Chương 168: Đá Gelel

Đạo Chu

Chương 168: Đá Gelel

Rock Lee trực tiếp dung một quyền đánh mạnh lên bụng người thiếu niên tóc vàng. Theo đó một âm thanh vang dội phát an. Oanh! Thân thể người thiếu niên tóc vàng trực tiếp bí đánh bay về phía vách đá. Bàn chân hắn ngay lập tức bám trụ trên mặt đất bắt đầu lê dài.

Phanh, phanh, phanh… Rock Lee giống như cao tốc lien tục đánh lên người thiếu niên từ bốn phương tám hướng. Tốc độ tạo ra những tàn ảnh mà người thiếu niên mặc giáp khó long mà bắt được. Người thiếu niên lập tức theo đó hộc ra một ngụm máu tưới, mũ giáp cũng vì thế bị đánh bay để lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi.

Phản ứng người thiếu niên cũng không chậm. Cây kiếm hắn phát ra ánh sang lập loè đồng thời nguồn khí mà xanh lam bắt đầu bốc cháy trên than kiếm giống như một ngọn lửa. Trước đòn tấn công như vũ bão của Lee, người thiếu niên khó lòng chống. Hắn lập tức đặt kiếm trước người xoay một cái vòng tròn thật mạnh.

Kiếm khí tạo ra một cơn lốc khủng bố đánh dạt mọi thứ ra xung quanh. Rock Lee liên tục tấn công nhưng hiệu quả đều không lớn. Kiếm khí mạnh mẽ đánh lên cơ thể Rock Lee làm cho Lee cảm giác được như bị một hòn đá lớn bay thẳng lên ngực mình.

Phanh! Hai cánh tay Rock Lee đưa lên chắn đòn tấn công. Thế nhưng uy lực khủng khiếp của đòn này khiến cho Rock Lee cảm giác được hai tay tê dần. Bàn chân hắn theo đó lê dài trên mặt đất để lộ ra hai vệt dài sâu hoắm.

"Lee…" Sakura có chút lo lắng hốt hoảng hô lên. Bàn tay nàng đang phát ra ánh sang màu xanh và cố gắng lê tới sau lưng của mình đem vết thương chữa trị. Ngay lúc đó một thân ảnh to con cầm chuỳ sắt lập tức lao tới dùng chuỳ đập thẳng về phía nàng.

Phanh! Sakura lập tức dẫm mạnh bàn chân xuống đất tránh thoát. Đá vụn bắn tung toé và thanh chùi lún xâu xuống mặt đất. Thấy vậy Sakura nghiến răng một cái, than mình phóng đi về phía tên to con mặc giáp. Bàn tay nàng xuất hiện gân xanh trực tiếp đấm ra một quyền thật mạnh vào ngực tên to con: "Đỡ này!"

Oanh! Thân thể to con bị đánh bay giống như một quả bóng chày bị người nện mạnh. Nó đánh vỡ nát nhiều cái cây cối rồi lê dài trên mặt đất tạo ra một rãnh dài mới dừng lại. Thân thể thiếu nữ cùng lúc đó gục xuống, từng giọt mồ hôi to như hạt đỗ xuất hiện trên mặt nàng: "Hộc, hộc…" Hơi thở gấp gáp từ miệng nàng phát ra.

Hộc, hộc… Người thiếu niên tóc vàng thở ra hổn hển, miệng hắn lại nhổ ra một ngụm máu đỏ tươi. Bàn tay hắn nắm chặt thanh kiếm, ngực hắn phát ra ánh sang lồng đậm có thể xuyên thấu qua giáp sắt phát tán ra bên ngoài. Thanh kiếm biến hoá kinh khủng, nó bốc ra ngọn lửa màu xanh và có hình dáng dài đến mấy trượng.

"Đệ Lục Môn: Cảnh Môn. Khai!" nguồn chakra mạnh mẽ từ trong cơ thể Rock Lee bốc ra. Nó làm cho mồ hôi trên cơ thể Lee cũng theo đó bốc lên. Thân thể cậu nhanh như một viên đạn pháo phóng về phía người thiếu niên. Hai tay dũng động, quyền đấm liên hồi: "Triều Khổng Tước!"

Hai nắm đấm nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy những tàn ảnh đấm ra. Ngọn lửa rực chạy do nắm đấm ma xát biến thành. Chúng biến thành hàng hà vô số đánh về phía người thiếu niên. Người thiếu niên tóc vàng cùng lúc đó cũng huy kiếm chém mạnh ra: "Lôi Bão!" Mệt vết cắt khủng bố và khổng lồ đánh về phía người thiếu niên mặc áo màu xanh.

Ầm ầm… Ca sát… ca sát… Âm thanh vang dội khi mà hai bên va chạm vào nhau phát ra từng tiếng ma sát lớn. Đến cuối cùng vết kiếm khí ma sát với những ngọn lửa do Rock Lee đánh ra phát ra một tiếng nổ lớn.

Oanh! Khói mù bắt đầu tản ra, mặt đất bắt đầu nứt vỡ. Thân hình hai người bị hất bay xuống phía dưới vực sâu. Sakura thấy được cảnh này thì hoảng sợ hô lên một tiếng: "Lee…" Thân ảnh nàng ngay lập tức vọt tới cách vách nhìn xuống phía dưới.

"Sakura…" Nara Shikamaru hô lên một tiếng. Hắn cũng vọt tới bên cạnh vực thẳm nhìn xuống phía dưới. Ở phía dưới là một con song dài. Đất đá rơi xuống phía dưới tạo ra một gợn sóng lớn, một cột nước nhỏ bắn lên không trung. Hai người cũng đã không thấy thân ảnh đâu nữa. Nara Shikamaru mở miệng khó chịu mắng: "Chết tiệt!"

Sakura lo lắng nhìn về phía dưới nói: "Lee…"

Ầm, ầm… Đột nhiên mặt đất bắt đầu rung động. Theo sau đó một thứ gì đó xuất hiện, Nara Shikamaru lập tức túm lấy cánh tay kéo nàng vào trong bụi rậm. Họ khẽ ló đầu ra xem rốt cuộc thứ gì làm cho cả mặt đất rung động như vậy?

Nó giống như một con thuyền nhưng hình thù khá kỳ dị. Độ cao của nó có thể ngang với cả một ngọn núi cỡ nhỏ. Khi di chuyển nó dễ dàng đánh nát cây cối. Ngay cả vách đá chắn đường nó cũng dễ dàng bị nó nghiền nát. Mỗi khi nó di chuyển đều là đất rung núi chuyển. Cả hai người bị hình thể đồ sộ của nó doạ hoảng sợ. Sakura tò mò không nhịn được hỏi: "Cái gì kia?"

"Tớ không chắc…" Nara Shikamaru trả lời một cách chắc chắn: "Thế nhưng nó rất có thể là thứ liên quan đến những kẻ đã tấn công chúng ta!"

Bầu trời đêm tràn đầy sao, ánh trăng chiếu xuống lều trại của một đoàn du mục. Ở trong trướng bồng vải rộng rãi, những cây đen dầu được treo ở trên cao. Lúc này, từ dưới đất mọc lên một người thiếu niên tóc vàng. Hắn nhìn về phía hai người thiếu niên cả người đều là băng bó đang nằm trên tấm nệm dải trên mặt đất.

Hai bàn tay người thiếu niên tóc vàng kết ấn, từ bên cạnh người thiếu niên bắt đầu mọc lên cây cối sau đó hoá thành hình người giống hệt với hắn. Hai bản sao giống hệt hắn đi về phía hai người thiếu niên đang nằm mê man trên giường thì bản thân hắn cũng bắt đầu kết ấn. Cả cơ thể hai bản sao giống như bị một điểm trên cơ thể hai người trực tiếp hút lại và biến mất.

"Đem mộc phân thân ký sinh lên cơ thể bọn họ!" Người thiếu niên mở miệng nói chuyện: "mình có thể biết được bọn họ đang làm gì! Hơn nữa, loại năng lượng tràn ngập sinh mệnh này. Mình rất muốn biết nó là gì. Đối với mình, nó hấp dẫn thực sự quá lớn!" Vừa lẩm bẩm rất nhỏ, hắn ngước nhìn về phía sau lều rồi lập tức chìm vào trong đất không để lại bất cứ dấu tích gì.

"Hả?" Ở bên ngoài một lão già hơi ngẩn người nhìn về phía lều trại. Không biết có phải ảo giác không, hắn vừa rồi thấy được ở lều trại một bóng người. Ngay sau đó hắn lắc lắc đầu đi về phía lều trại lớn. Xung quanh đang đốt những đống lửa trại cùng với đó là những người lớn nói chuyện vui cười với nhau trong khi nhưng đứa bé thì tập trung vui đùa bên cạnh che mẹ chúng hoặc đi chơi riêng với nhau.

"Ai... đau quá..." Lee từ từ mở ra đôi mắt của mình. Khi hắn muốn cử động thân thể mình thì cơn đau truyền tới làm cho thân thể Lee run rẩy một cái. Đôi mắt to tròn hắn ngơ ngác nhìn về phía cơ thể mình thấy được toàn thân thể mình đã được băng bó cẩn thận. Nằm ở cạnh hắn không xa là một thiếu niên tóc vàng cũng trạc tuổi hắn. Người này không phải là kẻ mặc giáp đã tấn công hắn và các bạn hắn sao?

"Tốt nhất cậu từng cử động khi thức dậy như vậy!?" Cánh cửa vài trực tiếp bị đẩy ra, một ông lão theo đó bước vào. Lão già có khuôn mặt già nua, khuôn mặt gầy gò và mũi to. Hàng lông mày đậm màu xám cùng với con mắt nhỏ hẹp và miệng rộng. Hắn có mái tóc màu trắng xoè ra giống như một cái váy vậy. Chỉm râu ở cằm dài nhọn thẳng giống dưới như một cái đinh. Đầu đội mũ xanh dân du mục và có cắm lông chim trắng trên vành bên trai. Bên trong ông lão mặc một chiếc áo dài tay màu nâu, bên ngoài thì mặc một chiếc áo cộc tay màu vàng. Hiện tại, ông lão cầm trong tay một bát thuốc hơi cười nhếch miệng: "Ta không nghĩ cậu sẽ tỉnh dậy sớm như vậy!?"

"Ông là ai vậy?" Con mắt Lee ngơ ngác mở to nhìn về phía ông lão.

"Tôi!?" Lão già đi về phía bên cạnh Rock Lee và cười nói: "Tôi là Kahiko, người đứng đầu của đoàn du mục này!"

"Du mục!?" Lee tò mò lại hỏi.

"Đúng vậy!" Ông lão cười nhẹ sau đó ngồi xuống bên cạnh Lee: "Mọi người thường gọi vui là đất nước di động." Lee cũng hiểu ý quay lưng về phía ông lão. Bấy giờ ông lão mới tiếp tục giảng giải: "Chúng tôi là một nhóm người đi từ nơi này đến nơi khác tuỳ theo mùa." Chiếc muống được ông lão dùng như thứ thuốc thoa lên cơ thể Lee: "Hai người may mắn lắm biết không? Nếu chúng tôi không thấy các bạn, có lẽ hai người đã trôi theo dòng sông rồi!" Lee quay đầu ra và trọn to mắt khi thấy được bộ giáp được xếp cẩn thận ở nơi đó.

"Tên này..." Lee giận dữ quát lên, ngón tay chỉ thẳng về người thiếu niên.

Ngay lập tức âm thanh Lee làm cho hắn tỉnh dậy. Khi hắn mở ra đôi mắt, con mắt màu đỏ nhìn chăm chú về phía Lee và ánh mắt mang theo đề phòng cùng cảnh giác. Lão già thấy được khuôn mặt nghiêm nghị của người thiếu niên, lão chỉ cười nói: "Ồ! Vậy là cậu đã tỉnh lại rồi?"

Đứng trước kẻ thù của mình, người thiếu niên cử động thân thể của mình nhưng cơn đau làm cho thiếu niên nghiến răng nghiến lợi lại. Lee giận dữ mở to mắt quát mắng nói: "Này, này, tên kia! Sao tự nhiên ngươi tấn công chúng ta hả?"

"Ê, ê... Năng động thì tốt nhưng..." Thấy được hai người bắt đầu động khẩu và muốn động thủ thì lão già lập tức đưa tay vỗ mạnh vào lưng Lee. Ngay lập tức Lee đau đớn lại co rúm rít cơ thể mình. Hai hàm răng cậu nghiến lại kèn kẹt và cố gắng không để nước mắt rơi ra. Thế nhưng lão già lại cười khoái trá: "Hai người đừng đánh nhau nữa nhé!"

"Nhưng tên này..." Rock Lee đang muốn phản đối thì trong chăn người thiếu niên động. Họ thấy được một con chồn trắng khá đáng yêu chúi ra khỏi chăn của người thiếu niên. Nó không phải là con chồn mà Lee đã phải mất công tìm kiếm sao? Lee trợn to mắt kinh ngạc nói: "Hả? Ngươi!"

"Thương thế cậu khôi phục thật nhanh!" Lão già mở miệng cười nói: "Thân thể cậu cường tráng hơn nhiều so tôi nghĩ đấy!"

"Để trở thành một ninja xuất sắc, tôi đã phải luyện tập rất chăm chỉ!" Rock Lee bình tĩnh trả lời: "Chỉ có luôn đốt cháy thanh xuân, tôi mới có thể trở thành một ninja xuất sắc đuổi kịp những thiên tài. Đó là những lời mà thầy Gai đã dạy chúng tôi!" Giọng nói không mang theo chút vui vẻ nào mà mang theo lỗi buồn man mác.

"Thầy cậu đúng là một người tốt đấy!" Lão già quấy một cái xoong đang đặt trên đống lửa nhỏ và cười nói: "Người thiếu niên kia cũng có cơ thể tốt như cậu vậy. Cậu ta cũng đã nhanh chóng khôi phục. Chấn thương cậu ta cũng gần khỏi rồi!"

"Cái gì?" Lee kinh ngạc hô lên. Hắn nhìn về phía người thiếu niên đang ngồi trên ghế, một thiếu nữ có vài phần xinh đẹp đang vì người thiếu niên băng bó. Cơ thể Lee khôi phục nhanh như vậy bởi vì hắn luyện tập rất chăm chỉ và thường xuyên mở ra Bát Môn Độn Giáp, cơ thể thích ứng khiến cho tốc độ khôi phục nhanh hơn so với người bình thường nhiều.

"Thanh niên giống nhau nhỉ?" Khẽ liếc mắt, lão già để ý đến một cái ấn ký chữ viết ở trên ngực của người thiếu niên. Dường như cảm nhận được gì đó, vẻ mặt lão già cũng trở nên ngưng trọng. Lúc này, con chồn trắng trèo lên cơ thể lão già. Lão già thấy được con chồn trắng làm lũng với mình thì lão nói: "Nerui, mừng mày đã về nhà!"

"Ông biết nó sao?" Lee ngạc nhiên hỏi.

"Tất nhiên rồi!" Ông lão cười lấy ra nắm thức ăn đưa cho con chồn đáng yêu: "Nó là báu vật của chúng tôi. Nó chưa bao giờ rời đi đoàn du mục chúng tôi cả. Chính tôi là người đã nhờ làng Lá đi tìm nó mà!"

"Vậy sao?" Lee hiểu ra: "Vậy ra người đưa ra nhiệm vụ là ông!"

"Bởi vì chúng tôi luôn di chuyển nên tôi đã nhờ họ mang nó đến một ngôi làng ở biên giới." Lão già tò mò nhìn con chồn. Lúc này con chồn ghé vào chiếc nồi nhỏ hích cái mũi thì một tiếng nổ nhỏ vang lên làm cho con chồn sợ hãi chạy lung tung. Lão già trong lúc này hỏi lại: "Mà sao nó lại ở đây nhỉ?"

"À thì..." Lee không biết trả lời sao nữa. Lúc này đột nhiên con chồn nhảy xuống phía dưới mặt đất. Sau đó nó chạy đến và chui vào lòng người thiếu niên bắt đầu co chân và đuôi lại nhắm mắt và muốn đi vào giấc ngủ.

"Ta chưa từng thấy chuyện này bao giờ?" Lão già kinh ngạc mở to con mắt ra nhìn về phía người thiếu niên nói: "Nó sao thế nhỉ?"

"Cháo này quá nguội!" Nhận được bát cháo do Taruho đưa cho, người thiếu nữ Shion trực tiếp nhấp một ngụm sau đó ném bay, vẻ mặt chán ghét nhìn về phía bát cháo đang đổ ở phía dưới. Ngay sau đó nàng cũng ném ra vài miếng cơm nắm: "Ta không thể ăn được cái này! Cả cái này nữa…"

"Ẳng!" Con chó trắng phát ra tiếng kêu một tiếng. Sau đó nó men theo thứ mà thiếu nữ vừa ném bỏ trực tiếp há miệng ra ăn mấy món ngon này. Bản thân con chó trắng cũng chẳng trê gì mấy món này cả. Dù sao đối với nó lúc này là quá tuyệt với rồi.

"Tôi vô cùng xin lỗi!" Taruho cúi đầu thật sâu hàng lễ với thiếu nữ. Vẻ mặt hắn mang theo ái ngại vẫn cúi đầu thật sâu.

"Mồi lửa thì sẽ làm lộ vị trí của chúng ta cho kè thù!" Ao lúc này đứng đó mở miệng đáp lời: "Vậy nên thứ lỗi, chúng tôi không thể nào nổi lửa được! Xin nữ pháp sư hãy tạm chấp nhận một chút đi. Sau khi cô phong ấn xong Mouryou, chúng tôi sẽ làm một bữa thật ngon mời cô!" Vừa nói thì Ao cũng cố gắng để lộ ra nụ cười gượng gạo.

"Hừ…" Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, nàng đứng phắt dậy quay người đi: "Ta đi ngủ đây!". Bất đắc dĩ vài người phải ngồi trực đêm nghỉ ngơi xung quanh thiếu nữ. Đảm bảo cho nàng có thể đạt được an toàn.

Trời càng trở về tối càng lạnh, người thanh niên Taruho có chút hơi buồn bã ngồi trên tảng đá một mình ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Bất chợt một miếng cơm nắm rơi vào trong người thanh niên, hắn lập tức ngẩng đầu lên thì thấy được cậu nhóc ngồi trên cành cây cao. Câu vừa ăn cơm nắm vừa mở miệng nói: "Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục chạy không ngừng nghỉ đó! Anh nên ăn một chút dưỡng sức nếu không, không có sức lực đâu!"

"Cảm ơn nhiều!" Người thanh niên cầm lấy viên cơm nắm nhưng không có ăn mà đang ngẫm nghĩ. Thấy được cậu nhóc vẫn vô tư ăn những miếng cơm nắm thì người thanh niên bất chợt mở miệng nói chuyện: "À, về tiên đoán cái chết của cậu…" Cậu nhóc lập tức quay đầu nhìn về phía người thanh niên nghe được hắn nói: "Ngài Shion chỉ có thể tiên đoán cái chết của những ai hầu hạ cho cô ấy và gần gũi thôi."

"Tôi thắc mắc về cái tiên đoán đó!" Cậu nhóc bất chợt mở miệng nói chuyện: "Chẳng lẽ chưa từng có ai cố gắng thay đổi lời tiên đoán gì đó sao?"

"Không!" Người thanh niên bình đạm đáp lời: "Dù cho có cố gắng đến mấy thì khi định mệnh đã chọn đến lúc mình chết thì chẳng thểnào tránh được. Tuy nhiên tất cả những ai được tiên đoán đều là những người sẵn sàng hi sinh tính mạng mình để bảo vệ ngài Shion. Tôi chắc là có lẽ ngài Shion đã chết nếu như có ai trong số họ đi ngược lại mệnh lệnh và tìm cách để được tiếp tục tồn tại."

Trong mắt Taruho loé lên vẻ mất mát và buồn bã: "Rồi tử đó, ngay cả người dân trong làng cũng bắt đầu sợ hãi rằng họ sẽ bị lọt vào trong tầm nhìn của ngài Shion. Thậm chí có những người luôn tìm cách tránh xa cô ấy ngay lập tức. DÙ cho lời tiên đoán của cô ấy có thành sự thật hay không đi nữa đều còn tuỳ thuộc vào ai sẽ lọt vào trong tầm nhìn!"

"Hiểu rồi!" Cậu nhóc nhớ đến mình ở làng Lá chịu cảnh mọi người xa lánh, chán ghét và ánh mắt như nhìn vào quái vật. Shion có lẽ không giống như hắn nhưng có lẽ nàng một phần cũng chịu cảnh giống như hắn. Bản thân cậu hoàn toàn hiểu những cảm xúc Shion lúc này, cậu nhóc mở miệng đáp lời: "Ra đó là lý do cô ấy trở nên như vậy sao?"

"Đúng như vậy đó!" Taruho hơi cúi đầu mở miệng nói.

"Anh sẽ chấp nhận như vậy sao?" Cậu nhóc Dan nhìn về phía Taruho, ánh mắt mang theo nghiền ngẫm: "Nếu như cô ấy lại một lần tiên đoán rằng anh sẽ chết!"

"Cha mẹ ngài Shion đã nhiều lần che chở cho người trong dòng họ anh" Người thanh niên mỉm cười một cách bình thản: "Anh chắc là mọi người cũng sẽ sẵn sàng hi sinh tính mạng để bảo vệ ngài Shion. Khi nào chúng ta vẫn một lòng không thay đổi thì định mệnh chúng ta cũng sẽ không thay đổi!"

"Hử!?" Đột nhiên cậu nhóc quay đầu lại, cậu thấy được Shion từ trong rừng đi ra.

Thiếu nữ đi về phía người thanh niên, vẻ mặt mang theo mê mang sau đó nàng nói: "Taruho, ngươi làm đến thế là đủ rồi! Trở về làng đi, đây là mệnh lệnh của ta"

"Tôi không thể rời bỏ công chúa được!" Người thanh niên lập tức phản đối: "Thưa ngài Shion!"

"Ngươi chỉ làm vướng đường thôi!" Người thiếu nữ quay đầu lại, giọng nói gắt gỏng khó chịu.

"Đây là cách mà cô đối xử với người nguyện bảo vệ tính mạng mình sao?" Cậu nhóc Dan nhăn mày lại, hai tay hắn ôm ngực rồi hỏi: "Vậy cô muốn gì đây, công chúa đỏng đảnh!?"

"Công chúa lại vừa mới nhìn thấy điều gì phải không?" Taruho đột nhiên lên tiếng mở miệng hỏi. Người thanh niên Taruho chìa tay về phía thiếu nữ, vẻ mặt tự tin nói: "Tôi sẽ không bị nó cản trở đâu. Mong công chúa cứ nói thật ra."

"Khi mạch của ta bắt đầu đập nhanh hơn và nghe thấy tiếng lục lạc bên tai, ta thấy được một cảnh mộng của tương lai!" Người thiếu nữ cúi đầu, vẻ mặt buồn bã nói: "Vừa rồi, ta lại nghe thấy tiếng lục lạc và nhìn thấy tương lai của ngươi. Nếu ngươi cứ tiếp tục đi cùng với ta như thế này, Taruho, ngươi sẽ mất mạng!"

"Hiểu rồi!" Cậu nhóc ôm ngực của hắn, hắn quay ra nhìn về phía đám người đang ở trong rừng sau đó mở miệng nói: "Cô nên vào ngủ đi! Mọi việc hết thảy sẽ tốt đẹp vào sáng ngày mai!" Nói xong thì cậu nhóc xoay người rời đi để lại hai người khó hiểu nhìn về phía cảnh này.

Phong Quốc… tại một nơi di tích đổ nát.

Ánh đèn bập bùng chiếc đèn nhỏ chiếu sáng lên nơi này. Người thiếu niên đầu dưa hấu mặc quần áo nịt màu xanh mở miệng chất vấn: "Ngươi thật là… ngươi có biết ngươi đã làm gì không?"

Người thiếu niên có mái tóc vàng vuốt ngược ra phía sau mặc một bộ khôi giáp bị trói chặt bằng dây thừng vẻ mặt đạm mạc. Hắn lạnh giọng nói: "Ta không có gì để nói với các ngươi cả!"

"Ngươi…" Người thiếu niên giận dữ nắm thành nắm đấm để trước mặt mình. Hắn thực sự đã nổi giận.

"Này, chờ đã, Lee…" Một lão già mặc quần áo cũ kỹ mở miệng. Chiếc mũi lão khá to cùng với con mắt nhỏ và miệng rộng. Lão đội một chiếc mũ giống hệt người du mục. Lúc này lão vội vàng khuyên can nói: "Từ từ, nghe ta nói đã! Ta không ngờ các ngươi lại có thông tin hòn đá đó. Tại sao các ngươi đi tìm hòn đá?"

"Bọn ta cần nó!" Người thiếu niên nói, ánh mắt hắn cũng biến thành khát khao và tràn đầy hy vọng.

"Ngươi không biết sự khủng khiếp của nó đâu!" Lão nhân mở miệng đáp lại. Ánh mắt hắn mang theo cảnh cáo: "Đó là thứ không thể phục hồi!"

Vậy mà đứng trước lời khuyên giải, người thiếu niên quay ra châm chọc lão già: "Ngươi đang lên lớp ta đó hả?" Đột nhiên ngực hắn sáng lên, ánh sáng xuyên thấu ra áo giáp sau đó chiếu ra bên ngoài. Một luồng ánh sáng in lên tường tạo ra hình dáng một hoa văn kỳ lạ.

"Quả như ta đã nghĩ!" Vẻ mặt ông lão trở nên trầm trọng hơn: "Ngươi mang trong người hòn đá Gelel. Nguồn năng lượng của sự sống."

Vẻ mặt người thiếu niên lập tức biến thành kiêu ngạo: "Nói về hòn đá thì ta hiểu biết nhiều không thua ai đâu."

"Nó giúp phục hồi năng lượng."Bàn tay lão già nắm chặt đặt lên hai đùi mình: "Sao ngươi tìm được nó?"

"Từ chủ nhân của ta, ngài Haido!" Người thiếu niên bình thản đáp.

"Ra là vậy!" Lão già hơi gật đầu tiếp tục hỏi: "Vậy là tất cả các ngươi đều có hòn đá? Thật lạ, có lẽ ngươi từ bộ lạc xưa kia của bọn ta đã vượt biển, ngươi không biết chuyện đó à? Có phải các ngươi có quyển sách về Gelel?"

Nghe được những lời này, người thiếu niên thoáng kinh ngạc rồi hỏi lại: "Ngươi đang nói cái quái gì vậy?"

"Từ rất lâu, rất lâu rồi, chỉ có trường phái của chúng ta mới biết sử dụng hòn đá." Lão nhân vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lee, chúng ta đã nói về điều này rồi, nhớ không? Khi chúng tôi bị mất nước, đã có một số vượt biển. Theo truyền thuyết, những người thuộc trưởng phái đã vượt biển. Tên ngươi là Temujin đúng không?" Người thiếu niên quay ra nhìn về phía lão già nghe được lão nói: "Ngươi không đến đâymà ngươi quay trở về! Chúng ta ở cùng một bộ tộc."

"Không ai biết hòn đá làm từ đâu. Nhưng có lẽ là từ một loại đá quý kỳ diệu đã có từ lâu rồi!" Ông lão tiếp tục giải thích: "Tổ tiên chúng tôi đã tạo ra được những hòn đá. Và những viên ngọc, thậm chỉ tìm được cả mỏ. Những thứ nhân taọh kỳ diệu ấy được gọi là Gelel. Với chúng, chúng tôi đã trở thành một vương quốc hùng mạnh. Nó là một phương thuốc hoàn hảo cho mọi bệnh tật. Giúp cây phát triển nhanh chóngvà là vật liệu quan trọng cho mọi thứ."

Nara Shikamaru kinh ngạc mở miệng hỏi: "Lần đầu tiên cháu nghe được thứ đó!"

"Nó đã là quá khứ rồi!" Ông lão buồn bã nói, đôi mắt nhắm nghiền lại: "Sức mạnh to lớn bao nhiêu thì kèm theo thảm hoạ bất nhiêu. Mọi người luôn tranh giành hòn đá Gelel. Và cuối cùng, sức mạnh hòn đá được sử dụng cho chiến tranh. Trận chiến đó thực sự vô cùng thảm khốc, có không biết bao nhiêu cánh đồng bị phá huỷ và vương quốc bị sụp đổ hoàn toàn. Chỉ còn một số ít người còn sống sót. Họ phong ấn hòn đá và thề sẽ cho nó ngủ yên mãi mãi."

"Sao không phá huỷ nó đi?" Sakura kinh hãi mở miệng hỏi.

"Chỉ có những người của trưởng phái mới phá huỷ được nó!" Ông lão lắc lắc đầu nghiêm tục nói: "Chúng tôi chỉ có thể bảo vệ nó từ đời này sang đời khác mà thôi! Đó là truyền thuyết đã bị lãng quên!"

"Lãng quên?" Người thiếu niên tóc vàng cười một nụ cười châm chọc: "Thật nực cười! Sau khi nghe câu chuyện, ta đã thấy rằng mình cần lấy bằng được hòn đá."

"Ngươi…" Lee nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên ngu ngốc này!"

"Sức mạnh chỉ là sức mạnh!" Vẻ mặt người thiếu niên không có chút nào thay đổi, hắn lạnh nhạt nói: "Quan trọng là các người ta sử dụng nó mà thôi!"

"Sức mạnh của nó vượt xa sự hiểu biết của nhân loài!" Lão già phản đối: "Không được hồi phục nó"

"Dù sức mạnh của nó cỡ nào, ngài Haido cũng sẽ biết dùng nó đúng cách!" Người thiếu niên lại dùng ánh mắt kiên định đáp trả: "Chiến tranh chỉ đem lại đau khổ. Bởi vì không có ai đứng đầu để ngăn chặn. Đại nhân Haido là người sẽ không bao giờ đem lại chiến tranh. Những câu nói của ngài đã thấm vào máu thịt ta. Khi sống trong thời loạn lạc, làng của ta đã bị tấn công. Bọn ta, những đứa trẻ sống sót được ngài Haido giúp đỡ. Ta muốn thực hiện mong ước của ngài là tạo một thế giới không có chiến tranh. Đồng đội ta cũng nghĩ như vậy dù biết hy sinh là không tránh khỏi. Đó là ước mơ của ta. Hòn đá Gelel là cần thiết để thực hiện điều đó."

Roạt!

Theo đó dây trói trực tiếp bị người thanh niên dùng lực bung đứt, hắn nhảy vọt ra phía sau lưng ông lão đem ông lão túm lấy. Ba người Sakura đang muốn động thì một thanh kiếm sắc nhọn đề ở trên cổ ông lão. Giọng nói hắn lạnh lẽo phát ra: "Mau chỉ ta dòng chảy Gelel ở đâu?"

"Ta từ chối!" Lão già bình tĩnh như nước đáp lại.

"Vậy ta không còn cách nào khác!" Người thiếu niên lập tức vươn tay gõ mạnh vào gáy lão già. Sau đó cậu ném thật mạnh một quả pháo sáng che mắt đám người ngồi đây. Trong khi quả pháo phát ra ánh sáng, hắn túm lấy lão già vọt ra ngoài cửa. Đồng thời khi đó, hắn lập tức mang theo thêm một đứa bé gái vọt ra phía ngoài của. Thân thể nhảy lên con lạc đà chạy mất.

"Mắt tớ…" Sakura đưa tay che mặt mình, khi ánh mắt khối phục quay ra nhìn thấy được cửa hang đã đóng lại. Ở ngoài đâu còn thân ảnh người thiếu niên cùng với lão già. Ngay cả cô bé con cũng bị thiếu niên bắt theo làm con tin uy hiếp lão già.

Ở phía đó vài cây số, một người thiếu niên tóc vàng nhếch miệng cười ôm ngực nói: "Đá Gelel sao? Thật là thú vị. Hoá ra đám người tấn công Phong Quốc là tìm kiếm đá Gelel sao? Mình rất muốn biết thứ này rốt cuộc là cái gì đây? Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau."