Chương 8: Tạm biệt Sonic.
Thanh kim loại tạo ra quang ảnh ấy là một thứ gọi là bản đồ mà Sonic trao cho Huyết Phong. Cái bản đồ này không chỉ là bản đồ của một mình Đế quốc Đông Đại Nam không mà nó là tổng thể tất cả địa hình khu vực địa lý của toàn thế giới này, tuy nhiên nó vẫn không đầy đủ.
Để làm được cái bản đồ này Sonic phải chạy khắp hang cùng ngỏ hẹp tất cả nơi trên thế giới kể cả dưới đáy đại dương Sonic cũng chạy xuống dưới đó. Vẫn có vài chỗ Sonic không thể nào đến được, thậm chí có những nói hắn không biết đển để mà chạy tới dù rằng đã đi hết thế giới. Dù vậy thứ này rất quan trọng đối với Huyết Phong sau này, còn bây giờ nó chỉ có công dụng là chỉ đường cho Huyết Phong thôi. Sonic cũng có nói thêm ngoài người mình tin tưởng ra tuyệt đối đừng cho kẻ nhắc nhìn thấy tấm bản đồ này sẽ rất là nguy hiểm.
Thứ này đúng hơn là không nên tồn tại ở thế giới này vì căn bản nó không thuộc về nơi đây. Ngoài những khu vực mà Sonic phổ cập vào bên trong thanh kim loại này thì khi Huyết Phong cầm theo nó đến một nơi nào đấy hoàn toàn mới, nơi mà Sonic chưa đặt chân tới thì nó có thể cập nhật địa hình của nơi đó cho Huyết Phong. Dù vậy nó cũng không hoàn hoản.
Còn cách sử dụng ra sao Sonic hoàn toàn chỉ dẫn hết tất cả cho Huyết Phong và hai tiểu cô nương kia nghe.
Thật tình mà nói Huyết Phong có thể không nhớ hết được nhưng Nhược Thanh có vẻ như rằng đã nhớ hết tất cả những gì Sonic nói. Cô bé lúc này lại thắc mắc hỏi Sonic:
" Ca ca tóc bạc... Huynh cuối cùng là ai mà sao có những thứ kỳ diệu như này hay vậy? Muội biết thứ này không phải do Ma Thuật hay Ma Pháp gì đó nhưng thứ này muội chưa từng nghe tới bao giờ... "
Sonic thật sự cũng rất cưng hai tiểu cô nương này vì chúng quá dễ thương, hắn xoa đầu Nhược Thanh nói:
" Ta là ai không quan trọng, quan trọng là cuộc đời của hai muội về sau sẽ rất khó khăn khi đi theo thằng ngu này. Hãy cố gắng mà sống sót, có cơ hội khi lớn lên sẽ gặp lại ta! "
" Huynh phải rời đi sao ca ca tóc bạc?... "
Nhược Thanh ngây ngô hỏi. Cô bé cũng biết anh chàng này là người cứu hai chị em ra khỏi đống lửa đang thiêu kia, thực tình cô bé cũng muốn đi theo Sonic nhưng đã bị hắn ta từ chối thẳng thừng.
" Ừ, ta không thuộc về nơi này. "
Vừa nói Sonic vừa nhìn cái thứ gì đó tròn tròn hiện trên tay hắn. Trên đó ghi những dãy kí tự kỳ lạ mà ba người kia không hiểu được, ký tự kì lạ đó cũng tương tự với vài kí tự trên quang ảnh của thanh kim loại nằm trong tay Huyết Phong lúc này.
" Đến lúc tao phải đi rồi. Phong này, mày cẩn thận cải trang cho hai đứa nhỏ đi, gương mặt của bọn nó để người khác thấy được không tốt đâu. Tốt nhất mày cũng nên thay đổi diện mạo một chút đi... Tao đi đây! "
Nói đến đây bỗng nhiên cả người Sonic nổi lên hàng trăm tia sét màu xanh đẹp rực rỡ, tất cả không gian xung quanh Sonic lúc này bị bẻ cong " Phựt... " Vang nhẹ lên một tiếng Sonic biến mất tại chỗ.
" Nhưng mà ân nhân... " – Huyết Phong vừa định nói gì đó với Sonic thì hắn ta đã đi mất.
Trong lòng Huyết Phong bây giờ có một sự hụt hẫn nhẹ. Từ lúc tất cả mọi thứ của hắn bị cướp mất thì mấy ngày qua Sonic là người chăm sóc hắn, giúp hắn rất nhiều thứ vậy mà hắn ta lại đi quá nhanh khiến hắn chưa kịp nói lời từ biệt.
Lúc này Sonic lao đi với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được. Nếu người thường chứng kiến thật sự chẳng thấy bất cứ thứ gì ngoài việc sấm sét tự nhiên hiện lên cả một dãy xong biến mất.
Chạy với tốc độ cao trước mặt Sonic hiện ra một cánh cổng không gian, nơi đó đã từng là nơi Sonic xuất hiện và giờ nó cũng là nơi Sonic biến mất.
Sonic đi qua cánh cổng ấy liền lập tức nó đóng lại như chưa có gì xảy ra. Hàng trăm tia sét kéo dài sau lưng Sonic cũng dần biến mất theo đó. Một kẻ chưa từng xuất hiện ở thế giới này trở lại nơi hắn thuộc về.
" Phong ca, ca đừng buồn. Ca ca tóc bạc nói sẽ quay lại nhất định sẽ quay lại mà... "
Nhược Thanh kéo kéo vạt áo của Huyết Phong an ủi. Thật sự mà nói với Sonic thì cả ba người này không biết lý do tại sao lại quá quen thuộc. Tới mức khiến cho Huyết Phong cũng cảm thấy bản thân hình như quá mất cảnh giác với người lạ chăng.
Sonic đi thì cũng đi rồi Huyết Phong cũng chẳng thể làm gì hơn được. Hắn bắt đầu thu gom đồ đạc để rời khỏi đây.
Khi Huyết Phong chuẩn bị cất bộ giáp vào trong chiếc rương thì hắn thấy bên trong chiếc rương có một phong bì bên ngoài đề chữ "Dành cho Phong nhi".
Thấy lạ Huyết Phong khẽ xé miệng phong bì ấy ra, bên trong là một bức thư. Huyết Phong nhẹ nhàng mở bức thư ấy ra đọc những nội dung bên trong nó.
" Gừi hài tử của mẹ
Nếu con đọc được bức thư này đồng nghĩa với việc mẹ đã chết. Con đừng có nghĩ đến việc báo thù cho cha và mẹ. Cha mẹ chỉ muốn con sống một cuộc sống bình thường thôi. Sau hôm nay con hãy tìm đến một nơi nào đó cách xa Đế Quốc để sinh sống. Đế Quốc là một con quái vật mà con không thể nào tưởng tượng được. Để con được sống cha mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả. Nhưng Phong nhi à, mẹ biết tính của con sẽ không dễ dàng mà từ bỏ. Nếu lỡ con có không nghe lời mẹ đi chăng nữa con hãy đi tìm Khổng Giáp Vũ Thùy tả sứ của Tử Mộc Linh Giáo ông ta sẽ cho con biết tất cả. Con là ai, cha mẹ là ai.
Bên trong cái rương này ngoài bộ giáp con nên giấu nó đi. Ngoài ra
còn một quyển mật tịch gia truyền chỉ người sở hữu dòng máu Trần Nguyệt chính tổng mới học được "Thập Tam Tử Đạo". Quyển sách này con đừng nên lạm dụng nó quá nhiều, nếu không con sẽ bị giảm tuổi thọ rất nhanh.
Đó là hai thứ mẹ để lại trong rương, cuối cùng mẹ chỉ mong nhi tử của mẹ đừng bao giờ phải đọc quyển sách đó. Đừng bao giờ phải nghĩ đến việc trả thù.
Vĩnh biệt Phong nhi của mẹ... "
Đọc xong bức thư ấy lòng Huyết Phong đau thắt lại. Mẹ hắn khuyên hắn đừng nên trả thù nhưng càng như vậy hắn càng không chịu được, cuộc đời hắn có quá nhiều thứ mơ hồ. Đế Quốc là cái gì tại sao lại phải giết cả nhà hắn, thậm chí là cả làng của hắn. Huyết Phong thầm nhủ chít ít không trả thù được cho mẫu thân thì cũng phải tìm hiểu xem mình là ai.
Cất bức thư của mẹ vào lại cái rương, Huyết Phong lấy quyển mật tịch "Thập Tam Tử Đạo" ra cất vào trong áo song đồng thời hắn nhét lại bộ áo giáp về lại cái rương.
" Chiếc rương này không thể để đây được... Phải đem đến chỗ khác! "
Nghĩ vậy Huyết Phong bắt đầu thu dọn hành lý của mình. Vài bộ quần áo bị cháy sém Huyết Phong tống vào trong túi áo vải, kiếm một ít lương thực khô hắn bọc bằng vải lại rồi dắt vào bên hông người.
" Phong ca giờ bọn mình đâu vậy ca? "
Lúc này Nhược Thanh kéo vạt áo của Huyết Phong hỏi. Nghe vậy Huyết Phong quay sang đáp:
" Trước tiên ca dẫn hai muội tới một nơi này đẹp lắm. "
Nói xong Huyết Phong dùng dây thừng cột vào cái rương rồi kéo nó theo. Hướng mà hắn đi chính là hướng hồ nước mọc đầy cây hoa anh đào kia.
Mất gần một canh giờ vừa đi vừa kéo chiếc rương nặng khủng khiếp đến mức cả một đường hằn dài hiện ra phía sau Huyết Phong nhưng cũng đành chịu thôi, hắn cũng không thể để chiếc rương này trong làng được.
" Quoa, muội muội nhìn này. Hoa đẹp quá... "
" Ưm! "
Nhược Thanh vừa thấy được bờ hồ liền nắm tay Nhược Tuyết lôi theo, đến nơi cô nàng thấy khắp nơi tràn ngập một màu hồng đẹp lung linh đến nỗi khiến nàng ta phải trầm trồ không ngừng. Đến cả Nhược Tuyết ít biểu hiện cảm xúc thì đôi mắt cũng long lanh lên vì vẻ đẹp tự nhiên hoàn mỹ đến mức như vậy.
" Hi hi ha ha... "
" Tũm ~~~ "
Hai tiểu cô nương đang vui đùa với mấy cành hoa thì bỗng nhiên nghe bủm một tiếng mặt hồ bắt lên cột nước cao xuyên qua những ngọn cây.
" Ào ạt, ào ạt... "
Nước văng lên xong rơi xuống làm ướt hết cả người hai tiểu cô nương Nhược Thanh Nhược Tuyết đứng gần đó.
" Ca... "
Nhược Thanh phụng má lên kêu Huyết Phong một tiếng như thể hỏi nhà ngươi làm cái gì mà để hai bổn cô nương ướt như chuột lột thế kia.
" Ha ha, vui thôi đừng vui quá. Xin lỗi ta ném cái rương xuống nước làm hai muội bị ướt rồi! "
Nói xong Huyết Phong lủi lủi đi tìm củi gom lại để đốt lên sưởi ấm cho hai cô nàng.
" Lách tách, lách tách! "
Giữa cái lạnh êm ả của mùa xuân vùng đất phía Tây Đế Quốc này may ra còn ở được chứ như phía Bắc Đế Quốc thật sự lạnh khô, lạnh nứt da nứt thịt không thể chịu được.
" Ắt xì... " Nhược Tuyết ắt xì một tiếng rõ to, vừa đáng yêu mà vừa mắc cười.
Huyết Phong thấy vậy cũng là lỗi do mình ném cái rương đi mạnh tay quá khiến hai tiểu cô nương này bị ướt.
" Ăn đi rồi mình lên đường đi tiếp! " – Huyết Phong ném cho hai tiểu cô nương mỗi người một con cá vừa mới nướng xong, sau đó hắn cũng ăn lấy một con. Vừa ăn Huyết Phong vừa mở tấm bảng đồ có hiện quang ảnh ra để xem.
Lúc này trên quang ảnh hiện ra một chấm xanh dương nhỏ nhỏ, nghe Sonic nói Huyết Phong biết cái này là vị trí mà hắn đang đứng.
Phóng to bản đồ lên Huyết Phong thấy lân cận khu vực mình đang đứng ngoài hồ nước ra thì cách xa đó hơn trăm dặm là thành An Sương. Thành An Sương có diện tích lên đến 5045 dặm vuông(1) với dân số lên tới mười vạn ngàn trong đó có tới một trăm vạn lính Đế Quốc.
Thành An Sương vốn là biên cương phía Tây khá là quan trọng đối với Đế quốc Đông Đại Nam. Mặc dù chẳng ai dám tấn công Đế quốc Đông Đại Nam nhưng biên giới vẫn rất là quan trọng đối với một Đế Quốc.
Huyết Phong muốn vào được bên trong Đế Quốc bắt buộc phải đi vào thành An Sương mới được.
Nhưng sáng này Huyết Phong có nghe Sonic nói ở thành An Sương có treo lệnh truy nã của hai tiểu cô nương Yên Nhược Thanh, Yên Nhược Tuyết.
(1): xấp xỉ 12612km2 gấp 6 lần diện tích Sài Gòn