Chương 10: Dung Nhi... Nhớ Người.
Hoàng Dược Sư cho dù không thích Quách Tĩnh thì cũng không thể phủ nhận thực lực của Quách Tĩnh, người có thể đánh ngang ngửa Quách Tĩnh đương nhiên cũng là tuyệt thế cao thủ bất quá cũng như Quách Tĩnh, Hoàng Dược Sư thật sự không nhận ra Vô Song là ai.
Đã không nhận ra Vô Song thì Hoàng Dược Sư liền đổi ánh mắt, dù sao đã không nhận ra thì Hoàng Dược Sư sẽ không chú ý quá nhiều.
Hoàng Dược Sư lúc này đổi ánh mắt, hướng về phía một nữ tử cùng một nam hài.
Nam hài kia thì Hoàng Dược Sư cũng có biết một hai, là con trai của Dương Khang gọi là Dương Quá.
Hoàng Dược Sư cũng không tiếp xúc quá nhiều với Dương Quá bởi chính việc của Dương Khang, dù sao Dương Khang từng vu oan cho Hoàng Dược Sư, bản thân Hoàng Dược Sư đương nhiên sẽ không thích Dương Khang, đã thế thì chẳng có lý do gì bắt ông thích Dương Quá.
Nhìn thấy Dương Quá, Hoàng Dược Sư liền nhìn về phía nữ tử đeo mặt nạ cánh bướm kia, trong mắt của Hoàng Dược Sư lúc này thậm chí có sát khí nhưng mà khi Hoàng Dược Sư nhìn vào ánh mắt của nữ tử kia mới phát hiện ra nàng từ đầu đến cuối đều đang nhìn mình.
Hoàng Dược Sư lúc này bỗng cảm thấy có chút hoảng hốt hiện lên trong lòng bởi không hiểu tại sao Hoàng Dược Sư cảm thấy ánh mắt của nữ tử kia phi thường phi thường quen thuộc.
Vì khoảng cách quá xa, ngay cả với trình độ của Hoàng Dược Sư cũng không có cách nào quan sát quá rõ vì vậy thân ảnh liền hướng về phía trước.
Thấy Hoàng Dược Sư tiến lên, Quách Tĩnh cùng Quách phu nhân đương nhiên nghĩ tới Hoàng Dược Sư xuất thủ vì vậy căn bản sẽ không khuyên can hay nói gì, ở phía ngược lại Vô Song cũng lùi về phía Hoàng Dung cùng Dương Quá, Vô Song đương nhiên cũng thấy Hoàng Dược Sư tiến lên.
Vô Song nhìn Hoàng Dược Sư, có chút lo lắng bất quá Hoàng Dung đưa tay ra, bàn tay nàng nắm lấy tay Vô Song, bàn tay mêm mại run rẩy liên tục.
Vô Song biết, lúc này cũng không phải thời điểm để mình lo lắng, không phải thời điểm để mình suy nghĩ, hắn liền nắm thật chặt tay Hoàng Dung, một động tác này còn hơn vạn lời nói, có Vô Song ở đây Hoàng Dung an tâm hơn rất nhiều.
Ngay từ khi thấy Hoàng Dược Sư tiến đến, thân hình Hoàng Dung đã run lên bởi Hoàng Dược Sư trước mặt... không khác chút nào so với phụ thân của nàng có chăng chỉ là khuôn mặt không tránh khỏi năm tháng tàn phá, trên khuôn mặt đã có thêm những nếp nhăn, những đường chân chim nơi khóe mắt.
Hoàng Dung đứng đây, nàng không rõ tại sao có thể cảm nhận được sự cô đơn của Hoàng Dược Sư, sự cô đơn lớn vô cùng, nhìn thấy sự cô đơn của ông khiến trái tim nàng không khỏi thắt lại.
Sự việc đôi khi rất huyền diệu.
Nàng là Hoàng Dung nhưng không phải là Hoàng Dung của thế giới này.
Hoàng Dược Sư là phụ thân của Hoàng Dung tại thế giới này nhưng... cũng sẽ không phải phụ thân của nàng.
Hoàng Dung thật sự không có quan hệ gì với vị Đông Tà kia cả nhưng thử hỏi liệu nàng có thể thật sự không quan tâm?, thật sự coi mình không có quan hệ gì?.
Năm đó, đến cả cái chết của phụ thân như thế nào nàng còn không hiểu rõ, năm đó phụ thân mất đi bản thân nàng còn không ở bên người, không được nhìn người lúc lâm chung, Hoàng Dung hiểu rõ nỗi đau mất đi phụ thân hơn bao giờ hết, trái tim nàng khi đó chịu tổn thương hơn bao giờ hết.
Nàng năm đó chán ghét phụ thân, phụ thân một mực sắp đặt hôn sự cho nàng, phụ thân chỉ quan tâm tới võ công chứ không quan tâm đến nàng, năm đó nàng bỏ đi khỏi Đào Hoa Đảo... bỏ đi rất lâu rất lâu.
Năm đó nàng nghĩ mình thông minh tuyệt đỉnh nhưng mà cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, nàng vì phụ thân thích võ công mà căm thù võ công, nàng thật sự chống đối phụ thân rất nhiều rất nhiều, nàng chỉ cầu có thể cao chạy xa bay, rời khỏi Đào Hoa Đảo, rời khỏi phụ thân càng nhanh càng tốt nhưng mà... khi phụ thân mất đi thì nàng mới hiểu mình gặp phải nỗi mất mát lớn như thế nào, tại thời điểm đó nàng như gục ngã, tựa như không cách nào đứng lên.
Nàng đã mất phụ thân một lần... nàng thực sự không dám và cũng không bao giờ muốn đánh mất phụ thân một lần nữa.
Nếu thương thiên đã cho nàng Vô Song ca ca, nếu thương thiên đã để Vô Song ca ca mang nàng đến thế giới này vậy phải chăng thương thiên cũng để nàng gặp lại phụ thân ở thế giới này?.
Hoàng Dung thông minh tuyệt đỉnh, nàng thậm chí nghĩ qua rất nhiều loại giả tưởng, nghĩ qua rất nhiều tình huống gặp mặt Hoàng Dược Sư như thế nào, phải nói gì mới tốt nhưng mà hiện tại nàng đến cả mở miệng cũng không làm được, hô hấp trở nên khó khăn như có cái gì một mực đè vào lồng ngực của nàng vậy, dưới lớp mặt nạ kia, nước mắt nàng lã chã rơi.
Hoàng Dược Sư tiến tới, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần thì ông càng ngày càng cảm nhận được một loại cảm giác kỳ dị khó nói thành lời, đặc biệt vì khoảng cách càng gần Hoàng Dược Sư càng cảm nhận được đôi mắt kia quen thuộc vô cùng.
Đôi mắt mang theo cố sự, đôi mắt mang theo chấp niệm, đôi mắt chứa chan bao nỗi buồn những cũng đượm vị yêu thương, một đôi mắt rất lạ... hay đúng hơn một đôi mắt nhìn Hoàng Dược Sư rất lạ.
Khi khoảng cách hai bên chỉ còn lại 10 bước, Hoàng Dược Sư rốt cuộc dừng lại, không rõ tại sao trước đôi mắt đang ngập nước kia... Hoàng Dược Sư lại dừng lại.
Hoàng Dược Sư che trước mặt Hoàng Dung, lưng quay về phía vợ chồng Quách gia, hai người Quách Tĩnh cùng Quách phu nhân đúng là không quan sát được tình hình bên kia, lúc này thấy phụ thân dừng lại Quách phu nhân không khỏi lên tiếng.
"Tĩnh ca ca, kẻ kia lợi hại như vậy phụ thân lại gần hắn sẽ không có việc gì chứ? ".
Thân là con gái, Quách phu nhân đương nhiên lo lắng cho phụ thân.
Quách Tĩnh nghe vậy, tương đối chắc chắn mà nói.
"Võ công của kẻ kia cao tuyệt nhưng nhạc phụ chưa chắc đã dưới hắn, nhạc phụ đại nhân tiến tới vậy liền có an bài của người ".
"Dung nhi, muội yên tâm, nếu thật sự kẻ kia xuất thủ vậy hắn không thể rời khỏi Đào Hoa Đảo này, võ công của hắn cao tuyệt nhưng huynh cũng có tự tin cầm chân hắn, thêm bản lĩnh của nhạc phụ hắn thua không thể nghi ngờ ".
Quách phu nhân nghe vậy liền an tâm hơn không ít, ánh mắt lại nhìn về phía Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dược Sư cũng không biết con gái cùng con rể vừa nói gì, ông đứng đối mặt với Hoàng Dung, khoảng cách hai bên chỉ có 10 bước chân.
Với võ công của Hoàng Dược Sư, khoảng cách này thừa sức lấy mạng Hoàng Dung, phải biết khi vừa đến đây Hoàng Dược Sư thực sự muốn lấy mạng kẻ dám tự xưng 'Hoàng Dung' kia nhưng bây giờ nhìn vào đôi mắt ngập nước trước mặt... ông không hạ thủ nổi.
Ánh mắt quen thuộc vô cùng, cái cằm.. cái miệng đều quen thuộc vô cùng thậm chí hình dáng cũng quen thuộc, chỉ có khí chất là như lạ như quen, nửa thực nửa ảo.
Càng quái lại hơn là nữ nhân kia từ khi thấy ông thì một mực khóc, cũng không nói gì, thân hình đều run lên từng đợt, việc này làm Hoàng Dược Sư cũng không giải thích nổi.
Lại đổi ánh mắt nhìn Vô Song, nhìn đối thủ của Quách Tĩnh, lúc này Hoàng Dược Sư cũng có thể nhận ra trong mắt đối phương nhu hòa vô cùng, không có địch ý, càng không có chiến ý.
Một cao thủ cấp bậc chuẩn đế đánh ngang ngửa Quách Tĩnh ấy vậy mà đối mặt với mình còn không chút phòng ngự, không chút tinh thần chiến đấu, từ đầu đến cuối chỉ đứng đó nắm tay nữ tử kia... không phải kỳ lạ lắm sao?.
Hoàng Dược Sư rốt cuộc cũng vẫn là bậc đại tiền bối võ lâm, tâm cảnh không phải người thường có thể so được, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nhưng lúc này sát khí cũng không còn, Hoàng Dược Sư hướng về phía Hoàng Dung mà hỏi.
"Tiểu cô nương, ngươi nói ngươi gọi là Hoàng Dung? ".
Tại sao lại là 'tiểu cô nương '?, đơn giản bởi vì ánh mắt kia... Hoàng Dược Sư biết đây không thể là ánh mắt của người trưởng thành, không thể là ánh mắt của kẻ lớn tuổi, một ánh mắt cơ linh vô cùng, có hồn vô cùng, quen thuộc vô cùng.
Hoàng Dung nghe vậy run lên, giọng nói của nàng như ứ trong cổ họng không thể phát ra, nàng chỉ có thể nhẹ gật đầu.
Hoàng Dược Sư cảm thấy mình như trúng tà vậy, nếu mà có một nữ tử nào dám lấy Hoàng Dung làm tên, dám lấy Hoàng Dung xưng hô trước mặt mình chỉ sợ ông một chưởng đập chết nhưng mà đối mặt với nữ tử trước mặt.. Hoàng Dược Sư không rõ tại sao không xuất hiện loại cảm xúc kia.
Hoàng Dược Sư nhìn chằm chằm vào Hoàng Dung, lại hỏi.
"Ngươi nói ngươi là người Đào Hoa Đảo? ".
Hoàng Dung lần này có lẽ bình tâm hơn không ít, nàng nuốt nước mắt ngược lại, ánh mắt nhìn Hoàng Dược Sư sau đó nói.
"Vâng, Dung nhi là người Đào Hoa Đảo, sống làm người Đào Hoa Đảo, chết cũng làm người Đào Hoa Đảo ".
Nàng nói rất chậm, rất nhỏ nhẹ, âm thanh chỉ đủ cho Vô Song, Hoàng Dược Sư cùng Dương Quá ở sau nghe thấy nhưng mà âm thanh kiên định vô cùng.
Lần này thân hình Hoàng Dược Sư run lên, ông cảm thấy... giọng nói kia thực sự rất dễ nghe, thực sự phi thường quen thuộc.
Hoàng Dược Sư lần này như nhìn thấy 'ma' vậy, cố gắng đè ép suy nghĩ của bản thân, không biết tại sao ông bất chợt lại nhớ đến phu nhân của mình, nữ sĩ Phùng Hằng.
Chính cái suy nghĩ này làm Hoàng Dược Sư run lên, ông vốn muốn gắt gỏng, vốn muốn hỏi đối phương là tà ma nơi nà dám tới quấy phá Đào Hoa Đảo nhưng lời nói đến miệng lại không nói ra được, bất giác lại hỏi.
"Tiểu cô nương, ngươi có thể tháo mặt nạ kia ra không?, có thể tiểu cô nương là người Đào Hoa Đảo thật chỉ là lão phu đãng trí quên mất, ngươi bỏ mặt nạ ra cho lão phu xem một chút ".
Hoàng Dung lúc này quay đầu nhìn Vô Song, thấy Vô Song ném cho mình một cái nhìn an tâm, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Dược Sư, Vô Song buông tay Hoàng Dung ra, hướng về Hoàng Dược Sư mà nói.
"Tiền bối, nếu người muốn nhìn dung mạo của Dung nhi... ở đây thật sự không thích hợp, không bằng tiến vào bên trong... tiến vào trong Đào Hoa Trận? ".
..........
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.