Chương 1: Trời Giáng Hệ Thống

Cuồng Bạo Nhân Sinh Hệ thống

Chương 1: Trời Giáng Hệ Thống

- Hazzzz, Hazzzzz.

Tiếng của một cậu bé chừng 14 tuổi đang thở vì làm việt mệt nhọc.

Cậu bé này tên Trần Hạo đang cư chú tại một khu ổ chuộc ở tỉnh khánh Hoà-Việt Nam nhìn cậu chỉ có 14 tuổi nhưng tâm tình của cậu đã trưởng thành.

Cha, Mẹ mất khi cậu mới 4 tuổi vì căn bệnh thế kỉ HIV đẻ ra cậu vi 2 cha và mẹ đều bị nhiễm nên tỉ lệ nhiễm HIV cao câu cũng bị nhiễm. Từ nhỏ đã bị mọi người xa lánh nên trong đầu cậu ấy đã hình thành ý nghĩ chỉ có mình lo cho chình mình không ai lo cho mình cả.

Đến mới mấy tuần trước cậu được các nhà hảo tâm trong khu tặng cho một mảnh đất nhỏ nên cậu đang xây một cái trồi nhỏ ở. Nhưng du cho mấy nhà hảo tâm trong khu có cho cậu mảnh đất ở nhưng cậu cũng không biết ơn vì họ có tiền thì cho mình một miếng đất nhỏ này thì có sao đâu.

Đang làm việc thì bỗng có mấy thằng kiếm chuyện bọn nó chạy qua và nói với Trần Hạo.

-Ê! thằng HIV do mày bị nhiễm nên tao không ở đây được mày dọn đi nơi khác đi thăng con hoang, nếu mày lỳ mà không chịu dọn sau trưa nay là tao cho máy thằng đàn em đập chết tươi mày.

-CMM sao mày dám giành đất của tao hả mày là cái thứ gì mà tao phải nhường hả? mấy thằng cô hồn các đảng mẹ kiếp tụi mày ông đây nhịn tụi mày thiết rồi tụi mày leo lên đầu ông mà ngồi hả?

Hắn lấy hết can đảm để nói ra những câu đây vì biết mấy thằng chó đây cho dù Trần Hạo có dọn đi thì cũng bị tụi nó ăn hiếp thôi hắn cũng đã hết tin tưởng vào cuộc đời này rồi trong đầu hắn bây giờ đang rất là hỗn loạn có rất nhiều ý nghĩ tiêu cực hiện ra trong đầu cậu, Trần Hạo nghĩ thầm


-thôi kệ mẹ nó đi dù sao mình cũng chết, chết sớm hay chết trễ cũng thôi chiều nay minh đi nhãy sông mẹ cho rồi

-Ây tụi bây bữa nay thằng HIV nó bị khùng luôn rồi được nếu mày bị khùng thì tụi tao đánh mày cho mày bớt khùng đi

Lúc cậu nói hết câu thì bị một giọng âm dương quái khí truyền vào châm chọc cậu nhưng cậu cũng không có chút gì ngạc nhiên vì đã trong dự đoán của cậu rồi.

Nhìn thấy mặt của Trần Hạo không ngạc nhiên gì cả mặt hắn tức điên lên và la:

-Tụi bây nhào vô đánh chết con mụ nó cho tao" tên côn đồ nói xòng thì mấy thằng đứng bên cạnh hắn nhào về phía Trân Hạo. Trong chớp mắt Trần Hạo đã bị mấy tên côn đồ ôm lại và tuỳ thời để cho Tên cô đồ tên Lê Kỳ Long biệt danh của hắn là (kỳ nhông)

- Tốt lắm bây giờ hành hạ thằng con hoang này sao bây giờ?

hắn đang suy nghĩ bỗng thằng đàng em bên cạnh hắn nói với hắn là.

-Hay đại ca mình chói nó lại rồi cho tui em vào đánh nữa lâu giờ chưa đánh nhau nên giờ ngứa ngấy tay chân quá"

Tên kỳ nhông cười khuẩy lên:

-Được cách này hay nè

Nói xong thì bọn hắn tìm một góc cây trói lại và đánh trận hạo, trói xong thì bọn hắn bắt đầu đánh Trân Hạo bây giờ Trần Hạo chị có chửi, rủa bọn côn đồ. Nhưng mà càng chửi thì bọn hắn càng đánh sâu một hồi lâu cậu ấy đã bất tỉnh nhân sự. Bọn côn đò thấy vậy lật đật chạy đi như chó nhà tang sợ bị công an điều cha tụi mình nên khi về tui nó cuốn hết đò đạt và chốn đi.

...

Lúc nay cũng đã trời tối tầm 12 giờ thì cậu ta mở mắt ra và ngơ ngác.

-Đây là đâu vày sao chỗ đây toàn bộ không gian chỉ có một màu tím vậy "

Hắn đang suy nghĩ thì hắn nghe máy tiéng keng keng...

Keng! Cuồng Bạo Nhân Sinh Hệ Thống nhận ký chủ làm chủ nhân, bắt đầu xác nhạp với ký chủ.

Keng! Bắt đầu chạy phần mềm.

Keng! 1%

Keng! 2%

Keng! 3%

...

Keng! 100% hệ thống đã dung hợp với ký chủ thành công hệ thống sẽ phát cho ký một họp quà tân thủ.

Keng! Nhưng trước hết ký chủ phải tiếp nhận những ký ức này.

Không kịp cho hắn hỏi thì hệ thống đã vang lên.

Keng! Xác nhập ký ức bắt đầu.

Hệ thống vang lên hết câu thì bỗng nhiên đầu óc hắn quay cuồng điên đảo phi thường thống khổ hắn gào lên liên tục.

-AHHHHH...

...

Qua nữa tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Hắn lúc này đang thở

-Hồng...Hộc....Hồng....Hộc

Lúc này hắn cảm thấy trong đầu mình có thêm cái gì đó hắn bắt đầu lục lọi cài đầu óc này và biết công dụng và hết thảy những điều liên quan tới thế giới này và cười to lên.

-Ha Ha, đúng là ông trời không có bỏ qua ta người mất cái này thì sẽ được tặng lại cái khác.