Chương 01: Cái chết lãng xẹt

Đại Việt Chiến Loạn

Chương 01: Cái chết lãng xẹt

Ba giờ sáng, một thằng thiếu niên khác người không ngủ mà ngồi bên cửa sổ ngắm ánh trăng đang nhạt dần, tay cậu ta cầm một tấm ảnh về một cô gái đang đứng giữa cánh đồng đón ánh ban mai. Bỗng thằng thiếu niên mở miệng cất tiếng ngâm thơ khiến người nghe xao xuyến vì không thể ở gần để ném cho cậu ta một chiếc dép vào mồm.

"Đêm nay anh không ngủ.
chỉ vì lòng nhớ em.
Khuôn mặt nhỏ xinh xinh.
Đôi môi đỏ như máu.

Làn da trắng hơn tuyết.
Mái tóc đen bóng mượt.
Dáng người hơi thấp thấp.
Đôi mắt như bồ câu.

Soi sáng con tim anh.
Cái mũi hơi cao cao.
Bộ ngực như qủa đồi.
Mông nở to hơn lợn.

Hỡi người anh đơn phương.
Em đang ở nơi nào?
Giờ ngủ hay còn thức
Có mơ về anh không?

Hỡi người anh yêu mến.
Em đang, yêu ai đó?
Có từng, nhớ đến anh
Dù nửa, phút một giây?

Con tim anh xao xuyến.
Hỡi người anh thương mến
Anh lại nhớ em rồi.
Tấm hình em trên tay.

Nhìn mà anh muốn cắn.
Muốn bế, em vào giường.
Muốn ôm, em thật chặt.
Muốn hiếp, em một lần.

Cho bớt, phần nhớ em.
Nhưng chợt, nhận ra rằng.
Nó chỉ là tấm hình.
Anh không thể làm vậy."

"Haizzz… có vẻ mình làm thơ hơi biến thái một chút nhỉ?" Tên thiếu niên thở dài tự nói. Cơn buồn ngủ ập đến, cậu ta há miệng ra ngáp một cái thật dài thật lâu như thể lần này sẽ là lần cuối cùng cậu ta còn được ngáp vậy.

"Hôm nay mình bị sao nhỉ, buổi chiều đúng ba giờ mí mắt nháy độc ba cái, đêm nay không thể ngủ được thức tới ba giờ khuya, lại vừa đúng ngáp liền ba cái, hay là ông trời thương mình, có ý muốn báo mộng để mình đánh đề phát tài nhỉ, ngày mai phải đi đánh một con 03 mới được."

Kiến Quốc nói rồi lại tiếp tục ngâm thơ.

"Anh nhớ em rồi, lòng anh đau.
Đời người lênh đênh, ai chung tình.
Thương em từ thuở, mình còn thơ.
Tích phật bỏ đời nguyện yêu em."

Kiếm Quốc ngắm ánh mặt trăng rồi lại nhìn bức ảnh đang cầm trên tay, không hiểu sao đêm nay cậu lại có cảm giác nhớ người trong ảnh một cách da diết. Một khi đã nhớ đến ai đó một cách da diết thì rất khó để quên, cũng như khi nhìn thấy gái khỏa thân nằm trên giường ở trước mặt mình vậy, muốn thằng đệ đã lên nòng teo lại thì sao làm được.

"Ngày mai học sáng buổi chiều nghỉ để các thầy cô đi họp, thôi mai mình nói dối mẹ sáng thầy cô đi họp chiều học để ngủ bù tối nay không thể chợp mắt tí nào vậy. Dù sao bây giờ trời cũng sắp sáng rồi còn gì."

Kiến Quốc tự nói rồi liền đứng dậy mặc thêm cái áo khoác rồi ra dắt xe đi, đi nhìn ngôi nhà của người con gái cậu yêu đơn phương sáu năm nay trời mà không dám nói, chỉ dám đứng đằng sau nhìn cô vui vẻ bên người khác.

Đang đi trên đường bỗng dưng trời mưa, khi nãy chỉ vì nhớ cô quá nên cậu đi quá vội vàng, với lại nghĩ chắc trời không mưa đâu, nên cậu không mang theo áo mưa bên người, thành ra bây giờ phải tắm mưa mà đi chỉ vì dại gái, đúng là thanh niên có khác.

Trời mưa càng ngày càng nặng hạt, gió thổi to như cơn bão ngoài biển đông sông vào đất liền với tốc độ 20km/giờ.

"Mẹ nó, khi nãy ở nhà thì không mưa, đi gần đến nơi mới mưa là sao?"

Kiến Quốc chửi thầm trong lòng,bỗng phía trước cậu xuất hiện một hai cô gái dầm mưa bước nhẹ dưới đường, khi nãy thấy trời mưa nên Kiến Quốc tăng tốc đi thật nhanh, bây giờ thấy hai cô gái xe cậu có muốn dừng cũng khó. Không còn cách nào khác, Kiến Quốc không muốn mình gây ra tai nạn cho người ta rối để bố mẹ chịu khổ, cậu vặn đầu xe sang bên phải, chân dẫm phanh sau hết sức mà quên bóp phanh trước.

Chiếc xe đang lao nhanh bị bóp phanh một cách bất ngờ, với lại đường mưa trơn trượt bánh sau trượt luôn về phía trước, cả chiếc xe bay đến đập thẳng vào hai cái cột điện dẫn tới người bay một nơi, xe úp một nẻo.

Kiến Quốc bị ném bay đập mạnh vào taluy bên đường, đầu đập vào tảng đá, khi nãy đi cậu không đội mũ bảo hiểm nên giờ đầu của cậu bị lõm vào trong.

Cả người Kiến Quốc rơi xuống một cái lỗ ống mương thoát nước không đậy nắp, hai tai ù ù, hai mắt mơ mơ hồ hồ không còn biết gì, đến cả trên người vết thương cậu cũng không còn cảm thấy đau nữa.

Kiến Quốc cố cắn đầu lưỡi cho tỉnh táo lại, cậu không muốn chết ngay bây giờ, chưa làm song chuyện này cậu có chết cũng không cam lòng mà đi. Kiến Quốc đưa tay xuống túi quần mò mẫm, một lúc sau mới lôi ra được chiếc điện thoại chống nước, chống xước, chống vỡ. Xe tăng thiết giáp dù có cứng tới đâu cũng bị lồi lõm khi va chạm mạnh với thứ cứng cáp khác, điện thoại dù có cứng tới đâu khi va chạm mạnh như hồi nãy cũng phải nát.

Màn hình điện thoại đã xuất hiện mấy đường bị vỡ, cánh tay Kiến Quốc run rẩy cố vuốt màn hình mở khóa rồi vào facebook, tìm nick cô gái mà bản thân thầm thương trộm nhớ mấy năm nay để gửi cho cô một dòng tin nhắn.

"Anh nhớ em lắm, người anh yêu đơn phương."

Làm xong việc này, Kiến Quốc buông tay xuống, cậu đã quá mệt mỏi, tâm nguyện cuối cùng cũng đã xong, cậu chẳng còn gì phải lưu luyến ở thế giới này nữa cả. Ngay khi Kiến Quốc chuẩn bị nhắm mắt lại nằm chờ chết thì điện thoại của cậu phát sáng, nhạc chuông điện thoại vang lên.

Kiến Quốc cũng mặc kệ, giờ này chắc cũng chỉ có vài thằng điên không đi ngủ như cậu muốn rủ nhau đi internet chơi game đấy mà.

Nằm ở đó đầu của Kiến Quốc càng ngày càng choáng, mắt bỗng dưng nhìn thấy người con gái mình thương đứng trước mặt đưa tay về phía cậu, Kiến Quốc nở nụ cười đưa bàn tay run rẩy dính đầy máu của mình lên muốn nắm lấy tay cô, nhưng ngay khi hai cánh tay sắp va chạm vào nhau thì Kiến Quốc ho ra một búng máu rồi tắt thở, cánh tay vô lực rơi xuống đất nằm yên...

Kiến Quốc chết trong tư thế ngồi dạng háng dưới ống mương thoát nước, miệng dính đầy máu nhưng vẫn nở nụ cười mãn nguyện. Vậy là lại có thêm một thằng thiếu niên vô dụng chết vì dại gái, một cái chết lãng xẹt, cái chết của cậu ta tuy không được cả nước biết đến nhưng lại giúp cho nước nhà bớt phải tốn tiền nuôi thêm một thằng vô dụng, giúp cho nước nhà đất rộng thêm một chút, giúp cho thế giới bớt đi một thằng chỉ biết phá hoại môi trường.

(Vạch ngăn cách…….)

Kiến Quốc giật mình tỉnh giấc, cậu nhẹ nhàng mở mắt ra rồi mở miệng ngáp.

"Oáp…"

"Anh ba, anh tỉnh rồi, thật sự anh tỉnh lại rồi!"

Bên tai vang lên tiếng vui mừng của một cô bé, Kiến Quốc quay mặt sang nhìn, cậu trợn mắt há hốc mồm không tin nổi, cô bé mà cậu yêu đơn phương bao nhiêu lâu nay đứng trước mặt mình nhìn cậu vui tới nỗi phát khóc.

Kiến Quốc không dám tin đưa tay lên dụi mắt rồi mới nhìn lại, vẫn khuôn mặt đó, vẫn ánh mắt bồ câu long lanh đã từng khiến tim cậu mấy lần thì chút nữa không đập nổi, chỉ là tóc cô không buộc đuôi ngựa và để mái ngố, trên người không phải quần áo thời hiện đại mà là quần áo cổ trang như trong phim tình cảm cổ trang của Trung Quốc.

"Em… em… cô… cô… tôi… tôi." Kiến Quốc lắp bắp không biết gọi cô như thế nào, nếu kêu em thì tuổi cô cũng ngang cậu, lát cô cho một cái tát thì toi, còn nếu kêu bằng cô thì có vẻ hơi già.

"Anh làm sao vậy?" Cô bé nghi hoặc hỏi.

Kiến Quốc vui mừng chút nữa thì cười ra tiếng, cô bé tự mình nhận làm em vậy mình còn lo lắng gì nữa. Kiến Quốc nhìn xung quanh hỏi: "Đây là nhà em hả? Sao em không đưa anh vào viện mà lại đưa anh về nhà?"

Cô bé nhìn Kiến Quốc với ánh mắt kỳ dị nói: "Chúng ta đang ở nhà của mình, đây là phòng của anh, còn anh nói bệnh viện là gì em không biết!"

"Không lẽ bố mình hồi trẻ cũng thuộc dạng phong lưu đa tình, bên ngoài nuôi thêm cô vợ bé và đứa em gái này, nhưng lại sợ tính tình dữ như cọp của mẹ nên không dám nói ra sợ bị đuổi ra khỏi nhà. Bây giờ thấy mình gặp tai nạn tưởng mình không qua khỏi nên bất chấp sự phản đối của mẹ mang đứa con riêng về nhà để sau này kén rể về cúng tổ tiên?" Kiến Quốc tự hỏi trong lòng.

Trong lòng Kiến Quốc vô cùng buồn bã, nếu như vậy thật thì bao nhiêu giấc mộng được đưa em về ở chung một nhà có thể thành sự thật rồi, chỉ là không thể chung một giường mà thôi, cậu tử hỏi trong lòng: "Nếu là vậy thật liệu mình có nên loạn luân hiếp nó một lần cho thỏa mãn tâm nguyện của thằng cu rồi tự tử hay không nhỉ?"