Chưng 2 ngộ đạo

Đại Đạo Vô Thường

Chưng 2 ngộ đạo

Linh Vân Sơn, ngoại thành vương đô Thư Hạ quốc
Một toà núi lớn hội tu linh mạch tứ phương thư Hạ, quanh năm cây cối xanh um tùm, nơi đây là nơi ẩn cư của tàng ẩn tông - đệ nhất môn phái Thư Hạ quốc.
Thượng Thiền cung - nơi ở của chưởng môn ẩn tàng tông, cung nằm ở toà sơn mạch thứ 9 sâu trong núi.
- Minh Hà sư điệt, ta nghe Hồ sư điệt nói con thu nhận một cái đệ tử là đạo linh trăm năm mới gặp,phải không?
- vâng thưa sư trưởng- giọng nói mang đầy cung kính
Nghe vậy vị sư trưởng kia trong lòng thập phần kích động đạo linh a!
- con có thể hay không để ta chỉ điểm đạo lộ cho nó
- sư trưởng nói thế con tự hiểu đây là phúc phận của Hà nhi và con nhưng dù sao Hà nhi cũng do một tay con nhặt về hơn nữa nó còn là trời sinh đệ tử con nên con muốn tự mình dạy nó - giọng nói mang vẻ kiên quyết
- con nghĩ có thể dẫn nó đi bao xa(giọng âm trầm)
- đại đạo dọc ngang, vô tận là đạo, đạo là vô tận, con không biết có thể dẫn Hà nhi đi bao xa nhưng con sẽ dốc hết sức đưa nó tới Vô Tận (giọng nói mang theo nhiệt huyết lớn)
(Thở dài)-tuỳ con thôi, nhưng hãy nhớ danh giới chính tà chỉ cách nhau một vạch nhỏ, đừng như Hồ sư điệt năm đó
- giọng nói mang theo một chút phiền muộn
- được rồi con đi đi.
- đa tạ sư trưởng, đồ đệ cáo lui.
Nói xong Hà Minh chân nhân khom mình lui ra ngoài cửa điện mới giám đứng thẳng sau đó hướng phía bên trái điện mà đi
Vạn thiên phong
Một toà biệt viện bằng trúc nhìn qua không khác so với những ngôi nhà bình thường có chăng khác cũng chỉ ở một điểm đó là trước cửa biệt viện có một bàn "thiên hạ cờ"(1).
(1) bàn cờ tướng
Một nam tử mặc đạo bào xanh dẫn theo một đứa trẻ đến trước bàn cờ, hiển nhiên là Minh Hà và Thiên Hà hai sư đồ
Đến trước bàn cờ minh hà chân nhân nâng tay di chuyển những quân cờ thành một chữ vấn, trong phút chốc hào quang sáng lên sau đó thân ảnh 2 người Minh Hà và Thiên Hà biến mất.
Không gian bàn cờ.
- sư phụ sư phụ đây là đâu, làm sao giống căn nhà lúc trước mà tựa hồ không giống..
- đồ nhi tốt đây là không gia do các tiền bối Vạn thiên phong tạo nên
- không gian là gì a sư phó
- ách! ta quên mất con không có kiến thức cơ bản về đạo thuật, còn không gian là gì phải từ từ con sẽ biết nào bây giờ vào soạn đồ của con vào phong đi xong ra gặp ta.
Mạc thiên hà lúc này hai chân nhỏ bé chậm rãi hướng trong nhà cất đồ, nửa canh giờ sau Mạc thiên hà khoác trên người bộ pháp bào xanh lục đục bước đến chỗ Minh Hà Chân nhân
- được rồi con ngồi đi- đẩy một cái ghế đến cho hắn
Mạc thiên hà ngồi lên ghế xong nhìn chằm chằm Minh Hà
- được rồi bây giời ta sẽ dạy con kiến thức đạo giáo.
Nghe đến đấy Mạc thiên hà mắt sáng lên chỉnh lại đạo bào ngồi thằng, một bộ giáng thoát tục bất phàm chăm chú nghe Minh hà chân nhân, thấy vậy ông hỏi:"con muốn nghe từ đâu?" Nghĩ một lúc lâu Mạc thiên hà lên tiếng:" sư phú người kể cho con về mẹ đẻ của đạo giáo điii"
- Cội nguồn chứ không phải mẹ đẻ con hiểu không? Tại sao con lại muốn tìm hiểu cội nguồn đạo giáo- theo như ông biết những đứa trẻ bằng tuổi Hà nhi thích học pháp thuật luôn còn về những thứ như lịch sử đạo thì một mực không thích
- a vâng! Mẹ con nói con là do mẹ tạo ra, vậy đạo giáo của chúng ta phải biết rõ về mẹ.. cội nguồn mới có thể hiểu đạo.
- A! Không hổ không hổ, haha, được ta sẽ kể con nghe
- đạo giáo ta là một nhánh trong ngũ phái thiên hạ lần lượt là đạo gia, phật gia, nhân gia, quỷ tượng,
thiên vận trong đó đạo gia ta xuất hiện sớm nhất vào năm 49 thiên dược đại đế một trong ngũ đế thưở mạt pháp
- lại nói đạo giáo ta bắt nguồn thế nào,có câu "sinh tử ngộ đạo "con người rơi vào đường cùng mới biết mình nhỏ bé mới biết mình không là gì! mới biết vạn vật quy luật! từ đó khơi lên đạo tâm trong thù hận! Tuy nói là trong thù hận nhưng vị tổ sư đạo gia ta sau khi ngộ đạo không đi trả thù luôn mà bế tu ngộ ra nhân luận, vạn pháp,biến thiên, nghịch thời mới xuất quan lúc này kẻ thù ông đã chết vs lòng thù hận của ông dần dần bị nhân luân, sự huyền diệu của thiên đạo cảm hoá, sau đó lập đạo gia.không lâu sau đó ông trảm xuống nhân quả trần niệm phi thăng, các đệ tử của ông chia nhau ra khắp đại thiên thế giới truyền đạo...
Dần đàn bóng ngả về tây, trời chuyển dần sang màn đêm, hai thầy trò vẫn một nói một nghe.
10 năm sau....
Linh vân sơn, Minh Hà chân nhân vẫn vậy một bộ dáng như vậy hướng về Thượng thiền cung bước đi sau ông một thiếu niên khoác đạo bào đen trắng thêu cửu tinh khí chất bất phầm, hai người càng bước càng nhanh,vào bên trong thượng thiền cung Minh Hà chân nhân tiến lên hành lễ trước tiên vị của các đời trưởng môn sau đó quay sang cúi đầu trước một ông lão gầy ghò khoác đạo bào song phượng vàng hành lễ, người thiếu niên đi sau đồng dạng cũng như vậy
- tham kiến sư huynh(sư bá)
- miễn đi, đứng lên đi, hôm nay Hà sư đệ và Hà sư điệt đến đay có việc gì?
- sư huynh hà nhi đã xông qua chân linh a!
- Cái gì! - ông lão dùng linh thức thăm dò thiếu niên kia
- phỏng chừng Hà nhi so vs đệ năm đó còn muốn nhanh hơn ha ha! - ông lão vừa nói vừa cười
- Hà nhi là đạo linh a..
- sư phụ,Hồ sư bá sư điệt muốn vào ngộ tiên lâu một chuyến
- cái gì! - cả hai ngừoi đồng loạt kinh hô
- ách con hôm qua gặp xảo ngộ khi nhìn "thiên hạ cờ" đạo tinh (tinh thần về đạo) đã chạm tới đế vị
- ngươi a năm đó sư phụ ngươi vào chân nhân cũng kha lâu a mãi giờ mới trùng kich chân nhân vào chân quân cảnh nga- Minh Hà chân quân lên tiếng
- haizz! Ta dựa vào trưởng môn vị cưỡng ép vào địa cảnh....
- thôi được ta dân 2 thầy trò các ngươi đi ngộ tiên lầu một chuyến.
Nói xong ba người rời khỏi đại điện hướng phía bắc cung điện đi tới, chốc lát trước mắt xuất hiện một toà lầu cổ toát ra một luồng khí ôn hoà nhưng từ trong đó có thể thấy một tia thiên địa uy áp, trên cửa lầu ghi ba chữ "Ngộ Tiên Lầu ".
Đến đây Hà địa nhân rút lệnh bài trưởng môn kích phát chân khí, cửa lầu mở ra ông quay lại nói bới Mạc Thiên Hà nói
- con vào đi, có thể hiểu được gì là do con, ta chỉ khuyên con một câu đừng quá gượng ép..
Chưa nói xong Mạc thiên Hà đã bay người vào trong lâu, nhìn một màn này trưởng môn cùng Minh Hà chỉ cười khổ
Bên trong lầu
Một mảng trời không có gì cả chỉ có bãi cỏ xanh tận chân trời, gió nhè nhẹ, Mạc thiên Hà đứng ở nơi đây nhìn một lúc lầu, suỹ nghĩ nhìn kỹ và tự thắc mắc:"tại sao chỉ có một bãi cỏ dài?" Bỗng một cơn gió mạnh thổi qua Làm hắn giật mình ngã xuống bãi cỏ lúc này đống cỏ bị ngã lại không hề đổ rạp mà nhẹ nhàng nâng hắn lên, thấy một hình ảnh này Mạc Thiên Hà mắt lại loé sáng khoanh chân ngồi trên đám có nhẹ nhàng dùng chân khí thẩm thấu là nơi mình ngồn dần dần cỏ trên đồng ngả xuống nghiêng về hướng hắn như đang cúi đầu.
Trong thần thức,Mạc thiên hà lúc này đang chắp vá từng hình ảnh mà không biết chuyện bên ngoài, thần thưc scuar hắn bất giác toát kim quang, sau đó xuất hiện một kim sắc cây tre, sau đó kim sắc cây tre bay thẳng vào một bóng đen giống hệt hắn đâm nát, sau đó Mạc thiên hà mở mắt một đạo thiên kiếp giang xuống, trong tay hắn không biết lúc nào xuất hiện bốn lá tre, hắn vung tay lá tre bay lên đối trọi thiên kiếp vậy mà không hề yếu thế, thoáng chốc sau thiên kiếp tan đi lúc này Mach thiên hà chấp tây sau lưng cười cười ta hiểu rồi: " vạn vật sinh linh nhiều vô tận như đồng cỏ kia, dù mình có mạnh đến đâu cũng không thể đối trọi với vạn vật, dù mình mạnh đến mấy vẫn có kẻ đánh được hơn tựa cơn gió xô ngã mình, chỉ chủ quan thôi ta đã ngã lên đám cỏ kia,nhưng chúng không nát tựa như triều đại thây đổi duy chỉ có dân chúng vẫn còn, sức mạnh vạn vật là sức mạnh của đạo, muốn đạt được nó phải từng bước thấu hiểu chúng, hiểu người mới cho người phục, biết đạo người mới thấy đạo mình...
Hắn cao hứng cười rộ nói ra hết đạo lý mình hiểu vì hắn biết ở đay vẫn có trời nhìn hắn, lúc này một kim sắc cây tre giống hệt trong nguyên thần (thần thức)mà Mạc Thiên phong tấy trên không hạ xuống ghi trên thân nhỏ hai chữ "Chân Quân" từ 2 chữ này toát ra khí thé ôn hoà nhưng ẩn trong đó một tia uy nghi của thiên địa, tựa bên ngoài Tiên lâu nhày, thấy nó Mạc Thiên Hà chấn động, hắn thế nhưng là nhất niệm ngộ đạo nhập chân nhân cái đầu tiên a