống trong bóng tối như loài chuột vậy. Công bằng mà nói lão phu cũng tương đối may mắn dù sao lời nguyền kiểu này vẫn nhẹ nhõm hơn lời nguyền Thạch Hóa nhỉ".
Vô Song im lặng không đáp, hắn ngồi xuống bên cạnh lão nhân thần bí, Vô Song biết ông ta không cần hắn nói, ông ta chỉ cần hắn nghe mà thôi.
Hắc Nguyệt khóe miệng một lần nữa cong lên bất quá hắn cười không phải vì vui cũng chẳng phải vì cảm xúc, hắn cười đơn giản chỉ là một cử động môi mà thôi:" Lão phu năm đó cũng anh tuấn tiêu sái như người vậy, cũng tràn đầy tự tin vào bản thân cũng như tương lai phía trước. Lão phu cũng có một người tri kỷ, một người bạn đời, nàng là Bạch Nguyệt".
"Lời nguyền lão phu phải chịu thực sự là rất tốt rất tốt, lão phu nhìn thấy Bạch Nguyệt cô ấy bị phanh thây nơi chiến trường, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của nàng cầu cứu ta thậm chí lão phu có thể nhìn thấy những tiếng thì thào cuối cùng phát ra từ đôi môi của nàng. Ngươi biết lúc đó lão phu làm gì không?, thay vì cứu nàng lão phu chỉ có thể đứng nhìn, thay vì giết những kẻ đó lão phu lại chỉ có thể tự hủy hai mắt của mình, buồn cười thật".
"Lão phu cũng may mắn vì được sống đủ lâu trên cõi đời này, được may mắn chứng kiến con trai mình chết đi đương nhiên lão phu cũng chỉ mỉm cười, nó chết đi trong sự bất lực của lão phu nhưng ngoài cười ra lão phu cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, giống như lần nhìn thấy Bạch Nguyệt chết đi vậy, mọi thứ đều nhạt nhòa".
Không gian một lần nữa trở lại yên tĩnh, Vô Song cùng Hắc Nguyệt đối mặt với nhau không ai nói một lời nào, Vô Song biết lúc này hắn càng không nên nói, Hắc Nguyệt có lẽ đang thả tâm trí của mình vào quá khứ, hắn thực sự không nền làm phiền.
Một phút, hai phút rồi một tiếng, hai tiếng. Chính bản thân Vô Song cũng không biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua cuối cùng Hắc Nguyệt cũng mở miệng, hai hốc mắt không hề có một chút ánh sáng nào không ngờ lại hướng về phía Vô Song, Hắc Nguyệt như đang muốn in sâu hình ảnh của Vô Song vào chính hai tròng mắt trống rỗng của mình vậy.
"Lão phu muốn khóc lắm nhưng lão phu không khóc được. Lão phu muốn cười nhưng lão phu không cười nổi, lão phu muốn chết nhưng cũng không chết nổi".
"Trên đời này đối với lão phu thứ khó nhất chính là một nụ cười, một giọt nước mắt từ sâu trong trái tim. Những việc mà bất cứ ai cũng làm được thì lão phu làm không nổi. Ngươi tên là Vô Song đúng không, lão phu trong ba tháng qua đã quan sát tất cả hành động của ngươi, hiện nay lão phu cũng chỉ muốn hỏi một câu duy nhất. Ngươi muốn sống hay muốn chết".
Vô Song không cần suy nghĩ mà lập tức trả lời"Sống, ta còn chưa có lý do để chết".
Không khí trong thạch mộ lúc này ngày càng căng thẳng, sức ép vô hình từ Hắc Nguyệt bao trùm tất cả, Vô Song biết câu nói tiếp theo của Hắc Nguyệt sẽ quyết định rất nhiều thứ, ít nhất Vô Song thừa hiểu một người như Hắc Nguyệt không rảnh rỗi và cũng không có lý do ngồi tám nhảm cùng một kẻ không quen không biết như Vô Song.
๖ۣۜTeam ๖ۣۜĐang ๖ۣۜBí ๖ۣۜ Ý ๖ۣۜTưởng – TruyệnCv