Chương 1: Anh hùng hữu lộ

Dao Tử

Chương 1: Anh hùng hữu lộ

Thanh phong mang theo hoàng diệp nhẹ nhàng bay, dưới nhánh cây tùng là một đạo nhân đang nhập định cả người như hòa làm một với núi rừng. Đã tự rất lâu rồi lão ta vẫn ngồi đấy nếu không nhìn cho thật kỹ thì không có thể nhận ra dưới cây tùng xám xịt đó lại có một con người đang tồn tại. Nếu bước lại gần nhìn cơ thể của lão đã sát vào thân cây cả người khô kiệt chỉ còn lại bộ đạo bào xám dường như một thân cây héo tàn đã gần chết. Bỗng đôi mắt lão mở trừng ra, đôi mắt đen như vô tận có thể nuốt chửng mọi thứ. Đôi mắt ấy dường như tham lam muốn thu tất cả không gian núi rừng xung quanh vào nhưng rồi lão chợt thều thào "số ta đã tận". Đôi mắt mang theo đầy tiếc nuối từ từ khép lại. Núi rừng bao vây nhường như gợn sóng đất lở đá lăn, tiếng động vật kêu vang. Cuồng phong thét gào rít qua từng dãy núi mang theo màng sương che lấp cả vạn vật. Trông một hang động cách đó ba nhịp núi một đôi mắt bừng mở theo đó là tiếng thét dài rồi trong đôi mắt ấy lại dần hiện lên hơi nước. Im lặng, cô hút chỉ còn lại tiếng tí tách của những giọt nước. Con người mang đôi mắt ấy đứng dậy. Lúc này ta có thể nhận ra đây là một chàng thiếu niên thân cao tám thước cơ thể rắn chắc. Khuôn mặt đầy đặn mắt sáng mày kiếm. Dù trên người vẫn còn vướn bụi nhưng vẫn tuấn tú vô cùng. "Vèo" như một cơn gió, mặc kệ trên người đầy bụi, thân ảnh chàng chợt biến mất. Như vệt sáng chàng thoắt ẩn hiện trong màng sương, rồi xuất hiện trên ngọn núi mà lão đạo ngồi. Cước bộ chậm dần, chàng đi tới trước mặt thân xác ấy phủi đi bụi trên người rồi quỳ xuống dập đầu chín cái. Nhưng khi nhìn lên thì cả cơ thể lão đạo đang chìm sâu mất vào thân cây. Chàng chợt đứng dậy nhìn cây cổ tùng lung lây rồi một chiếc lá héo vàng bị cuốn đi theo cơn gío bay tới nơi đâu mà không ai biết.
Nhũng ngày cuối thu, gió lạnh cuồng thổi khiến ai cũng rùng mình. Tại Linh Bạch sơn ảnh núi mơ hồ trong vô vàng sương trắng. Một bóng người hiện ra bước chân vững vàng cả người không hề bị ảnh hưởng bởi thời tiếc xung quanh. Xuống dưới chân núi thân ảnh quay người lại nhìn lưu luyến rồi cất bước đi thẳng. Đây chính là chàng thiếu niên khi nãy, còn lão đạo là sư phụ chàng Bạch Tùng Quân một lão cao thủ võ lâm đã nổi danh từ 80 năm trước tinh thông cầm kỳ thi họa với tuyệt kỷ Ngọc Tùng Kỳ Kiếm sử dụng cành tùng thành kiếm pháp do chính mình nghĩ ra, nhưng sau 30 năm ông tập trung vào đạo gia chu du tứ, rồi sau đó đã không ai thấy ông nữa. Trở lại với chàng thiếu niên họ Phạm tên một chữ Ngọc, độ 20 tuổi chàng do sư phụ một tay nuôi lớn từ nhỏ đã theo sư phụ luyện tập võ nghệ học được tuyệt kỷ Ngọc Tùng Kỳ Kiếm đã lư hỏa thuần thanh. Nhưng vào 3 năm trước Bạch Tùng Quân lại nói "bao nhiêu năm qua ta một lòng nghiên cứu đạo gia, nhận ra được mình cần gì nên bỏ thứ gì. Thấu hiểu võ công thiên hạ. Nhận ra ta là ai. Ta đã sáng tạo Thiên Nhân Kinh là sự kết hợp tâm huyết võ công và kinh nghiệm về con người của đạo gia do ta ngộ ra từ bao năm chu du. Con hãy đi Luyện Kinh động mà tu luyện chừng nào xong thì quay lại". Giờ gian vốn vô tình thoáng 3 năm dù chỉ luyện được 5 phần xong cảm nhận được sự đau thương nhói đau khàng đi gặp sư phụ thì đã muộn. Giờ đây chàng xuống núi tiềm kiếm cơ duyên đễ luyện thành Thiên Nhân Kinh và tiềm kiếm thân thế của mình.