Chương 23: Công tử Thiên Minh, so với trăng còn cao hơn

Dạo Bước Tại Thế Giới Võ Hiệp

Chương 23: Công tử Thiên Minh, so với trăng còn cao hơn

Có đôi khi...

Rộng lớn cũng sẽ không đem đến cho người khác cảm giác dễ chịu, ngược lại sẽ khiến cho cảm giác hiu quạnh trong lòng càng thêm nồng đậm.

Hàm Dương cung.

Nơi Hàm Dương cung đặt ở Tần quốc này, có một đặc điểm đó là vô cùng rộng lớn. Ở trong đó, người có thể chân chính hưởng thụ được cái cảm giác rộng lớn đó nhất định phải là người có lòng dạ rộng rãi. Nhưng lúc này, ở trong tòa cung điện này có khả năng này chỉ có một người.

Đó chính là Tần vương Doanh Chính.

Về phần nữ nhân... kỳ thực đều là lòng dạ hẹp hòi.

Lệ Cơ sắc mặt hơi có vẻ tiều tụy, ánh mắt kinh ngạc nhìn trước mắt ra ngoài cửa cách đó không xa, bên ngoài tuyết lớn đang rơi như lông ngỗng, gió lạnh tràn vào từ cửa, làm cho mái tóc đen trên đầu nàng bay loạn tứ tung.

Cơn gió lạnh lẽo, làm cho Lệ Cơ không tự chủ được rùng mình.

Tựa hồ là cảm thấy thời tiết này quá lạnh, sẽ cho người cảm lạnh, đang lúc Lệ Cơ muốn sai hạ nhân chuẩn bị đóng cửa lại, một cao ngất thân ảnh xuất hiện ở trước cửa. Cung nữ thấy thế nhất thời quỳ xuống trên mặt đất, không dám di chuyển.

Người vừa tới rõ ràng là chủ nhân của quốc gia này —— Tần vương Doanh Chính.

Màu đen áo bào mang theo đầy gió tuyết, ở trong lòng Tần vương Doanh Chính còn lại ôm một đứa trẻ sơ sinh, dùng một loại thái độ thương tiếc nhẹ nhàng vuốt ve lớp vải bao bên ngoài đứa trẻ đang nằm trong lòng hắn. Mà đứa trẻ sơ sinh tựa như ngủ rất an ổn, không chút nào bị gió đông bên ngoài làm lạnh mà tỉnh lại, ở bên ngoài, đôi tay nhỏ bé của nó lại nắm chặt Tần vương Doanh Chính bội kiếm —— Thiên Vấn.

Vốn Lệ Cơ còn đang vô cùng mệt mỏi, thấy thế nhất thời hoạt bát hẳn lên. Ánh mắt nhìn chăm chú đứa trẻ trong ngực Tần vương Doanh Chính.

"Lệ Cơ!"

Tần vương Doanh Chính chậm rãi đi tới bên người Lệ Cơ, sau đó ngồi xuống, một bên dùng đầu ngón tay vuốt nhè nhẹ cái cằm mềm mại của đứa trẻ trong lòng. Một bên vui vẻ nói rằng: "Ngươi xem... chân mày của nó nhìn rất giống quả nhân cùng mấy người ca ca của nó."

Thật ra khi đứa trẻ còn quá nhỏ, dáng vẻ chưa có phát triển đầy đủ, người khác là hoàn toàn nhìn không ra là như thế nào.

Càng nhiều lúc là do tác dụng tâm lý mà thôi.

Chí ít, Tần vương Doanh Chính đối với đứa trẻ chưa đến một tuổi nằm trong ngực hắn này có cảm giác không giống bình thường, chỉ vì mẹ của nó là Lệ Cơ, còn có đứa trẻ này từ nhỏ liền có nhiều biểu hiện đặc biệt.

Hắn thích kiếm.

Thích Thiên Vấn kiếm.

Dù cho chỉ là điểm này, liền đủ để cho người có tâm lưu ý.

Lệ Cơ vẫn là không nói gì. Vẫn duy trì trầm mặc, bất quá nàng thương tiếc. Ánh mắt tràn đầy tình thương của mẹ ngược lại vẫn đặt trên người đứa trẻ trong lòng Tần vương Doanh Chính, đó là con trai của nàng. Thế nhưng khi đối mặt Tần vương Doanh Chính, Lệ Cơ cũng không có tự tin rằng nàng có thể phản kháng.

Tầm mắt lướt qua biểu tình trên mặt Lệ Cơ, Tần vương Doanh Chính không có trực tiếp nhìn chằm chằm Lệ Cơ. Mà là tiếp tục dùng đầu ngón tay đùa giỡn đứa trẻ trong ngực, bởi vì hành động cảu hắn, đứa trẻ trong lòng đã sớm tỉnh, lúc này đang vươn cánh tay nhỏ tròn bắt lấy ngón tay của hắn.

Đồng thời, Tần vương Doanh Chính thuận miệng nói rằng: "Ngươi đang hận quả nhân?"

"Không dám!"

Lắc đầu phủ nhận, thanh âm trầm thấp chỉ có hai người có thể nghe được, Lệ Cơ cười miễn cưỡng, đối mặt câu hỏi này của Tần vương Doanh Chính, nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm Tần vương Doanh Chính. Một câu không dám đã nói ra ý nghĩ thật sự trong lòng Lệ Cơ.

Tần vương Doanh Chính biết rõ

Hồi lâu.

Tần vương Doanh Chính không nói gì thêm. Mà là từ trong lòng móc ra một quyển thẻ tre ném cho Lệ Cơ, ra hiệu đối phương nhìn xem, đồng thời nói rằng: "Đây là đáp án của quả nhân."

Thứ ghi trên thẻ tre chính là ghi chép của sử gia về lần ám sát này.

Tuy rằng bị ảnh hưởng. Nhưng giờ khắc này sử gia còn là giữ vững bản chất chân thật, hơi chút sửa lại vài thứ, nhưng đại khái nội dung vẫn giữ lại, tối thiểu ở bên trong Tần vương Doanh Chính cũng không có biểu hiện tốt nào.

Hiện tại chỉ cần hắn xem đến, ở trong lòng liền không giải thích được dâng lên một cảm xúc tên là thẹn quá thành giận.

Nhìn lướt qua đang ở cầm thẻ tre quan sát Lệ Cơ, Tần vương Doanh Chính lúc này mới tiếp tục nói: "Bởi hắn chỉ có thể mang họ Doanh. Là đứa con thứ mười chín của quả nhân... vậy gọi là công tử Thiên Minh."

Kim khẩu vừa ra, một lời đã định. Định ra rồi tên của đứa trẻ trong lòng hắn.

Nói xong, Tần vương Doanh Chính đem trong lòng hài tử đặt trước mặt Lệ Cơ, đứng dậy lẳng lặng nhìn hồi lâu, sau đó liền xoay người ly khai. Còn dư lại Tần vương Doanh Chính không muốn nhiều lời cái gì, nhưng hắn phi thường rõ ràng sau khi Kinh Kha chết, kỳ thực chính hắn cũng không có được cái gì.

Kẻ thua.

Lệ Cơ, Kinh Kha còn có hắn Doanh Chính ba người đều là kẻ thua.

Chân chính còn lại chỉ là hận, cùng với đứa bé được hắn ban tê kia.

Hắn hy vọng đối phương có thể rõ ràng.

Ra đến cửa, Tần vương Doanh Chính dừng bước, cảm thụ được bên trong Lệ Cơ đang ôm trẻ nhỏ vào lòng, nhẹ giọng hát lên điệu hát dân gian, lập tức Tần vương Doanh Chính liền đã không có bất kỳ ngừng lại, trực tiếp đi ra ngoài.

Bên ngoài.

Một thân hắc y hắc bào Nhạc Duyên đang đứng thẳng người trong gió tuyết bay loạn, yên lặng chờ đợi.

"Để cho Đông Hoàng chê cười rồi."

Thanh âm của Tần vương Doanh Chính vang lên bên tai Nhạc Duyên, xoay người, Nhạc Duyên liền nhìn thấy đã sớm khôi phục đế vương tư thái Tần vương Doanh Chính. Nghe vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười, ôm quyền chúc mừng: "Chúc mừng vương thượng thêm một đứa con trai nữa."

"Ha ha!"

Tần vương Doanh Chính nở nụ cười, hai người cùng đi giữa đầy trời tuyết bay tán loạn, phía sau thị vệ lại đã sớm tránh ra rất xa, Tần vương Doanh Chính lắc đầu nói rằng: "Này kỳ thực cũng không phải là việc đáng giá chúc mừng. Lệ Cơ là một người phụ nữ bướng bỉnh mạnh mẽ, quả nhân thích chính là sự quật cường này."

"Chỉ hy vọng nàng có thể hiểu ra hàm nghĩa trong cái tên đó."

Đối mặt những lời này của Tần vương Doanh Chính, Nhạc Duyên chỉ là trầm mặc một hồi, trả lời: "Đôi khi, nữ nhân rất là cố chấp. Kỳ vọng của nam nhân..." Hàm ý, hắn cũng không cảm thấy Lệ Cơ sẽ chấp nhận lời nói của Tần vương Doanh Chính.

Ánh mắt sâu thẳm, Tần vương Doanh Chính nhìn người đang bị bao phủ bởi hắc y bên cạnh mình, mặc dù là qua nhiều năm cũng không có điều tra ra diện mạo chân thật của đối phương - Đông Hoàng. Nguyên vốn hai người khác biệt thật lớn, nhưng vào giờ khắc này, Tần vương Doanh Chính bỗng nhiên cảm thấy hai người giống nhau không ít.

Những lời này của đối phương, tràn đầy cảm giác từng trải.

Thế nhưng, ở trong lòng Tần vương Doanh Chính, cảm giác không cách nào nắm trong tay càng trở nên nồng đậm.

Lắc lắc đầu. Tiện tay phũ xuống tuyết trắng trên vai, Tần vương Doanh Chính dời đi trọng tâm câu chuyện, hỏi: "Đông Hoàng đi mà quay lại. Nghĩ đến là có chuyện gì khác?"

"Ừ!" Gật đầu, Nhạc Duyên không có phủ nhận, bởi vì đây là sự thật.

"Là chuyện về Yến quốc đúng không?" Tần vương Doanh Chính trực tiếp nói ra ý đồ đến của Nhạc Duyên, tiện tay giương lên, chỉ xuống phía trước không xa cung điện, thuận miệng nói: "Vừa đúng lúc, quả nhân cũng muốn bàn luận vấn đề này với Đông Hoàng các hạ."

"Thỉnh!"

Tay áo giương lên. Tuyết trắng bay tán loạn.

Ba nén nhang sau.

Một phen trao đổi, một phen giao dịch. Mỗi người đều có cái mình cần, mỗi bên đều tự kết thúc bàn luận

Tần vương Doanh Chính trở về tẩm cung.

Mà Nhạc Duyên lại là ly khai Hàm Dương cung, về tới Âm Dương gia cấm cung.

Sau đó, nguyên nhân bởi vì Kinh Kha thứ tần. Tần quốc đối với Yến quốc tiến hành rồi áp bách, ngoại trừ làm cảnh cáo bắt Yến quốc phải cắt đất ra, quân đội Tần quốc vốn đang đóng quân tại biên cảnh nước Triệu ngoài làm ra biểu hiện muốn tấn công, ngược lại không có chân chính tiến công.

Bất quá, mặc dù là như vậy, cũng dọa cho Yến quốc một trận hoảng sợ.

Nhưng làm cho người khác không cách nào tin là việc tấn công Yến quốc, mà nhiều người cảm thấy sẽ lập tức xảy ra, lại bị dời lại sau.

Ở trong Tần quốc.

Lại ban thưởng lớn cho cao thủ mà Tần vương Doanh Chính mời chào —— Cái Niếp.

Một trong một ngoài, có thể nói là hai bút cùng vẽ.

Yến quốc.

Hoàng cung.

Đại tuyết bao trùm dưới Yến quốc hoàng cung, vào giờ khắc này giăng đèn kết hoa đâu đâu cũng có.

Vui mừng.

Chiêng trống.

Đàn nhạc.

Đều thể hiện ra sự náo nhiệt vào giờ khắc này.

Thái tử Đan có con gái. Tất nhiên là việc đáng làm náo nhiệt.

Mặc dù trong lòng rất nhiều người, cũng không khỏi thở dài, nếu đứa bé này là một đứa con trai thì tốt biết bao? Nhưng đáng tiếc là thái tử phi sinh ra đứa con chung quy chỉ là một đứa con gái. Nhưng mặc kệ thế nào, đây là con của thái tử phi.

Không phải là con trai, là con gái thì cũng là một công chúa.

Đúng vậy.

Hoàng tộc công chúa.

Mà ở ngày hôm nay, là lúc ban thưởng phong hào.

Thái tử Đan sắc mặt cũng không tốt, tin tức truyền về từ biên cảnh Yến quốc, cùng với cảnh cáo của Tần quốc đã để cho thái tử Đan gần đây có cảm giác lửa giận lên đầu.

Hành động lớn nhất của Mặc gia. Thất bại.

Thậm chí, kể cả sư phụ của hắn, Mặc gia cự tử Lục Chỉ Hắc Hiệp dĩ nhiên cũng chưa trở lại Ky Quan Thành.

Điều này làm cho nội bộ cao tầng trên dưới Mặc gia đều có một loại không rõ khẩn trương. Mà trước đó, Y gia tông sư Niệm Đoan về tới chỗ của mình, đạo gia Thiên tông chưởng môn Xích Tùng Tử cũng chạy về, xử lý đại sự của Đạo môn.

Trong lúc nhất thời, Mặc gia trên dưới trong tình huống như vậy, đều trở nên khẩn trương.

Bất quá cũng may nhân vật cao tầng biết việc này không thể để cho Mặc gia đệ tử biết, vì vậy về vấn đề của Mặc gia cự tử vẫn bị bọn họ gắt gao ép xuống, cũng không có tiết lộ ra ngoài.

Lúc này.

Thái tử Đan nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trong lòng thì suy tư về lời nói của gia sư Lục Chỉ Hắc Hiệp.

Ở đoạn thời gian trước, hắn nhìn thấy bản thân bị trọng thương Lục Chỉ Hắc Hiệp.

Đối phương cũng bị thương giống như Đạo gia Thiên tông chưởng môn Xích Tùng Tử. Thậm chí, còn nghiêm trọng hơn, thương thế xa xa không chỉ như vậy.

Vì giải quyết vấn đề của bản thân, Mặc gia cự tử Lục Chỉ Hắc Hiệp đem vị trí cự tử truyền cho thái tử Đan, mà hắn lại tiến nhập Mặc gia cấm địa, muốn ở bên trong tìm được biện pháp giải quyết thương thế của mình. Thái tử Đan có thể từ Lục Chỉ Hắc Hiệp trong miệng nghe ra, gia sư cũng không có nắm chắc.

Đồng thời.

Ở trong lòng Lục Chỉ Hắc Hiệp còn mơ hồ kèm theo một phần hối hận.

Bất quá vào giờ khắc này, thái tử Đan cũng không đủ thời gian để lo lắng những thứ này, lúc này, giữa quá nhiều tin tức để cho người ta thất vọng, nghi thức ban tên sắp tới là sự việc duy nhất đáng để cho người ta cao hứng. Vô luận là Yến quốc trên dưới, kỳ thực đều là như vậy.

Dù cho vật này, chẳng qua chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi.

Sau một phen vội vàng, cuối cùng nghi thức ban tên cũng kết thúc.

Con gái của thái tử phi không có gì bất ngờ chiếm được phong hào công chúa.

Phong hào của nàng —— Cao Nguyệt.

Trong lúc nhất thời, tin tức này rất nhanh liền truyền khắp Yến quốc trên dưới, nhưng cũng dọc theo có chút đặc thù con đường truyền tới Tần quốc Hàm Dương.

Hàm Dương.

Âm Dương gia.

Cấm cung.

Trước gương đồng.

Nhạc Duyên ngồi ngay ngắn trước gương.

Ở phía sau hắn, Thiểu Tư Mệnh còn đang chăm chú vô cùng dùng lược ngọc thay hắn chảy lại mái tóc dài.

Ở trước mặt của hắn, lại đặt cái mặt nạ kia.

Tay phải phù phiếm.

Dừng ở phía trên vầng trăng non trên đỉnh mặt nạ.

So với trăng còn cao hơn.