Chương 1: Bàn Cổ

Cửu Thiên Liên Thông

Chương 1: Bàn Cổ

Mỹ Quốc, bình dân hộ.
Một thanh niên khoản 23 đến 25 tuổi đang nằm trên một chiếc võng ở phòng khách. Khuôn mặt đăm chiêu, buồn bực. Thanh niên này tên là Thông Thiên. Thông Thiên vừa học xong đại học năm cuối. Trước khi ra trường, Thông Thiên nghỉ học xong sẻ nhanh có việc làm vì bằng đại học khá cao cửa mình, nhưng không may đã qua 4 tháng thế mà anh vẩn không kiếm được bất cứ việc gì.
Anh là người con khá được thương yêu trong gia đình, dù không kiếm được việc nhưng bố mẹ chưa bao giờ nói anh 1 câu. Vì vậy, anh càng tự trách mình, tâm trạng anh càng ngày càng xấu. Bạn bè xa lánh, điều anh muốn thì không bao giờ đến. Bố mẹ anh thấy vậy, liền bảo anh dùng tiền tiết kiệm để đi du lịch cho thoải mái.
Anh quyết định dùng số tiền đó tự mình xách balo đên đường. Mục tiêu là núi Hằng Sơn. Núi Hằng Sơn nằm ở tỉnh Sơn Tây, có chiều cao 2.017 m. Đây là ngọn núi linh thiêng cao nhất trong Ngũ đại danh sơn. Theo tín ngưởng ở đây, Hằng Sơn hình thành từ cánh tay trái của Bàn Cổ. Trên núi có rất nhiều chùa, nổi tiếng nhất là Chùa Huyền Không. Thông Thiên muốn lên chùa cầu may cho sự nghiệp, củng như tiền tài. Lên đến đỉnh núi, Thông Thiên thấy một phong cảnh thật hùng vĩ. Một khung cảnh bao la bát ngát, từng rạn mây trắng bồng bành như thơ. Anh cảm thấy mình thật nhỏ bé. Khi nhìn thấy cảnh này, Thông Thiên tâm trạng liền tốt hơn, bổng nhiên anh hét lớn một tiếng. Không ngờ chỉ vì tiếng hét ấy mà làm thay đổi cuộc đời anh.
Sau tiếng hét dài ấy, bổng nhiên một con chim kỳ lạ trong lùm cây vì giật mình mà bay lên. Thông Thiên bất ngờ khi thấy con chim đó. Nó có bảy màu sắc kỳ lạ như cầu vòng, to lớn như đại bàng. Màu sắc dược sắp xếp ngăn nắp từ cánh trái sang cánh phải. Đôi mắt con chim đó rất kỳ lạ, như có linh tính của con người, nó chỉ bay ngang qua liếc mắt nhìn Thông Thiên. Thế nhưng đôi mắt chim ấy như một hố sâu, như hút lấy linh hồn. Thông Thiên bổng nhiên thấy chống mặt, bất cẩn trượt chân ngả xuống vực. Trong lúc ấy, Thông Thiên hét lớn, trong tiếng hét mang theo sự tuyệt vọng vô bờ.
Trong hư không một chỗ hỗn độn, một đạo thân ảnh đang nằm lở lửng ở đó. Nhưng kì lạ thay, thân ảnh này trắng ảo mờ nhạt, lại ko có chân.
"Ta đang ở đâu đây? Ta không phải đã ngã xuống vực chết rồi sao? Tại sao còn có cảm giác sợ hải cùng đau đớn thế này? Tại sao ở đây lại ít ánh sáng như vậy? Chẳng nhẻ đây là địa ngục?"
Đạo thân ảnh này không phải ai khác mà là Thông Thiên. Nhưng đây chỉ là linh hồn.
Thông Thiên ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó rờ mò cơ thể mình. Thế nhưng lại ko chạm được cái gì cả. Thông Thiên giật mình.
"Tại sao vậy, tạo sao không có gì? Cơ thể của ta đâu?"
Một lúc lâu sau, Thông Thiên định thần lại, đoán đây là linh hồn của minh.
Bổng nhiên một thứ ánh sáng chiếu thẳng vào mặt của Thông Thiên. Thông Thiên nhắm chặt mắt, nhưng không hiểu vì sao mà linh hồn Thông Thiên không còn cảm thấy sợ hải hay đau nhức. Thông Thiên thấy thoải mái lan toả đến mọi ngóc ngách của linh hồn.

Khi thứ ánh sáng kỳ lạ ấy qua đi, Thông Thiên mở đôi mắt mình thì nhìn thấy một nam tử đang đứng trước mình.
Thông Thần ngơ ngác nhìn nam tử ấy. Nam tử ấy đang mặc một chiếc áo trắng phủ nhẹ trên thân. Nhìn như những công tử ca trong phim cổ trang. Nhưng người nam tử này lại không mang vẻ thư sinh mà lại mang theo một loại khí chất thật bá đạo. Khuôn mặt với những nét cong manh mẽ rỏ ràng. Dáng người to lớn và cường tráng nhưng không khô khan, cồng kềnh mà là sự hoàn mĩ nhất Thông Thiên từng thấy.
"ngươi đừng nhìn ta với ánh mắt đó? Ta ko có thích nam nhân?"
Thông Thiên từ giật mình tỉnh lại, ko biết khóc hay cười. Giọng nói mạnh mẻ và đầy sức mạnh thế mà câu nói lại như những tay ăn chơi, phá phách.
"Ta đang ở đâu? Đây là địa phủ? Ngươi là ai?" Thông Thiên hỏi với sự rụt rè. Thông Thiên cảm thấy mình nhỏ bé khi đứng trước nam tử này.
Bổng nhiên, nam tử ấy cười to, âm thanh như rung chuyển cả thiên địa, rồi nói
"Ngươi thấy đây giống địa phủ củng đúng vì nó quá tối đối với ngươi, để ta giúp ngươi nhìn xung quanh"
Nam tử ấy phất nhẹ tay áo bồng bềnh của mình. Bổng nhiên xung quanh Thông Thiên những anh sáng nhỏ li ti như những ánh sao trong đêm hiện lên. Thật sự rất đẹp, Thông Thiên nhận ra đây thật sự là ánh sáng của các ngôi sao. Giống đúc lúc nhỏ Thông Thiên thường nhìn lên bầu trơi nơi mà không có ánh đèn điện chiếu đến.
"Nơi đây gọi là Thiên Địa Khai Sinh, ngươi có nhìn thấy những đốm mây màu vàng xa xa kia ko, cái đó là hổn độn chi khí. Nó là thứ tạo ra vạn vật"
Thông Thiên chẳng hiểu nam tử nói gì. Mình chết rồi sao lại tới nơi đây, dáng nhẻ phải đến địa phủ hay thiên đường chứ. Cái quái gì thế này? Nhưng đây ko phải là may mắn rồi.
"Thiên Địa Khai Sinh là cái gi? Hổn độn là cái gi? Sao tôi chết rồi mà lại ở đây?" Thông Thiên hỏi với ánh mắt mong đợi. Thông Thiên ko biết mình mong đợi gì nhưng không hiểu sao linh hồn cảm thấy hy vong.
"haha, Thiên Địa Khai Sinh là nơi sinh ra Thiên Địa, hổn độn khí là thứ sinh ra vạn vật, thôi có giải thích thêm ngươi củng không hiểu, ngươi chỉ biết đây không phải là địa ngục. Ngươi ở đây thì phải nói đến lí do vì sao ngươi chết mà chưa đến số chết." Nam tử ấy dừng lại một chút, rồi bỏng nhiên cười to. Cười đến rất vui vẻ, nhưng khi cười ánh mắt nhìn về Thông Thiên lại có một loại bất đắc dĩ.
"Ngươi biết ngọn núi nguơi rơi xuống tên gi?"
"Hằng Sơn"
"Ngươi có biết ngọn núi đó sao mà hình thành?"
"Thiên nhiên hình thành"
"Sai, cho ngươi đoán lần nửa"
"Hình thành từ tay trái của Bàn Cổ……"
"Đúng vậy! Từ tay ta hình thành."
"Nhưng đó là tín ngưởng người nghỉ vậy thôi, chứ…Cái gì? Từ tay người hình thành" Thông Thiên bổng nhiên giật bắng mình, trợn mắt há hóc mồn. Một lúc sau, Thông Thiên định thần lại
"Xạo lờ, làm gì có chuyện đó." Thông Thiên nghỉ chuyện đó không có khả năng.
"Sao ko có khả năng, ngươi bây giờ đang ở đâu? Thấy gì? Vậy mà vẩng không tin"
Thông Thiên giật mình, nam tử này ấy thế mà đọc được suy nghỉ của mình. Nghỉ lại củng đúng, mình chết rồi mà những chuyện vừa xảy ra quá li kì.
"Người là Bàn Cổ" Thông Thiên run rẩy hỏi.
"Uh"
Thông Thiên chẳng biết nên nói gì, làm gì. Gặp Bàn Cổ, khai thiên lập địa người. Nên làm gì đây? Thông Thiên tay chân luốn cuốn, bổng nhiên Thông Thiên nảy ra một sáng kiến.